"Tuyệt đối đừng hiểu lầm!" Thừa Niểu còn chưa kịp làm gì, trong đầu đã nghe thấy tiếng gào cấp bách của Hồi Thiên Châu: “Văn Hỉ bị thương nên Quý Hành mới ôm cô ta. Ngươi nghe đi, y đang mắng Văn Hỉ kìa, nào có đối xử dịu dàng, trân trọng như với ngươi!”
"Hai người họ là trong sạch! Ngươi xem đi, xung quanh có biết bao nhiêu người, nếu có gì với nhau thật thì phải kiêng dè chứ, có đúng không?”
Hồi Thiên Châu sợ Thừa Niểu lao ra nổi trận lôi đình, tức tốc khuyên nhủ hết lời: “Ngươi đã biết hết cốt truyện rồi, vậy thì cũng phải biết những điều ta nói đều là sự thật. Nên đừng làm sai nữa, như thế không tốt cho ngươi lẫn Quý Hành.”
"Ngươi phải tin tưởng Quý Hành, y chỉ yêu một mình ngươi, không có tình cảm nam nữ gì với Văn Hỉ hết!”
Không sai, xung quanh có biết bao nhiêu người nhìn, nàng không thể làm sai.
Không những khiến người ta chê cười mà còn ảnh hưởng đến thanh danh của nàng - trong quyển sách mà Hồi Thiên Châu đưa cho nàng có viết rõ, tối nay nàng hiểu lầm Quý Hành và Văn Hỉ, nổi giận ngay trước mặt bao người, cuối cùng chẳng có ai thông cảm cho nàng, cũng vì chuyện này mà nàng mang tiếng gây sự không đâu, tính hay đố kỵ.
Suy cho cùng, vì muốn tiêu diệt yêu thú nên Văn Hỉ mới bị thương, mục đích là để bảo vệ đế đô, tuy vẫn chưa thành công, nhưng cũng có thể xem nàng ta như một 'công thần' trung thành. Quý Hành là vị hôn phu của đế nữ, là đồng môn của nàng ta, nên chuyện y ôm ấp, bảo vệ Văn Hỉ cũng gọi là hợp tình, hợp lý.
Thừa Niểu là đế nữ, tất nhiên nàng không nên khiển trách một vị 'công thần'.
Chuyện này không có lợi cho nàng.
Dù có là Quý Hành đi nữa, nàng cũng sẽ không vì y mà khiến mình phải thiệt thòi.
Hành động theo cảm xúc là điều ngu ngốc nhất.
Thừa Niểu nhắm mắt lại, nén cơn lửa giận trong lòng. Đến khi mở mắt ra, ánh mắt nàng chỉ còn sự lo lắng và quan tâm. Nàng chủ động bay đến cạnh Quý Hành và Văn Hỉ.
“Văn cô nương bị thương nặng quá, phải đưa đi chữa trị ngay.” Giọng Thừa Niểu có phần nôn nóng, nét mặt nặng nề: “A Hành, đưa Văn cô nương về cung nhanh đi. Không phải lo ở đây, chỉ là một con yêu thú bậc Xuất Khiếu thôi mà, Kim Giáp Vệ của đế đô vẫn xử lý được.”
Đâu chỉ xử lý được.
Kim Giáp Vệ được nguyên tổ Thừa Vi thành lập, đi theo nàng ta chinh chiến khắp nơi, trừ ma vệ đạo, là quân đoàn mạnh nhất đương thời. Tuy số lượng không quá đông, nhưng ai cũng xuất sắc, ở vạn năm trước, chỉ có bậc Nguyên Anh mới được gia nhập.
Dù đã qua vạn năm, Kim Giáp Vệ không còn ghê gớm như xưa, nhưng tệ nhất cũng đã ở hàng Kim Đan, còn có vài vị đại năng bậc Hợp Thể và Xuất Khiếu trấn giữ, nên vẫn có tư cách ngạo nghễ giữa Cửu Tư này.
Cũng vì có Kim Giáp Vệ nên những kẻ nhòm ngó ngai vàng mới không dám hành động lỗ mãng.
Đừng nói là một con yêu thú bậc Xuất Khiếu, dù có mười con đi nữa, Kim Giáp Vệ vẫn có thể hàng phục.
Trong lúc họ nói chuyện, chỉ mới chốc lát thôi, con yêu thú đó đã bị nhốt trong trận của Kim Giáp Vệ. Tối đa một khắc, trận chiến này sẽ kết thúc một cách thuận lợi.
“…… Niểu Niểu?” Đến khi Thừa Niểu đến gần, Quý Hành mới nhận ra, y sững sờ: “Sao nàng lại tới đây?”
Trong lúc nói chuyện, y vô thức muốn đẩy Văn Hỉ ra khỏi vòng tay mình, nhưng khi sắp làm vậy thì y lại thấy khuôn mặt tái nhợt và vết máu trên môi Văn Hỉ, thế là y khựng lại.
"Văn Hỉ mới bị yêu thú làm bị thương, sức cùng lực kiệt, tạm thời không thể dùng linh lực.”
Tay Quý Hành ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn rụt lại.
Dường như Thừa Niểu không để ý đến khoảnh khắc ngập ngừng , do dự của y, nghe vậy bèn nói: "Ban đêm có yêu thú xông vào, ta là đế nữ, tất nhiên phải đến xem.”
Thiếu nữ nhìn y, nàng chợt nhướng mày, mặt nghiêm lại, giống như đang nổi giận.
"Phản ứng của chàng là sao hả?” Ánh mắt nàng lướt qua bàn tay đang ôm lấy Văn Hỉ, buông lời lạnh lùng với Quý Hành: “Ta thấy giọng điệu của chàng có vẻ như là đang sợ ta nghi ngờ chàng và Văn cô nương?”
Quý Hành còn chưa trả lời, thiếu nữ đã hừ lạnh: "Chàng coi thường ta quá. Văn cô nương đang bị thương, chàng là đồng môn của cô ấy, chàng đỡ cô ấy là chuyện rất bình thường, sao ta phải giận? Quý Hành, chẳng lẽ ở trong lòng chàng, bụng dạ của ta lại hẹp hòi vậy sao?”
Chiếc cằm tinh xảo hất lên, mày nhíu lại, có vẻ đang bất mãn và bực bội, nhưng đôi mắt xinh đẹp ấy lại vương một lớp sương mờ, có đôi phần ấm ức vì bị hiểu lầm.
“Là lỗi của ta.”
Lòng Quý Hành nhũn ra, nhưng y chỉ biết nói một câu xin lỗi khô khan.
May mà thiếu nữ chỉ hừ một tiếng, không đôi co chuyện này nữa, nàng nói: "Được rồi, chàng mau đưa Văn cô nương về cung đi. Đừng để ảnh hưởng vết thương của cô ấy.”
Nói đến này, ánh mắt của thiếu nữ lại chứa đầy nỗi sầu lo: "Vết thương cũ của Văn cô nương còn chưa khỏi hẳn, giờ lại thêm vết thương mới, chắc cô ấy đang khó chịu lắm.”
Văn Hỉ bị thương rất nặng, nàng ta mê mê man man, nhưng vẫn còn ý thức, có thể nghe được tiếng động bên ngoài, thấy loáng thoáng khung cảnh xung quanh.
Nên lúc Thừa Niểu đến gần, nàng ta đã muốn gượng đứng thẳng dậy, nhưng nàng ta lại xem nhẹ tình trạng hiện tại của mình: chẳng những không đứng được mà còn suýt ngã sang một bên.
Quý Hành nhanh chóng đỡ lấy nàng ta, nét mặt hơi thay đổi: “Cô muốn làm gì? Định khoe tài nữa à?”
“Ta…… Xin lỗi." Văn Hỉ cố mở mắt ra, thần sắc ảm đạm, nàng ta nhìn Quý Hành trước rồi lại vội vàng dời mắt, nhìn về hướng Thừa Niểu: “Điện hạ…… Xin lỗi, ta lại gây rắc rối nữa rồi.”
Thừa Niểu lắc đầu, an ủi nàng ta: “Văn cô nương, cô không cần phải xin lỗi, ta biết cô cũng có ý tốt thôi, không phải do cô cố ý.”
Nhìn vào đôi mắt trong veo như nước của thiếu nữ, thấy vẻ tán thưởng trên khuôn mặt của nàng, Văn Hỉ phải nín thở một lát. Nàng ta hít sâu một hơi, rời khỏi vòng tay Quý Hành rồi đứng thẳng người.
Tuy vẫn còn chao đảo, nhưng lần này, nàng ta không ngã xuống nữa.
“Do ta không biết tự lượng sức, chẳng những không giúp được gì mà còn gây thêm phiền hà.” Môi Văn Hỉ mím chặt, nàng ta nói: "Xin điện hạ phái người đưa ta về điện Hoan Hỉ.”
"Để ta đưa.”
Thừa Niểu còn chưa lên tiếng, ngay lúc này, ở đằng sau lại vang một giọng trầm trầm. Mắt nàng lóe lên, xoay người lại thì thấy một bóng người cao lớn, thân quen bay đến.
Đó là một nam nhân trẻ tuổi, vóc dáng cao to, chừng hai mươi mấy, đầu đội ngọc quan, dung nhan anh tuấn, mặc một bộ áo gấm màu đen viền vàng. Con rồng vàng được thêu trên áo bay múa theo từng bước di chuyển của hắn ta, trông sinh động như thật, rực rỡ huy hoàng.
"Bái kiến thiếu quân.”
Lúc hắn ta tới, ai nhìn thấy cũng phải khom người hành lễ với vẻ cung kính.
“Đại ca.” Mắt Thừa Niểu sáng bừng, toát lên vẻ mừng rỡ: “Huynh xuất quan rồi?” Đôi mắt nàng sáng ngời, môi đỏ cong lên, nàng vội vàng lao đến chỗ Thừa Phong, niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt nàng.
Đây là thiếu quân Cửu Tư - Thừa Phong, là người anh cùng cha cùng mẹ của Thừa Niểu. Một năm trước, Thừa Phong phải bế quan để đột phá tu vi, nên từ lúc tỉnh lại đến nay, Thừa Niểu còn chưa được gặp hắn ta.
Không ngờ tối nay hắn ta lại xuất quan đột ngột thế này.
"Huynh nhận được tin muội tỉnh lại.” Thừa Phong vươn tay, nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm của thiếu nữ, nét mặt ôn hòa: "Tỉnh là được rồi, giờ cơ thể muội thấy thế nào?”
Thừa Niểu níu ống tay áo của hắn ta, dụi vào người Thừa Phong một cách thân mật, cười đáp: "Còn chưa hồi phục đến trạng thái mạnh nhất, nhưng cũng khoẻ hơn nhiều rồi. Đại ca xuất quan là vì muội à?”
Thừa Phong khẽ 'ừ' một tiếng.
Dung mạo của hai huynh muội này vốn đã giống nhau, nay đứng cùng một chỗ thì càng thấy giống.
Nghe vậy, thiếu nữ cười tươi hơn nữa: "Muội biết là đại ca thương muội nhất mà. Muội vui lắm.” Ở trước mặt Thừa Phong, nàng có vẻ trẻ con hơn, bộc lộ đôi chút ngây thơ, như một cô em gái nhỏ ngoan ngoãn, đơn thuần, hết lòng tin tưởng, ỷ lại vào người anh của mình.
Xuất quan là vì nàng?
Nhưng nàng đã tỉnh được 10 hôm.
Cõi lòng Thừa Niểu vẫn dửng dưng.
"Vậy lần này đại ca phải ở cạnh muội mấy hôm.” Nàng níu tay áo huynh trưởng, đong đưa như đang làm nũng: "Muội nhớ huynh lắm."
Thừa Phong nhếch môi, nét mặt lại dịu dàng hơn: "Muội không chê huynh là được. Nhưng việc này cứ để bàn sau, giờ cần phải xử lý chuyện quan trọng. Huynh thấy Văn cô nương bị thương rất nặng, không nên trì hoãn nữa.”
"Đại ca nói phải, muội đang định nhờ Quý Hành đưa Văn cô nương về cung, kêu linh y đến chữa trị." Thừa Niểu thu nét cười.
"Để huynh đưa Văn cô nương về.” Thừa Phong nhìn khuôn mặt tái nhợt của Văn Hỉ một thoáng, nụ cười trên môi nhạt dần: “Quý thiếu chủ sắp thành thân với muội, vậy thì không nên tiếp xúc với nữ tử khác, miễn cho lời ra tiếng vào. Quý thiếu chủ thấy ta nói đúng không?”
Quý Hành nhìn thẳng vào mắt hắn ta, qua một lát mới gật đầu: “Thiếu quân nói phải.”
“Văn cô nương, để ta đưa cô về.” Thừa Phong mỉm cười, chìa tay ra với Văn Hỉ. Văn Hỉ khựng người, nhưng rồi cũng đáp vâng.
Không trì hoãn thêm nữa, Thừa Phong đưa Văn Hỉ về cung ngay.
Tốc độ hắn ta rất nhanh, chớp mắt mà đã chẳng còn thấy bóng.
Thừa Niểu đứng yên tại chỗ, nhìn theo hướng anh trai mình rời khỏi, đến khi chẳng thấy bóng đâu mà vẫn còn dõi theo.
"Niểu Niểu, thiếu quân đã đi rồi.” Đột nhiên, Quý Hành tiến một bước, đi đến trước mặt Thừa Niểu, chặn tầm mắt của nàng. Ánh lửa chập chờn hắt lên khuôn mặt nam nhân, trong bóng đêm, đôi môi y mím chặt.
“Ta biết, chỉ là đột nhiên phát hiện, hình như đại ca rất quan tâm Văn cô nương.” Thừa Niểu rũ mắt, khoé môi cong lên, nhưng trong mắt chẳng có ý cười: "Ta hôn mê suốt mười năm, thế giới này thay đổi nhiều quá. Mười năm không gặp mà đại ca chỉ nói với ta được ba câu.”
Dường như hắn ta xuất quan là chỉ vì một mình Văn Hỉ
Hoá ra nàng lại thành 'sẵn tiện'.
Thừa Niểu thấy hơi khó chịu, cơn giận mới kìm xuống khi nãy lại bùng lên.
Nàng đã không vui thì người khác cũng đừng hòng thoải mái.
Bỗng dưng, Thừa Niểu nhìn thẳng vào nam nhân đứng trước mặt mình.
"Mà ta còn tưởng chàng ghét Văn cô nương đến mức mong cô ấy chết.” Nàng nghiêng nghiêng đầu, trông rất hoạt bát, đáng yêu, giọng điệu vu vơ: “Không ngờ chàng lại cứu cô ấy. Xem ra là ta coi khinh chàng rồi. A Hành nhà ta đúng là một lang quân chính trực, tốt bụng.”
Theo lý mà nói, vị hôn thê không tùy tiện suy đoán, nghi ngờ quan hệ giữa y và người khác, còn thấu tình đạt lý, biết thông cảm như vậy thì y nên thở phào, cảm thấy vui mới phải.
Nhưng không hiểu sao, khi nghe vị hôn thê nói vậy, trong lòng Quý Hành lại thấy hơi khó chịu.
“Quý Hành, nếu chàng đã là người của ta thì phải biết tự giữ mình, chỉ được có mình ta.” Mười ba năm trước, hai người bày tỏ cõi lòng, thiếu nữ bộc lộ sự bá đạo của mình: "Chàng không được tiếp xúc gần gũi với nữ tử khác, không được nhìn bọn họ, cũng không được cười với họ……”
Nàng liệt kê hàng loạt yêu cầu.
"Nếu ta không làm được thì sao?”
"Vậy thì ta sẽ giận!” Thiếu nữ nheo mắt, môi vẫn nở nụ cười: “Ta mà giận là đáng sợ lắm đó. Nên A Hành tuyệt đối không được chọc giận ta, có biết chưa?”
Lời nói và ánh mắt nàng đều mang sắc thái đe doạ.
Quý Hành ghét nhất là bị người khác đe dọa, nhưng người này lại là nữ tử y yêu, là vị hôn thê của y. Tuy những yêu cầu của nàng có phần quá đáng, nhưng cũng chỉ vì quá coi trọng y nên Thừa Niểu yêu cầu nhiều như vậy.
Nghĩ đến đây, Quý Hành lại thấy lòng mình dịu đi mấy phần.
Nhưng ban đầu Quý Hành cũng không coi lời đe dọa của thiếu nữ là thật, bởi khi nói những lời này, nàng cười rất ngọt ngào, so với đe dọa thì có vẻ giống đang làm nũng hơn.
Quý Hành nhớ có một lần, đại tiểu thư nhà họ Hoa - Hoa Tinh Oánh - bám lấy y, rồi nàng ta nắm lấy tay y. Chỉ trong phút chốc, cô thiếu nữ còn đang cười ngọt đã biến sắc, không chỉ đánh với Hoa Tinh Oánh một trận, mà còn 'chiến tranh lạnh' với y suốt nửa tháng, mặc cho y giải thích ra sao, nàng cũng không thèm đoái hoài, không thèm cười với y.
Nàng không lừa y, nàng giận y thật, mà khi nàng giận sẽ rất đáng sợ.
Là do y không thực hiện được lời hứa với nàng, y là người đuối lý. Quý Hành cố nén cơn bực bội, dỗ dành một hồi lâu, nàng mới chịu để ý đến y.
Tuy sau này hai người cũng làm lành, nhưng mỗi khi nhớ lại chuyện này, Quý Hành vẫn thấy hơi phiền. Ngày nào y cũng bận rộn, gần như dành hết thời gian và tâm sức của mình cho tu luyện và công việc trong gia tộc, tất nhiên không muốn phí sức để xử lý những việc cỏn con thế này, y cũng không muốn chơi trò hờn dỗi với cô gái trẻ.
Từ lúc đó về sau, vì để tránh xảy ra những chuyện phiền hà, Quý Hành bắt đầu giữ khoảng cách với người khác giới.
Nếu y đã hứa với nàng thì sẽ không nuốt lời.
Thực ra y vẫn mong Thừa Niểu có thể thoải mái với vấn đề này hơn.
Lần trước, Hoa Tinh Oánh chỉ mới sơ ý đụng phải tay y mà cô nương này đã giận dỗi, nhưng lần này, y ôm Văn Hỉ trong lúc nguy cấp, nàng lại trở nên rộng lượng, thấu đáo.
"Nàng không giận thật à?”
Y hỏi lại.
Thiếu nữ ngước lên, cười với y, sau đó hỏi: "Chàng thấy ta có giống đang giận không? Hay là A Hành muốn ta giận?”
Quý Hành mím môi.
Tất nhiên là không muốn, nhưng khi Thừa Niểu biết thông cảm cho y, Quý Hành lại không vui như mình tưởng, thay vào đó là cảm giác buồn bực khó tả.
“A Hành, ta tin tấm lòng chàng dành cho ta.” Thiếu nữ nhìn y, đôi mắt nàng sáng như chứa cả trời sao, nàng nhìn y một cách bình thản, sau đó lại đổi chủ đề: “Đương nhiên, nếu như chàng phản bội ta, ta sẽ...”
"Sẽ thế nào?”
Nàng chỉ nói một nửa rồi thôi, Quý Hành thuận miệng hỏi.
Giọng thiếu nữ rất ngọt, có vẻ nhẹ tênh: "Thì ta không cần chàng nữa.”
Nàng nói câu này trong lúc mỉm cười, dường như đây chỉ là một câu đùa với tâm.
*
Con yêu thú bậc Xuất Khiếu không gây ra được sóng gió gì. Chỉ trong nửa canh giờ, bên ngoài đế đô đã bình yên trở lại. Đến tận khi Kim Giáp Vệ hàng phục con yêu thú nhập ma, Thừa Niểu mới rời khỏi đó.
Quý Hành ở cạnh nàng đến tận khi mọi việc xong xuôi.
Đến giờ Sửu thì hết thảy mới hạ màn.
Thừa Niểu đã rất mệt, nghĩ đến chuyện ngày mai phải đến Côn Luân thăm Vô Hạ Kiếm Quân, vừa về đến điện Phù Phượng là nàng tắm rửa rồi đi ngủ ngay. Những chuyện khác cứ để đó, không đáng để nàng lãng phí thời gian ngủ.
Nàng vẫn còn đang bệnh, dưỡng sức mới là chuyện quan trọng hàng đầu.
Nàng ngủ một giấc thật say.
Trong đế đô có trận dịch chuyển đến thẳng Côn Luân, dù hai nơi cách rất xa, nhưng vào trận dịch chuyển thì chỉ mất một khắc là đến nơi.
Côn Luân Tông là tiên môn lớn nhất ở Cửu Tư, đã tồn tại suốt mấy vạn năm, có địa vị phi phàm. Phàm là người lên đến Côn Luân, dù là đệ tử Côn Luân hay người ngoài, bất kể thân phận ra sau, tất cả đều phải đi bộ lên núi, không được dùng thuật bay lượn hoặc pháp khí phi hành.
Hôm sau, Thừa Niểu và Quý Hành không dẫn người hầu theo, chỉ có hai người đi bộ lên núi.
May mà họ là tu sĩ, thân thể khoẻ mạnh, nên leo núi không phải một việc quá khó. Một canh giờ sau, hai người đặt chân đến đỉnh Vô Hạ mà Lận Sương Nghệ cư ngụ.
Đỉnh Vô Hạ nằm ở nơi cao nhất của Côn Luân, cực kỳ hiểm trở, vắng lặng hoang vu.
Nghe nói Kiếm Quân chỉ thích ở một mình, nên khắp đỉnh Vô Hạ chỉ có hai đồng tử đứng canh cổng.
"Bái kiến Quý sư huynh, bái kiến đế nữ điện hạ. Không biết hai vị đến đây vì việc gì?”
Thấy Quý Hành và Thừa Niểu, hai đồng tử gác cổng vội hành lễ, vô cùng cung kính. Tuy hai đồng tử này chưa gặp Thừa Niểu bao giờ, nhưng cả hai đều biết vị hôn thê của Quý sư huynh là đế nữ Cửu Tư, thấy Quý sư huynh dẫn một cô gái trẻ đến, mà nữ tử này lại còn xinh đẹp, khí chất phi phàm, nên cả hai cũng đoán ra đây là ai.
Thừa Niểu cười với hai đồng tử.
Nàng có một khuôn mặt đẹp, khi mỉm cười lại càng ôn hòa, thân thiện, hai đồng tử thấy vậy cũng thấy có thiện cảm ngay.
"Ta và điện hạ sẽ thành hôn vào ngày mười lăm tháng sau, hôm nay đến đây để bái kiến sư tôn. Nhờ hai vị sư đệ chuyển lời thay ta.”
Dù Quý Hành là đệ tử thân duy nhất của Kiếm Quân, nhưng ở đỉnh Vô Hạ này, y cũng không có quyền ra vào tự do. Muốn gặp Kiếm Quân thì phải nhờ người đi vào báo trước một tiếng.
Nửa nén hương sau, đồng tử vào báo rồi nhận được sự cho phép của Kiếm Quân, Thừa Niểu và Quý Hành mới được phép vào đỉnh Vô Hạ.
"Mời hai vị vào.”
Thừa Niểu chỉ mới tiến một bước thì đã thấy cảnh sắc thay đổi: họ vào một rừng mai. Tuy chưa đến mùa, nhưng mai ở đây đã nở rộ.
Đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy một vùng trắng xóa, ngỡ như vào cõi băng tuyết, cái hơi lành lạnh chợt ập vào. ( app truyện TᎽT )
Một bóng áo xanh đứng giữa rừng hoa bát ngát.
Gã đưa lưng về phía họ, gió lạnh rì rào, những cánh mai trắng vấn vít quanh người, dường như gã đã đặt thân mình ở ngoài cõi trần, trông xa cách như đã lìa cõi phàm tục.
“Đệ tử Quý Hành bái kiến sư tôn.”
Thấy bóng áo xanh nọ, Quý Hành quỳ một gối xuống, hành lễ rất cung kính.
“Thừa Niểu bái kiến Kiếm Quân.”
Nàng cũng rũ mắt, thần sắc điềm đạm, yên tĩnh, hành lễ theo phép tắc cung đình. Phải biết nhìn thời thế, dù nàng có là đế nữ đi nữa, khi đứng trước mặt Lận Sương Nghệ, nàng cũng phải đóng vai ngoan hiền.
Nàng và Quý Hành chưa lập khế ước, nên không thể gọi sư tôn giống Quý Hành, mà chỉ có thể gọi 'Kiếm Quân' để tỏ lòng tôn kính.
Lúc này, người áo xanh mới quay mặt lại.
Tuy đã là tu sĩ Đại Thừa, nhưng trông Lận Sương Nghệ vẫn còn trẻ lắm.
Tất nhiên, gã chỉ mới trăm tuổi, ở trong giới tu sĩ này, thế đã là rất trẻ. Nhưng tu vi của gã cao quá, nên không còn ai nhớ đến tuổi tác của gã nữa.
Khuôn mặt gã tinh xảo như một bức tranh, da trắng như ngọc, nét mặt trầm lắng, gã mặc một bộ áo xanh, chẳng lấm bụi trần, không có cái thần sắc hung hãn, lạnh lẽo như những kiếm tu khác. Ánh mắt gã như làn nước, bình thản tự nhiên, trông giống một người phàm hơn là kiếm tu.
Chỉ khi nhìn vào đôi mắt đen ấy mới cảm nhận được cái lạnh thấu tim gan, khiến người ta phải khiếp sợ. Thật ra đó là một đôi mắt đào hoa cực đẹp, nhưng vì hiện diện ở trên khuôn mặt này, nên mới không mời gọi gió trăng.
Khác với cái lạnh lùng của Quý Hành, cả trong lẫn ngoài của gã đều toát lên cảm giác hờ hững khiến người ta sợ.
Trong truyện có nói Lận Sương Nghệ gặp phải điểm nghẽn trên đường tu luyện, nên gã muốn chuyển sang đạo vô tình. Giờ trông gã thế này, chẳng lẽ đã bắt đầu tu luyện? Thừa Niểu thầm suy đoán, mặt ngoài vẫn ra vẻ ngoan ngoãn, cung kinh.
Dù là với đồ đệ duy nhất là Quý Hành, vẻ mặt của Lận Sương Nghệ vẫn điềm nhiên, huống chi là với vị hôn thê của đồ đệ. Nam nhân nhìn thoáng một cái, rồi dời mắt với vẻ thờ ơ.
Ánh mắt đó không khác gì khi nhìn cỏ cây trên đỉnh Vô Hạ.
"Đứng lên đi.”
Tĩnh lặng điềm nhiên, chỉ xem như là muôn nghìn chúng sinh của thế gian này.