Thừa Niểu không nghĩ sâu hơn nữa.
Nàng từng nói 'chỉ có điều tận mắt thấy mới là thật', chuyện này còn chưa xảy ra, không có bằng chứng xác thực nào cả, không thể tùy ý phán xét. Dù sao cũng đâu có bằng chứng, có đưa ra quyết định thì cũng chẳng ai phục.
Nàng muốn người ta phải tâm phục khẩu phục.
Nhưng vẫn cần đưa ra lời cảnh cáo. Nên sau khi đáp ứng, Thừa Niểu còn cười nói thêm: “A Hành, chàng phải nhớ những lời hôm nay. Chúng ta sẽ gieo cổ đồng tâm vào ngày làm lễ kết điển. Đừng để ta phải mừng hụt. Chàng biết đó, ta không thích bị lừa.”
Giọng của nàng thiếu nữ vừa nhẹ vừa mềm, nghe rất đỗi êm tai.
"Ta sẽ không lừa nàng." Quý Hành hơi cau mày: "Ta đã lừa nàng bao giờ?"
Đúng là y chưa lừa nàng bao giờ.
Quý Hành không phải kiểu người dễ hứa hẹn với ai, trước đây, phàm là những chuyện y với nàng, y đều làm được hết.
Nên nàng mới bằng lòng cho y một cơ hội.
"Ta tin chàng." Thiếu nữ xoa đầu mày hơi chau của y, nàng cười khẽ, trông rất dịu dàng: “Ta biết A Hành của ta là người tốt với ta nhất.”
Bàn tay ngọc ngà ấy lướt nhẹ qua ấn đường của y, như chuồn chuồn lướt nước, nó hời hợt như một thoáng ảo giác, nhưng lại khiến người ta phải bận tâm.
Đã lâu rồi họ không làm những cử chỉ thân mật.
Nói đúng ra là từ ngày thiếu nữ tỉnh lại, nàng không còn gần gũi với y như trước. Trước đây, nàng rất thích tựa vào người y, nàng còn hay nghịch ngợm, nắm lấy tay y, nàng sẽ nằm trong vòng tay y, quyến luyến không rời, thậm chí còn bạo dạn đến mức tặng y một cái hôn má bất thình lình.
Trái tim Quý Hành chợt rung động, y vô thức muốn bắt lấy bàn tay trắng nõn, thon gầy ấy.
Nhưng y chưa kịp làm gì thì thiếu nữ đã rụt tay lại.
Bàn tay thon thon, mềm mại ấy trốn vào ống tay áo hoa lệ tinh xảo, lại cực kỳ to rộng.
Như một cơn gió chợt lướt vội qua lòng hồ, gợi lên từng đợt sóng lăn tăn, rồi lại biến mất không tăm tích, tựa như một giấc chiêm babao ngỡ như có thể chạm tay vào.
Bỗng dưng, lòng Quý Hành thấy hoang vu.
*
Sau khi rời khỏi đỉnh Vô Hạ, họ lại đi đến đỉnh Hỗn Nguyên để bái kiến chưởng môn Côn Luân. Đây là lễ nghĩa, họ không thể lược bỏ.
Chưởng môn Mai Vọng Tuyết đã nhận được tin, nên khi Thừa Niểu và Quý Hành đến, họ được mời vào ngay.
Tu vi của Mai Vọng Tuyết đã đến giai đoạn cuối của kỳ Hợp Thể, lại còn là chưởng môn của Côn Luân, xét cả thân phận lẫn tu vi thì đều không thể xem nhẹ. Nếu tính theo vai vế thì Mai Vọng Tuyết còn là sư bá của Quý Hành, nên y và Thừa Niểu phải đến bái kiến theo lễ của tiểu bối.
"Đã bái kiến sư tôn của các con chưa?”
Mai Vọng Tuyết nhận lễ của hai người, cười hỏi.
Trông hắn ta chỉ mới ngoài 30, bộ dạng khí phách hiên ngang, lại còn nắm quyền cao nên khí thế của hắn ta rất mạnh. Nhưng lúc này, nét cười trên khuôn mặt hắn ta rất hiền từ, giọng điệu cũng ôn hòa, trông rất bình dị, thân thiện, khiến người ta muốn lại gần.
Quý Hành và Thừa Niểu cùng gật đầu đáp vâng, thái độ rất cung kính.
"Sao Vô Hạ không giữ các con ở lâu một tí?” Mai Vọng Tuyết cười, lắc đầu: "Dù sao cũng là đứa đồ đệ duy nhất, còn là một chuyện trọng đại thế này, lẽ ra phải chú trọng hơn.”
Vô Hạ là danh hào của Lận Sương Nghệ, đồng thời cũng là tên tự của gã.
Mai Vọng Tuyết là sư huynh, xưng hô bằng tên tự càng thể hiện sự thân thiết và tôn trọng.
Quý Hành đáp: "Sư tôn thích yên tĩnh, đệ tử không dám quấy nhiễu buổi thanh tu của sư tôn.”
"Cũng phải, tính nết Vô Hạ vốn cao ngạo, chỉ thích ở một mình.” Mai Vọng Tuyết gật đầu, hỏi: "Con đã bẩm chuyện hôn sự giữa con và đế nữ cho đệ ấy biết chưa? Đệ ấy nói gì?”
“Sư tôn nói sẽ đến vào ngày mười lăm tháng sau.”
Quý Hành trả lời.
Nghe vậy, Mai Vọng Tuyết bật cười: "Sư tôn của con rất ghét ồn ào, đệ ấy ru rú trên đỉnh Vô Hạ mấy chục năm rồi, chung quy vẫn là đệ tử duy nhất, đúng là khác thật."
Quý Hành cúi đầu, trả lời nghiêm túc: "Sư tôn không hề bạc đãi đệ tử.”
Đây là lời thật.
Tuy Lận Sương Nghệ có tính lạnh lùng, nhưng những gì nên dạy cho đồ đệ, gã chưa từng bỏ sót. Thậm chí bởi vì tu vi của gã rất cao, cất giữ vô số thứ, gã cũng không bủn xỉn với đứa đồ đệ duy nhất, nên Quý Hành còn được nhận nhiều hơn các đệ tử đồng lứa.
Mỗi khi Quý Hành có thắc mắc, gã cũng không giấu giếm gì.
Thành tựu mà hôm nay Quý Hành có được, tuy cũng có liên quan đến tư chất và sự nỗ lực của y, nhưng sự dạy dỗ của Lận Sương Nghệ cũng góp phần không nhỏ.
Bởi vì thế nên Quý Hành mới hết lòng tôn kính sư tôn của mình.
Thừa Niểu đứng cạnh cũng cười nói: "Kiếm Quân ôn hòa, hào phóng lắm, lúc nãy còn ban cho ta một món bảo bối.” Chỉ mới thấy chiếc roi Bạch Linh đó thôi là nàng đã thấy thích rồi.
Đâu phải ai cũng có thể tặng bảo bối bậc này một cách dễ dàng như vậy.
Mai Vọng Tuyết cười ha ha: "Chứ còn sao nữa, Vô Hạ là đứa rộng rãi nhất. Xem ra ta đã uổng công lo lắng rồi.”
Thừa Niểu vẫn giữ nụ cười nhạt.
Mai Vọng Tuyết cười một hồi, chợt nhớ ra việc gì đó, hắn ta nhìn Thừa Niểu rồi hỏi: "Tính ra thì ta còn phải cảm ơn đế nữ đã ra tay giúp đỡ, cứu đứa đệ tử nhỏ của ta. Nếu không có đế nữ, e là A Hỉ đã bị yêu thú sát hại.”
Lời còn chưa dứt thì hắn ta đã phất tay, một chiếc túi trữ vật xuất hiện, bay đến chỗ Thừa Niểu.
"Bổn tọa biết hoàng thất đã có vô số bảo vật, ta nghĩ tới nghĩ lui, chi bằng chuẩn bị một triệu viên linh thạch để tặng cho đế nữ, cô muốn tiêu thế nào cũng được. Mong đế nữ hãy nhận món quà cảm ơn này."
Cái con cáo già!
Thừa Niểu không nhận, cười nói: “Tiền bối đã quá lời. Dân sống an khang thì nước mới trường tồn, nguyên tổ của họ Thừa từng nói 'dân là cái gốc của nước nhà'. Văn cô nương là con dân của Cửu Tư, ta là đế nữ Cửu Tư, tất nhiên phải có trách nhiệm bảo vệ con dân Cửu Tư, nếu đã là trách nhiệm thì sao ta có thể nhận quà?”
Nếu mà nàng nhận thì khác gì uổng phí mười năm hôn mê?
Chỉ có một triệu viên linh thạch thôi, nửa cái mạng của nàng đâu chỉ giá đó.
Thừa Niểu mỉm cười, hành lễ với Mai Vọng Tuyết rồi nói: "Ta cũng hiểu tấm lòng yêu thương đệ tử của tiền bối. Nhưng xin tiền bối hãy thu món quà này lại đi.” ( truyện trên app t.y.t )
Đã nói đến đây rồi, tất nhiên Mai Vọng Tuyết không thể khăng khăng ép Thừa Niểu nhận quà.
hắn ta nhìn Thừa Niểu chằm chằm, lát sau, ý cười trên mặt lại càng đậm: "Đế nữ có chí nguyện lớn hắn ta, phẩm cách cao thượng như thế, bổn tọa thật là hạn hẹp.”
"Cảm ơn lời khen của tiền bối, đây chỉ là trách nhiệm mà con cháu họ Thừa phải gánh vác thôi.”
“Đế nữ nói đúng lắm. Bổn tọa nghe nói A Hỉ bị thương nữa rồi, giờ đang nán lại hoàng cung để dưỡng thương, khiến các vị phải phiền hà.” Mai Vọng Tuyết thu túi trữ vật, thở dài: "Tiểu đồ đệ của ta vừa bướng bỉnh vừa hiếu thắng, nó cứ nhớ ân cứu mạng của đế nữ, nhất quyết phải báo đáp ân tình, ta khuyên mãi mà nó chẳng nghe.”
“Văn cô nương là người biết đền ân đáp nghĩa, đó là một phẩm chất tốt.” Thừa Niểu nói: "Ta thấy may vì khi đó đã cứu cô ấy, không để một nhân tài hiếm có bị chôn vùi. Có một người tài giỏi như Văn cô nương đây cũng là chuyện may mắn của Cửu Tư”
Nói xong nàng lại cười, chớp chớp mắt: “Mong tiền bối đừng trách móc Văn cô nương, ta chưa từng hối hận việc cứu cô ấy."
Nghe nàng nói vậy, nét mặt Quý Hành - vốn luôn giữ im lặng - có hơi lạnh.
"Dù phải trả giá bằng tính mạng?” Mai Vọng Tuyết hỏi: "Giờ linh căn của điện hạ đã bị hư hao, nếu không điều trị được thì con đường tu tiên chỉ đến đây thôi, chẳng lẽ không thấy hối hận?”
Thừa Niểu cười nhẹ, thản nhiên đáp: "Không hối hận.”
Sao mà không hối hận cho được. Thừa Niểu cũng đâu ngờ mình bị thương nặng đến vậy. Nhưng đã cứu người rồi, không lẽ giờ lại nói mình hối hận, tự làm bẽ mặt mình? Chi bằng cứ lợi dụng chuyện này, thu ích lợi về mình.
"Hay, hay, hay!”
Mai Vọng Tuyết cười to, khen ba tiếng liền, nhìn Thừa Niểu bằng ánh mắt tán dương: “Không hổ là con cháu của nguyên tổ, đúng là không tầm thường.”
"Đó là bổn phận của ta, không đáng được khen ngợi như thế.”
Thiếu nữ cúi đầu, dáng vẻ khiêm tốn, không có nét kiêu căng.
Trong điện còn có những người khác, bất kể là đệ tử hay tạp dịch, nghe vậy thì đều nhìn cô thiếu nữ gầy yếu đó bằng ánh mắt kính nể.
Cái tiếng 'trách nhiệm', 'bổn phận' này, nói thì dễ nhưng làm rất khó. Nếu có người làm được đúng như thế, vậy thì rất đáng được nhận sự kính trọng!
*
Mai Vọng Tuyết không giữ hai người ở lại lâu.
Hai người chỉ nán lại khoảng một canh giờ, sau đó thì rời đỉnh Hỗn Nguyên. Thừa Niểu và Quý Hành cũng không ở lại Côn Luân, đến buổi chiều thì họ vào trận dịch chuyển để về đế đô.
Trên đường về, Quý Hành cứ lặng thinh, nét mặt có phần lạnh nhạt
Đến khi đưa nàng tới cửa cung, Quý Hành mới mở lời: "Hôm nay nàng nói với sư bá là nàng không hối hận. Vậy nếu khi trước biết mình sẽ bị thương nặng, nàng có cứu Văn Hỉ không?”
"Chàng giận à?”
Nghe vậy, Thừa Niểu quay sang nhìn y.
Thật ra từ đầu nàng đã nhận ra điều bất thường của Quý Hành, trong lòng đã có suy đoán. Nàng cứ tưởng là Quý Hành sẽ không nói ra, nào ngờ cuối cùng y vẫn hỏi.
"Chẳng lẽ ta không được giận?” Sắc mặt Quý Hành rét như sương: "Thừa Niểu, nàng coi nhẹ tính mạng của mình đến vậy à? Nàng bằng lòng hy sinh bản thân để cứu một người chưa từng quen biết?”
Tất nhiên là không bằng lòng.
Nhưng đã làm con người, ai không rành thói nghĩ một đằng, nói một nẻo?
Thừa Niểu còn chưa kịp trả lời thì Quý Hành đã không kìm được lửa giận, y lạnh lùng nói: "Cô ta là cái thá gì, có đáng để nàng liều mạng cứu không? Thừa Niểu, ta không cho phép nàng làm vậy!”
Dường như trong đôi mắt đen ấy đang cháy bừng một ngọn lửa, nhưng ẩn sâu trong đấy lại có mấy phần sợ hãi, sau khi bị kìm nén quá lâu, nó bắt đầu bùng phát.
Đây là lần đầu Thừa Niểu thấy Quý Hành giận đến vậy.
Cũng là lần đầu Quý Hành nổi nóng với nàng.
Cơn giận này rất chân thật.
Nỗi sợ ẩn trong sự giận dữ ấy cũng là thật.
Nàng nhìn vào đôi mắt rực lửa ấy, trái tim như bị gai nhọn đâm vào, nhẹ thôi, không đau lắm, nhưng lại có phần tê tái, có phần cay đắng.
Nam nhân túm chặt cổ tay nàng, y hơi mạnh tay, Thừa Niểu thấy hơi đau.
“A Hành, Văn Hỉ là sư muội đồng môn của chàng.”
Thừa Niểu rũ mắt, nói với y.
“Thì đã sao?" Quý Hành nghiến răng, nét mặt lạnh băng: "Cô ta hại nàng. Niểu Niểu, suýt nữa cô ta đã hại chết nàng.”
Sự căm ghét của y như có thực thể, y không thèm giấu giếm, cũng không có nửa phần giả dối.
—— Cho nên, nếu đã căm ghét như vậy, thì sao A Hành lại gieo đồng mệnh cổ vào người nàng ta?
Chỉ vì nàng ta đã cứu y hay sao?
Thừa Niểu mỉm cười, dịu dàng an ủi: "Chàng yên tâm, ta rất trân trọng tính mạng của mình." Sai một lần đã đủ rồi, nàng đã nhận được bài học.
Đến tận lúc này, lửa giận trong mắt Quý Hành mới được dập tắt.
*
Sau khi tạm biệt Quý Hành, một mình Thừa Niểu trở về điện Phù Phượng.
Trên đường trở về, Hồi Thiên Châu - đã thấy toàn bộ quá trình - nói với nàng: "Ngươi xem đi, Quý Hành có quan tâm Văn Hỉ đâu, y chỉ để ý đến ngươi thôi. Y chưa từng do dự giữa hai người, nên ngươi……”
“Câm miệng!”
Hồi Thiên Châu còn chưa kịp dứt câu, Thừa Niểu đã bực bội cắt ngang, thái độ và lời nói của nàng vô cùng cứng rắn.
“…… Ta, ta…… Không nói nữa.”
Đột nhiên bị nạt nộ như thế, Hồi Thiên Châu cũng sững sờ.
Trong mắt nó, bình thường Thừa Niểu luôn cư xử hoà nhã với mọi người, không dễ nổi nóng, hầu như chưa thấy nàng nổi giận bao giờ, khắc hẳn 'Thừa Niểu' trong truyện.
Đây là lần đầu tiên nó thấy nàng nổi giận.
Nó không ngờ rằng, một khi gương mặt yêu kiều, ôn hòa, thân thiện ấy sầm xuống, lại có thể trở nên vô cùng đáng sợ, khí thế hung hãn. Ngay lúc đó, Hồi Thiên Châu cũng phải vô thức vâng lời.
Đây đâu phải lần đầu nó nói như vậy, trước đây Thừa Niểu đâu có nổi nóng, sau giờ nàng lại giận?
Không lẽ nó nói sai chỗ nào?
Rõ ràng khi nãy nàng còn mỉm cười, chào tạm biệt Quý Hành.
“…… Sao ngươi lại nổi giận?” Hồi Thiên Châu thấy hơi ấm ức: "Ta có nói sao chỗ nào không? Trước đây ta cũng nói vậy mà, ngươi có hung dữ vậy đâu."
Đúng vậy, sao nàng lại giận?
Thừa Niểu rũ mắt, bàn tay ẩn trong tay áo dần siết chặt.
Một khi đã dành tình cảm, dù là ít hay nhiều, không ai có thể thật sự dửng dưng.
Tất nhiên, nàng cũng không ngoại lệ.
Quý Hành là vị hôn phu của nàng, là người mà nàng từng muốn nắm tay đi đến cuối cuộc đời. Có một ngày, người đó lại đồng sinh cộng tử cùng một người con gái khác ngoài nàng.
—— Sao nàng không để tâm cho được?
*
"Niểu Niểu.”
Ngay lúc này, một giọng quen thuộc lại gọi tên nàng.
Thừa Niểu ngừng bước, ngoái lại thì thấy Quý Hành đang đi về phía mình. Nam nhân sải bước đi về phía nàng, y lướt qua rất nhiều thị vệ, cung nhân, nhưng ánh mắt ấy chưa từng hướng về ai khác, y chỉ nhìn thấy mỗi mình nàng.
"Của nàng đây.”
Khi đã đến gần, Quý Hành mới lấy hộp đồ ăn trong túi trữ vật ra.
Thừa Niểu nhận hộp, mở ra thì thấy bên trong toàn là bánh bạch ngọc. Chỉ mới mở hộp mà hương chua ngọt đã bay ra, cực kỳ hấp dẫn, khiến người ta phát thèm.
"Quả bạch ngọc đến mùa chín rồi, ta có nhờ Tống chân nhân làm bánh bạch ngọc, lúc nãy ta quên đưa nàng.” Quý Hành nói: "Trước đây ta có hứa với nàng rồi. Nàng ăn thử đi, xem có thích không.”
Mười năm trước, trước khi ra chiến trường, Thừa Niểu từng nói với Quý Hành, sau khi trở về, nàng muốn ăn thử món bánh bạch ngọc của Tống chân nhân.
Tống chân nhân dùng đồ ăn để nhập đạo, là linh trù đứng đầu Cửu Tư. Năm xưa, có một loại linh quả mới xuất hiện ở Cửu Tư, đó là quả bạch ngọc. Tống chân nhân bèn dùng nó để làm bánh. Nghe nói loại bánh này không chỉ giúp bổ sung nguyên khí, mà còn có hương vị tuyệt hảo.
Tống chân nhân rất hào phóng, công khai công thức làm bánh này.
Thế là, món bánh bạch ngọc này từng rầm rộ khắp Cửu Tư.
Thừa Niểu không thiếu những món bổ sung nguyên khí, nhưng nàng cũng muốn ăn thử món bánh này. Nhưng tiêu chuẩn của nàng rất cao, chỉ muốn ăn bánh do Tống chân nhân làm, Đối với nàng mà nói, đây không phải việc khó khăn gì, cùng lắm chỉ cần trả cái giá nào đó.
Nhưng không ngờ rằng, nàng lại ngủ suốt mười năm, thế là lỡ dịp.
Bây giờ, bánh bạch ngọc đã thành thứ hết thời.
Sau khi tỉnh lại, có rất nhiều việc chờ nàng giải quyết, Thừa Niểu cũng quên luôn cái chuyện nhỏ nhoi này.
Khoảng thời gian mười năm này, với Thừa Niểu chỉ là một lần chợp mắt. Nhưng với Quý Hành, đó lại là mười năm đằng đẵng.
Mười năm, y vẫn còn nhớ.
Thừa Niểu cầm một miếng bánh, cho vào miệng, mềm ngọt thơm ngon, có hơi chua nhẹ, trung hòa vị ngọt một cách vừa vặn. Mọi thứ đều rất vừa phải, đúng là không hổ danh.
"Có ngon không?”
Thấy nàng không nói gì, cũng không mỉm cười, Quý Hành bèn hỏi.
Vừa hỏi xong, bàn tay trắng mềm đã đưa miếng bánh bạch ngọc lên miệng y, Quý Hành hé môi, ăn miếng bánh đó.
"Rất ngon." Quý Hành rũ mắt, thấy thiếu nữ mỉm cười, ngước lên nhìn y: "Ta thích lắm.”
Nét cười rạng rỡ như hoa, vẫn hệt như mười năm trước..