Lúc lên 5, nàng từng theo phụ hoàng và mẫu hậu đến Côn Luân để dự tiệc mừng thọ của chưởng môn Côn Luân. Tiệc thọ hôm ấy, Vô Hạ Kiếm Quân, vốn là Thái Thượng trưởng lão của Côn Luân, cũng đến dự.

Khi ấy, tiếng tăm của Lận Sương Nghệ đã vang khắp Cửu Tư.

Gã ngồi trên cao, song song với chưởng môn. Thân là đế quân đế hậu, nếu mà nguyên tổ còn tại vị, thì phải ngồi ở hàng cao nhất. Nhưng giờ chỉ có thể ngồi ngang hàng với chưởng môn Côn Luân và hai vị Thái Thượng trưởng lão.

Bởi nếu xét tu vi thì phụ hoàng của nàng chỉ mới ở bậc Xuất Khiếu, cùng lắm chỉ được ngồi ở cuối hàng thứ hai.

Thừa Niểu ngồi cùng phụ hoàng và mẫu hậu của mình.

Nên nàng cách Lận Sương Nghệ rất gần.

Đó là lần đầu Thừa Niểu được gặp Kiếm Quân uy danh lẫy lừng, nhưng lúc đó nàng còn nhỏ tuổi, vẫn chưa biết chuyện, nàng kinh sợ trước khí thế hung hãn và đẫm máu của Kiếm Quân, nên đó cũng là lần hiếm hoi mà Thừa Niểu vốn luôn coi trời bằng vung biết sợ sệt.

Nghe nói hôm đó Lận Sương Nghệ mới giết một con yêu thú nhập ma có tu vi ngang giai đoạn cuối của bậc Đại Thừa, vì vậy mà khó thể tiết chế khí thế của mình, nên mới có vẻ lạnh lùng, sắc bén như đạp máu mà về, khiến người ta thấy rét run.

Nàng là thể mộc linh bẩm sinh, cực kỳ nhạy cảm với những thứ này, dưới sự kích thích của mùi máu, khí huyết của nàng không lưu thông được, bất tỉnh ngay tại đó.

Đến khi nàng tỉnh lại thì đã được đưa về tẩm điện của mình.

Lần đầu gặp, nàng còn chưa thấy rõ dung mạo của Lận Sương Nghệ, nhưng cái khí thế uy nghiêm và tàn khốc đến đáng sợ ấy lại khắc sâu vào trí nhớ của Thừa Niểu bé nhỏ.

Bởi vậy, dù bây giờ nam nhân này không có vẻ gì là đáng sợ, Thừa Niểu cũng không dám coi thường gã, nàng ngoan ngoãn đứng một bên, trông rất hiền lành, lanh lợi.

Hôm nay nàng theo Quý Hành đến đây để bái kiến sư tôn, không cần phải thể hiện mình xuất chúng cỡ nào.

Lận Sương Nghệ cũng chẳng nhìn đến nàng, tầm mắt gã chỉ ngừng ở chỗ đồ đệ của mình.

"Đến tìm bổn quân làm gì?”

Không thèm nói những lời khách sáo, Lận Sương Nghệ vào thẳng vấn đề.

Quý Hành cũng đã quen với thái độ của gã, y lấy tấm thiệp cưới ra, dâng lên bằng hai tay, cung kính noii: "Đệ tử và đế nữ sẽ tổ chức lễ kết lữ vào ngày mười lăm tháng sau, hôm nay đến để bái kiến, dâng thiệp kính mời sư tôn."

Dù sao cũng là lễ thành hôn của đế nữ Cửu Tư và thiếu chủ nhà họ Quý, có lẽ tấm thiệp này cũng đáng giá lắm.

Lận Sương Nghệ rũ mắt, nhìn tấm thiệp cưới trên tay Quý Hành. Khuôn mặt rõ từng góc cạnh ấy vẫn dửng dưng, ống tay áo vung lên, tấm thiệp cưới màu đỏ ấy đã được cất vào tay áo.

“Bổn quân biết rồi.” Giọng gã bình thản, lời ít ý nhiều: "Mười lăm tháng sau, ta sẽ đến."

Nghe vậy, đôi mày vốn đang nhíu chặt của Quý Hành mới giãn ra, y khom người, bái một cái: "Cảm ơn sư tôn, đệ tử kính chờ đại giá của sư tôn.”

Lận Sương Nghệ chỉ 'ừ' nhẹ tênh.

Dứt lời, hai thầy trò không còn gì để nói với nhau nữa.

Bình thường Quý Hành chỉ đến đỉnh Vô Hạ để hỏi một vấn đề nào đó, Lận Sương Nghệ chỉ phụ trách giải đáp. Nhưng nay y đến là vì lễ kết lữ, lại còn dẫn vị hôn thê đi cùng, tất nhiên không thể hỏi chuyện tu luyện.

Quý Hành đang định chào tạm biệt, không ngờ Lận Sương Nghệ lại mở lời trước: "Dạo này có gặp vấn đề gì trong tu luyện không?”

Nếu sư tôn đã hỏi thì y phải trả lời, thế là Quý Hành cũng tìm vài vấn đề để hỏi. Lận Sương Nghệ trả lời từng câu một. Một người hỏi, một người đáp, thứ tự rõ ràng, không một câu thừa, khách sáo như không phải thầy trò.

Thừa Niểu lắng tai nghe.

Nếu được Vô Hạ Kiếm Quân chỉ bảo vài câu, tất nhiên sẽ vô cùng bổ ích. Có điều, Quý Hành và Lận Sương Nghệ đều là kiếm tu, đa số vấn đề đều xoay quanh việc luyện kiếm, mà Thừa Niểu lại tu Vạn Mộc Trường Thanh quyết của nguyên tổ Thừa Vi để lại, nên không liên quan gì mấy.

Nàng thấy hơi thất vọng.

"Vậy còn ngươi?" Ngay lúc này, một giọng trầm bỗng cất lên: "Ngươi có dùng kiếm không?”

Thừa Niểu ngước lên, nhìn vào đôi mắt như dòng suối tĩnh lặng, sâu không thấy đáy của gã. Lận Sương Nghệ chủ động hỏi nàng à?

Lòng nàng cũng xôn xao, thế là cung kính đáp: "Bẩm Kiếm Quân, đệ tử cũng có dùng.”

Thừa Niểu không luyện riêng một loại vũ khí nào cả, với nàng thì kiếm hay đao cũng chỉ là một món vũ khí tấn công. So với kiếm thì bình thường nàng sẽ dùng roi nhiều hơn.

Nói xong, một vầng sáng chợt loé lên, Thừa Niểu nhìn kỹ, thấy một chiếc roi dài màu trắng đang lơ lửng ở trước mặt.

Đây là một món pháp khí bậc Thiên, vầng sáng khi nãy cũng chứng minh nó thuộc hàng thượng phẩm.

"Sau này ngươi sẽ là đạo lữ của Quý Hành, đến khi hai người thành hôn xong, ngươi cũng sẽ là đệ tử của ta, vậy cứ coi chiếc roi Bạch Linh này như quà gặp mặt.” Lận Sương Nghệ nói bằng một giọng nhẹ nhàng, thản nhiên, dường như gã chỉ đang tặng một món pháp khí bình thường, chứ không phải món trân bảo thượng phẩm bậc Thiên có thể khiến vô số người giành giật.

"Nếu sư tôn đã ban thì Niểu Niểu cứ nhận đi.”

Quý Hành đứng một bên, thấy vậy cũng khuyên.

Chiếc roi Bạch Linh này vừa đẹp vừa hữu dụng, Thừa Niểu cũng rung rinh trước nó. Nghe nói Vô Hạ Kiếm Quân là bậc thầy luyện khí, có lẽ với gã thì roi Bạch Linh cũng chỉ là một pháp bảo bình thường, nên mới tặng vu vơ như thế.

Thứ bảo bối cho không thế này, tất nhiên Thừa Niểu chẳng dại mà chối từ.

Nàng nhận roi Bạch Linh một cách dứt khoát, sau đó hành lễ với Lận Sương Nghệ, vừa biết ơn vừa kính trọng: "Tạ ơn Kiếm Quân tặng roi.”

Đôi gò má trắng nõn của thiếu nữ ửng hồng, nàng ngước lên nhìn gã, đôi mắt trong veo ấy chưa đầy sự biết ơn và cảm động, không còn vẻ sợ sệt như lần đầu gặp.

Lận Sương Nghệ 'ừ' một tiếng, nhẹ nhàng bảo: “Về đi, bổn quân còn phải tu luyện.” Ánh mắt gã vẫn hờ hững như dòng nước, trông có vẻ hơi lãnh đạm.

Nhưng Thừa Niểu đã thấy rất hài lòng, nàng chẳng quan tâm thái độ của Lận Sương Nghệ là nhiệt tình hay lạnh nhạt, huống chi chuyến này nàng còn hời như thế.

Nàng và Quý Hành cùng đáp vâng, sau đó kính cẩn lui ra.

*

"Thái độ của ngươi lạnh lùng thế, dù sao cũng là đồ đệ và thê tử của đồ đệ ngươi, vậy mà ngươi đuổi chúng đi thế à?” Sau khi Thừa Niểu và Quý Hành rời khỏi, một giọng nam chan chứa ý cười chợt vang lên.

Ngay sau đó, một nam tử trẻ trung, mặc xiêm y đỏ rực đã đáp xuống trước mặt Lận Sương Nghệ.

Hắn có một đôi mắt đan phượng, mặt mày toát lên vẻ phong lưu, dung mạo còn mỹ miều hơn nữ tử, nhưng lại đẹp đến mức yêu tà.

Lúc này, đôi môi nam nhân vẫn mỉm cười, hắn đang nhìn Lận Sương Nghệ, ý cười như có như không.

Kẻ có thể xuất hiện tại đỉnh Vô Hạ, có thể nói chuyện với Kiếm Quân như thế, tất nhiên không phải hạng tầm thường. Đối với Lận Sương Nghệ, nam tử áo đỏ không sợ hãi, không cung kính như những người khác, thái độ của hắn thoải mái hơn họ nhiều.

"Ngươi là sư tôn, đồ đệ của ngươi sắp thành thân rồi, ngươi không tặng quà tân hôn à? Chỉ một chiếc roi có đủ không?” Nam tử áo đỏ nói: "Ta thấy thê tử của đồ đệ ngươi thở hụt hơi, linh đài u ám, chắc có lẽ linh căn đã bị thương.”

Đúng là phải tặng.

Tuy việc nhận Quý Hành làm đồ đệ chỉ là một cuộc trao đổi với nhà họ Quý, nhưng một khi đã nhận thì Lận Sương Nghệ cũng sẽ cố gắng hoàn thành trách nhiệm của một người sư tôn.

Dù không có lời nhắc nhở của nam tử áo đỏ, thì từ đầu gã cũng đã nhận ra linh căn của Thừa Niểu bị thương.

Sự khác biệt giữa tu sĩ và người phàm là ở chỗ linh căn.

Có linh căn thì mới có thể tu luyện. Sự mạnh yếu, ưu khuyết của linh căn sẽ đại diện cho thiên phú tu luyện của tu sĩ. Nếu mà linh căn của tu sĩ bị thương, tức là đã bị thương gốc rễ, nếu không điều trị cho tốt thì con đường tu tiên cũng chấm dứt ở đó.

Chỉ có huyết chi vạn năm mới có thể chữa trị linh căn.

"Mà ta nói này, thê tử của đồ đệ ngươi đúng là một mỹ nhân hiếm có, cả tư dung lẫn lễ nghi đều đến độ hoàn hảo. Trông tính cách thì cũng có vẻ dịu dàng, lanh lợi, đúng là giai nhân ít gặp, khiến mắt người ta sáng bừng.” Nam tử áo đỏ khen ngợi: "Ngươi thấy sao?”

"Nhạt nhẽo tầm thường.”

Sau một hồi im lặng, Lận Sương Nghệ chỉ buông bốn chữ.

"Mỹ nhân như thế mà còn nhạt nhẽo tầm thường?” Nam tử áo đỏ nhướng mày: "Kiếm Quân kén chọn quá đấy.”

"Xấu hay đẹp thì cũng chỉ là túi da bên ngoài.” Lận Sương Nghệ nhớ về cô thiếu nữ mặc xiêm y hoa lệ khi nãy, dịu dàng lanh lợi thì có đấy, nhưng chẳng có cá tính gì, gã cũng chỉ thờ ơ: "Có liên quan đến tu luyện không?"

Tu hành là trái ý trời, không mạnh mẽ thì chẳng thể nào bước lên chỗ cao.

Trong mắt gã, đế nữ Cửu Tư chỉ là một cô gái chẳng mấy sắc sảo, so ra thì cô nhóc từng bị gã doạ ngất hồi nhỏ lại dễ ưa hơn.

“Được rồi, ta biết ngươi hết lòng vì đại đạo, không màng mỹ sắc rồi.” Nam tử áo đỏ trợn trắng, trông chẳng tao nhã chút nào: "Nhưng ngươi đã nghĩ kỹ chưa, định tu đạo vô tình thật à?”

Lận Sương Nghệ còn chưa trả lời thì nam tử đã nói tiếp: "Phải nghĩ cho thật kỹ, đừng để bản thân hối hận.”

Hắn còn định khuyên nhủ vài câu, nhưng chưa kịp nói ra thì Lận Sương Nghệ đã buông lời nhẹ hẫng: “Ta đã tu đạo vô tình rồi.”

Nam tử áo đỏ: “……”

*

"Nghe nói hôm nay Quý sư huynh dẫn vị hôn thê đi bái kiến Kiếm Quân.” Trên đường xuống núi, có vài đệ tử tụ tập một chỗ, trong đó có cả nam lẫn nữ, đang tán gẫu với nhau.

Con đường tu tiên quá dài, quá trình tu luyện lại khô khan. Bình thường ở tông môn, ngoài tu luyện thì cũng không có gì để giải trí, nên họ mới hay tụ tập tán phiếm.

Tin lớn nhất hôm nay là Quý Hành đưa Thừa Niểu đến Côn Luân để bái kiến Lận Sương Nghệ.

Quý Hành là đệ tử xuất sắc nhất trong lớp trẻ của Côn Luân, là đại sư huynh được mọi người công nhận, có biết bao người tôn sùng y. Hiển nhiên, những tin đồn liên quan đến y đều lan truyền rất nhanh, cũng thu hút được nhiều sự chú ý nhất.

"Vị hôn thê của Quý sư huynh là đế nữ đúng không, ta nhớ vì cứu người mà điện hạ đã hôn mê suốt mười năm rồi?”

“Nghe nói gần đây mới tỉnh lại.”

"Ngươi không biết à? Hoàng thất và nhà họ Quý đang chuẩn bị cho lễ kết lữ kìa, cử hành vào ngày mười lăm tháng sau.”

“Nghe nói thiên tư của đế nữ cũng cao lắm, dung mạo xinh đẹp phi phàm, là thanh mai của Quý sư huynh, hai người họ rất xứng đôi.”

"Đó là chuyện hồi xưa xửa rồi. Đế nữ bị thương ở linh căn, nếu mà không tìm được huyết chi vạn năm, vậy thì đường tu tiên chỉ dừng ở bậc Kim Đan.”

"Huyết chi vạn năm đâu phải thứ dễ tìm, suốt bao nhiêu năm, có ai tìm thấy nó không?”

Ai mà không biết huyết chi vạn năm chỉ có trong truyền thuyết?

Muốn tìm được kỳ trân, nào phải chuyện dễ dàng gì? Nghe đâu hoàng thất và họ Quý đã đi tìm suốt mười năm, nhưng đến nay vẫn chưa tìm thấy.

Nói cách khác, cơ bản thì linh căn của đế nữ đã hết đường cứu chữa.

"Nếu mà không tìm được... Vậy điện hạ có khác gì một người tàn phế?” Một đệ tử trẻ tuổi buột miệng nói: “Kim Đan chỉ sống được 300 năm, điện hạ có thể ở bên Quý sư huynh bao lâu? Một tu sĩ Kim Đan hết đường tu luyện, dù nàng ta có là đế nữ thì cũng đâu xứng với Quý sư huynh?”

Thừa Niểu và Quý Hành vừa mới rời khỏi đỉnh Vô Hạ, chưa đi được mấy bước đã nghe thấy lời bàn tán.

Đệ tử của Côn Luân đều là những nhân tài xuất chúng, ít nhất cũng đã đến bậc Kim Đan, tiền đồ vô cùng rộng mở. Đối với họ, một viên kim đan không thể thăng bậc, thậm chí không tiện sử dụng linh lực, đúng là tương đương với một kẻ tàn phế.

Thừa Niểu biết mình sẽ khôi phục, nên nàng không thấy giận, nét mặt vẫn điềm nhiên, nhưng khi Quý Hành nghe thấy những lời này, y sầm mặt lại ngay.

Kiếm Trảm Thiên rời vỏ, tựa như gió cuốn, tựa như tia chớp, nó tấn công tên đệ tử luôn miệng nói 'tàn phế'.

“Có người đánh lén! Ai đó!”

“—— Không đúng, hình như đây là kiếm Trảm Thiên của Quý sư huynh!”

Có người nhận ra thanh kiếm toát ra luồng sát khí hung hãn này, người nọ kêu lên.

Tên đệ tử nọ đã bước vào giai đoạn đầu của Kim Đan, nhưng khi đối mặt với đòn tấn công của Quý Hành, người này lại không có sức phản kháng. Trong lúc hoảng loạn, người này không kịp giăng lưới phòng hộ, bị ép phải lùi lại liên tục.

Phía sau là vực sâu ngàn trượng, thấy người nọ sắp lùi xuống vực, Thừa Niểu mới như chợt tỉnh hồn, nàng vội níu ống tay áo Quý Hành, gấp rút bảo: “A Hành, mau ngừng tay lại.”

Nương đòn tấn công của kiếm Trảm Thiên, Thừa Niểu và Quý Hành cùng xuất hiện trước mặt mọi người.

“Quý, Quý sư huynh!”

Các đệ tử thấy Quý Hành xuất hiện, sau đó lại thấy nữ tử mặc áo gấm đứng cạnh y, tức thì, ai cũng sợ kinh hồn, biến sắc.

Nói xấu sau lưng là một điều rất bình thường, nhưng mỉa mai ác ý lại khác, huống chi còn bị chính chủ bắt tại trận.

“Đế nữ điện hạ!”

Nhất là tên đệ tử cả gan nói Thừa Niểu là kẻ tàn phế, lúc này mặt đã tái xanh. Huống chi tên này còn bị kiếm khí của kiếm Trảm Thiên gây thương tích, thế là cả người chao đảo, ánh mắt kinh hoàng.

"Bình thường các ngươi tu luyện vậy sao?” Sắc mặt Quý Hành đã lạnh buốt như băng: "Ta thấy xương ngươi đã hơn 50 tuổi, nhưng cũng chỉ mới đến Kim Đan, vậy mà dám chê người khác là kẻ tàn phế?"

"Đế nữ mới 18 đã kết Kim Đan, chỉ trong ba năm đã đến kỳ viên mãn, ngươi có là cái thá gì!”

Từng chữ đều bén nhọn như dao.

Tên nọ thấy y khắc nghiệt, đáng sợ như thế thì nhũn cả người, ngã lăn xuống đất, cuống quýt nói xin lỗi: “Là do ta lỡ lời, xin sư huynh cứ trách phạt.”

"Xin lỗi đế nữ rồi đến Hình đường nhận phạt.”

Quý Hành lạnh lùng nói: "Các ngươi cũng đi cùng, mỗi người lãnh hai mươi roi, riêng ngươi thì phải lãnh thêm mười roi.”

Nghe vậy, mặt ai nấy đều trắng bệch, nhưng cũng không có ai dám cãi lại, chỉ đành thưa vâng đáp dạ. Quý Hành không chỉ là đệ tử thân truyền của Kiếm Quân, y còn là trưởng lão chấp pháp của Hình đường, tất nhiên là có quyền xử lý họ.

"Là do bọn ta ăn nói xằng bậy, xúc phạm điện hạ, mong điện hạ hãy tha thứ cho bọn ta.”

Nếu Quý Hành đã trách phạt, Thừa Niểu cũng sẽ không dây dưa làm gì. Huống chi đây chỉ là mấy lời bàn tán, chẳng phải tội lớn tày trời.

Nếu như nàng tính toán chi li với họ thì mới bất lợi cho nàng.

“Đứng lên đi, các ngươi cũng chỉ nói mấy câu thôi, ta không để ý đâu."

Quý Hành nhìn bọn họ bằng ánh mắt lạnh lùng, trách mắng: "Sao còn chưa cút đi lãnh phạt?”

"Vâng!”

Bọn họ vội đứng dậy, gấp rút chạy khỏi đây.

Tuy nói là không để ý, nhưng rõ ràng, tâm trạng của thiếu nữ đã chùng xuống.

Nét mặt Thừa Niểu hơi ảm đạm: "Họ nói đâu có sai, một tu sĩ Kim Đan không thể thăng bậc có khác gì kẻ tàn phế.”

Quý Hành chau mày.

Y nghiêng đầu, nhìn vẻ buồn bã của thiếu nữ, trái tim y như bị phủ một lớp sương đen.

"Nàng không phải kẻ tàn phế." Y gằn từng chữ một: "Nàng cũng không thua kém ta." Nếu tính kỹ thì tốc độ tu luyện của họ không chênh lệch mấy.

Có điều, Quý Hành là kiếm tu, tài năng của y được bộc lộ rõ, Thừa Niểu lại tu luyện công pháp của gia tộc, không phô bày quá nhiều.

Đã qua một vạn năm, những người từng được thấy phong thái của nguyên tổ đều đi mất. Suốt ngần ấy năm, trong hoàng tộc họ Thừa chẳng có ai đạt đến cảnh giới Đại Thừa, người ngoài cũng chẳng nhớ Vạn Mộc Trường Thanh quyết ghê gớm cỡ nào.

Nhưng Quý Hành là người của tứ đại thế gia, tức là con cháu của tứ đại quân đoàn, y biết sự ghê gớm trong đó.

Thừa Niểu ngước lên, nhìn vào đôi mắt đầy nghiêm túc của nam nhân.

Y hiếm khi nói những lời đường mật, nhưng y sẽ đứng ra bênh vực nàng. Mười năm trước là vậy, mười năm sau vẫn thế.

"Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ tìm được huyết chi vạn năm để chữa linh căn cho nàng.”

Y trịnh trọng nói.

"Nếu không tìm thấy thì sao?” Quý Hành còn chưa trả lời, Thừa Niểu đã nói tiếp: "Mấy đệ tử đó nói không sai, phàm là người tu hành, ai mà không biết độ quý hiếm của huyết chi vạn năm. Trên đời có bao nhiêu người muốn lấy được nó, nhưng chàng có thấy ai lấy được không?"

Thiếu nữ mỉm cười, dường như đang an ủi y: "Chàng yên tâm, ta không yếu đuối vậy đâu, ta có thể chịu được sự đả kích này. Kim Đan cũng ổn, ít ra ta đã sống thọ hơn người phàm rất nhiều.”

"So với những người phàm không thể tu luyện, ta đã may mắn lắm rồi.”

Tuy nàng nói vậy, nhưng nếu như nàng chưa từng có được, thì cũng có thể chấp nhận một cách thản nhiên. Thế nhưng, chỉ trong một thoáng mà ngã từ trên cao xuống, không ai có thể đối mặt với nó bằng thái độ bình tĩnh.

"Không tìm thấy cũng không sao hết." Quý Hành nói: "Trên đời này có rất nhiều cách để kéo dài tuổi thọ, nàng biết đồng mệnh cổ không? Niểu Niểu, ta đã tìm được một cặp đồng mệnh cổ. Dù có tìm được huyết chi vạn năm hay không, đến lễ kết lữ, chúng ta cứ gieo cổ vào người."

Thừa Niểu ngước lên, nàng nhìn người nam nhân này thật chăm chú.

Nàng nghe ra được sự nghiêm túc trong lời y, biết y chẳng dối gạt nàng, y thật lòng muốn gieo đồng mệnh cổ với nàng, muốn được sống chết có nhau.

Như lúc nghe thấy người khác bàn tán về nàng, y còn giận hơn cả chính nàng.

Vì để tìm ra đồng mệnh cổ, Quý Hành đã tốn rất nhiều công sức và thời gian, bị thương rất nặng, suýt thì đã mất mạng. Thừa Niểu chưa tận mắt thấy, nàng chỉ biết tình tiết trong quyển truyện kia thôi.

Nhưng quyển truyện đó cũng cho nàng biết, cuối cùng, Quý Hành lại dùng đồng mệnh cổ - thứ mà y dùng mạng để đổi - với Văn Hỉ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play