Theo từng ngày “tẩy não” của ông lão Bạch Duật này, là cơn gió quét sạch suốt bảy ngày trời. Trên núi gió gào thét không ngừng suốt bảy ngày đêm, trời đất u ám, chẳng phân biệt nổi ngày đêm. Mãi đến bảy ngày sau, mọi thứ mới dần dần lắng xuống, trở lại yên bình.
Đây là lần đầu tiên Vân Kiểu chứng kiến một cơn gió kỳ lạ đến vậy. Nhìn quanh, cả khu rừng chìm trong bóng tối dày đặc, như thể đêm đột nhiên buông xuống. Bên tai nàng chỉ còn tiếng gió rít, xen lẫn âm thanh ào ào của vật gì đó đổ rạp xuống đất. Trong bóng tối, mơ hồ có thể thấy từng mảng lớn bóng cây đổ ngã, như thể bị thứ gì đó chém đứt ngang thân.
Cơn gió này đâu còn là gió bình thường, rõ ràng chính là từng nhát dao bén lẹm.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, chút hy vọng mong manh còn sót lại trong lòng Vân Kiểu bị trận gió ấy thổi sạch không còn. Nàng có thể khẳng định, trên Trái Đất tuyệt đối không tồn tại nơi nào có thời tiết khắc nghiệt đến như vậy. Nói cách khác, nàng thật sự đã xuyên không đến một thế giới khác.
Vân Kiểu thầm nghĩ, kiếp trước nhất định nàng đã thiếu nợ bà lão nào đó rất nhiều tiền, lời nguyền này quả thật linh ứng đến đáng sợ.
“Nha đầu, hôm nay có muốn ở lại, gia nhập Thanh Dương Quan của ta không?” – Ông lão cười tươi rói, khuôn mặt rạng rỡ như một lão thương nhân đang ra sức mời chào khách.
Vân Kiểu không chút biểu cảm liếc nhìn ông một cái, sau đó cầm lấy quyển sách trên bàn lật xem.
Cũng không hiểu ông lão này bị chạm mạch chỗ nào. Kể từ ngày nàng bị kéo về đạo quán, do trong tay không có sẵn dược liệu, nàng chỉ có thể dùng những phương pháp cơ bản nhất như đạo thuật thúc đẩy nội tức để giúp ông giải độc. Ban đầu nàng nghĩ, ông tuổi đã cao, cho dù cứu được về thì cơ thể chắc chắn bị tổn hại nghiêm trọng, ít nhất phải mất nhiều ngày mới có thể hồi phục.
Nào ngờ, hôm trước còn ói mửa tiêu chảy cả ngày, cả người trông như bị kéo lê qua bùn lầy, vậy mà hôm sau ông đã nhảy bật dậy, tinh thần phơi phới, hoàn toàn không giống một ông lão gần sáu mươi tuổi.
“Đừng như vậy mà, nha đầu.” Thấy nàng không phản ứng, ông lão lại bắt đầu trò dụ dỗ hằng ngày, “Ta nói cho ngươi biết, Thanh Dương Quan của chúng ta không phải là đạo quán tầm thường, mà là Huyền Môn chính tông đấy! Trên giang hồ, danh tiếng vang dội, hoàn toàn không giống mấy kẻ giả danh lừa bịp bên ngoài.”
Vân Kiểu liếc ông một cái, đáp gọn lỏn: “À.”
“Ngươi đừng có không tin!” – Ông lão nghiêm mặt nói, “Thanh Dương Quan của ta nằm trên núi Quý, đã tồn tại mấy ngàn năm. Nếu không có bản lĩnh thật sự, làm sao có thể yên ổn đến tận bây giờ?” Ông vỗ vỗ ngực, mặt đầy kiêu hãnh: “Ngươi đã từng nghe câu này chưa? ‘Huyền Môn chính tông, Thanh Dương đứng đầu’ – chính là nói đến Thanh Dương chúng ta đấy! Nhớ năm xưa, vào thời Thái Tổ, cả Huyền Môn đều do Thanh Dương ta dẫn dắt. Bàn về bản lĩnh, luận về tu vi, bất kể là bắt quỷ trừ tà hay chém yêu hàng ma, không ai sánh kịp!”
“À.”
“Thật mà, thật mà!” – Ông lão vội vàng giật quyển sách trong tay nàng xuống, “Nha đầu, ngươi tin ta đi, Thanh Dương Quan chúng ta thực sự rất lợi hại, rất có tiền đồ!”
“À.” – Vân Kiểu quay đầu liếc ông một cái, giọng chậm rãi, “Đạo quán hơn một ngàn mét vuông, giờ chỉ còn mỗi mình ông trụ lại, quả thực… rất có tiền đồ.”
Ông lão nghẹn họng, ánh mắt dao động, căng da mặt cố gắng biện hộ tiếp: “Cái đó… là vì trong đạo quán chúng ta thu đệ tử rất nghiêm ngặt! Đúng! Chính là nghiêm ngặt! Người bình thường đều không nhận, chỉ thu nhân tài thôi!”
“Ý ông là… giống ông, một nhân tài chưa mở Thiên Nhãn?” – Vân Kiểu nghiêng đầu, hỏi một cách ngây thơ.
“……”
Bốp! – Ông cảm giác như ngực mình vừa bị đâm một nhát!
Thật sự là… quá tổn thương người ta rồi!
(; ′Д`)
Hu hu hu… Sớm biết vậy đã không dại dột nói cho nàng biết chuyện mình chưa mở được Thiên Nhãn.
Chưa mở thì sao chứ! Chưa mở Thiên Nhãn, ông đây vẫn có thể xem tướng, vẽ bùa như thường nhé!
Chẳng qua là… duyên phận còn chưa đến thôi! Một ngày nào đó, rồi cũng sẽ mở mà!
“Nha đầu, ngươi tin ta đi, gia nhập Thanh Dương Quan của chúng ta, tuyệt đối không thiệt thòi đâu.” – Ông lão ôm lấy trái tim nhỏ bé đang bị tổn thương, vẫn chưa từ bỏ ý định thuyết phục, “Chẳng phải ngươi nói là không có chỗ nào để đi sao? Ngươi nhìn xem đạo quán của chúng ta rộng lớn thế này, chỉ cần nhập môn, tuỳ ý chọn phòng mà ở. Hơn nữa, huyền thuật kinh điển ở đây nhiều vô số kể, chỉ cần ngươi chịu ở lại, ta nhất định sẽ…”
“Được.”
“…Thật sự, ngày xưa tổ sư gia chúng ta chính là… Ngươi… Ngươi vừa nói gì?!”
Ông vừa mới nghe nhầm sao? Lỗ tai ong ong rồi à?
“Nha đầu, ngươi… ngươi đồng ý rồi hả?!”
Vân Kiểu liếc ông một cái, vừa định gật đầu, thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa “thùng thùng”, kèm theo đó là giọng nói vội vã:
“Bạch đạo trưởng! Bạch đại tiên có ở nhà không? Xin ngài cứu lấy nhi tử ta với! Bạch đạo trưởng! Bạch đại tiên!”
“Có khách tới nhờ giúp đỡ rồi!” – Mắt ông lão lập tức sáng rực như sao, vứt quyển sách trong tay, quay đầu chạy vào phòng trong, miệng không quên gọi lớn: “Nha đầu, ngươi đã đồng ý rồi, không được đổi ý đâu nhé! Hôm nay lão đây sẽ cho ngươi mở mang kiến thức, thế nào là huyền thuật Huyền Môn!” – Nói rồi lại chỉ ra cửa: “Ngươi ra mở cửa trước đi, ta thay đồ rồi ra ngay!”
Nói xong, không đợi nàng kịp phản ứng, đã vèo một cái biến mất.
Vân Kiểu khẽ nhíu mày. Nói thật, nàng chẳng có chút hứng thú nào với mấy thứ gọi là “huyền thuật đạo pháp”. Điều nàng thật sự muốn biết, chỉ là đôi mắt này của mình rốt cuộc bị cái tật gì mà thôi.
Chẳng phải người ta vẫn nói sao – sau khi đã loại bỏ hết mọi khả năng hợp lý, dù cái còn lại có vô lý đến mấy, thì rất có thể… đó mới là sự thật.
Nói cách khác — nàng thực sự có khả năng… nhìn thấy quỷ!
Ông lão này nhìn qua có vẻ rất thành thạo với mấy chuyện đó. Có lẽ ở lại đây thật sự có thể tìm được cách chữa trị. Hơn nữa, nàng không chắc có phải ảo giác hay không, nhưng từ sau khi tới đạo quán này, mấy bóng ma kỳ quái đó hình như… cũng biến mất.
Huống hồ hiện tại nàng không còn nơi nào để đi.
--
Nhìn kỹ lại, hai người bước vào là một nam một nữ. Người phụ nữ mặc một bộ đồ vá chằng vá đụp, toàn thân xám xịt, thân hình gầy guộc, hơi khom lưng, trên mặt vẫn còn vệt đỏ như vừa mới đi đường gấp, nhưng nét mặt lại đầy vẻ sốt ruột lo lắng. Bên cạnh là một người đàn ông trung niên đang đỡ lấy bà ta, thoạt nhìn giống như hai mẹ con.
“Ngươi là…” – Thấy Vân Kiểu ra mở cửa, người phụ nữ sững lại một chút, ánh mắt đảo qua đảo lại từ đầu đến chân nàng, hiện lên một tia cảm xúc mơ hồ khó tả. Ánh mắt đó không giống đang nhìn một con người, mà như đang đánh giá một món đồ vậy. Bà ta còn khẽ lùi lại một bước, như thể sợ dính phải thứ gì đó, thần sắc kia… là ghét bỏ sao?
Vân Kiểu hơi nhíu mày, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, liền mở miệng hỏi: “Hai người tìm ai?”
“Chúng ta đến tìm Bạch đạo trưởng! Ông ấy có nhà không? Tránh ra đi, ta có việc gấp!” – Người phụ nữ không hề để ý đến nàng, ánh mắt liên tục đảo quanh trong đạo quán như muốn xông vào trong tìm người.
Vân Kiểu cau mày, theo bản năng giơ tay ngăn lại, vừa định nói gì thì một giọng nam trầm thấp từ phía sau truyền đến:
“Người nào mà mới tới đã ồn ào thế?”
Cả ba đồng loạt quay đầu lại.
“Bạch đại tiên!” – Người phụ nữ mừng rỡ, mặt mày hớn hở nhìn về phía sau Vân Kiểu.
Còn Vân Kiểu thì nét mặt cứng lại, khoé miệng giật nhẹ. Chỉ thấy ông lão kia đã thay một bộ đạo bào trắng như tuyết, chậm rãi bước ra từ trong phòng. Gió thổi qua làm ống tay áo và vạt áo rộng bay nhẹ, trông như sắp mọc cánh bay lên thành tiên. Tay cầm một cây phất trần, ánh mắt thâm sâu lạnh nhạt, bộ dạng cao cao tại thượng, nhìn không chứa nổi một hạt bụi – hoàn toàn xoá sạch hình ảnh lúc nãy còn mặt dày năn nỉ nàng ở lại.
Lúc này trông ông y như một vị tiên nhân bước ra từ tranh vẽ, chỉ thiếu mấy chữ “thượng tiên phong đạo cốt” dán trên trán.
So với bộ dạng hồi trước Vân Kiểu thấy trong rừng – một lão già tay cầm dây quần, tay kia cầm đai lưng tính toán tự tử – đúng là hai hình ảnh… không thể giống nhau nổi!
Thì ra lúc nãy ông vào phòng là để… thay đồ tạo hình à?!