“Cuối cùng cũng gặp được đại tiên rồi!” – Ánh mắt người phụ nữ sáng lên, xúc động xoa xoa hai tay rồi tiến lên hành lễ một cách cung kính. “Dân phụ tham kiến Bạch chân nhân, Bạch đại tiên!” Người đàn ông trung niên đi cùng cũng cúi người vái chào theo.

“Ừm.” – Ông lão hơi ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh nhạt, tỏ rõ phong thái cao nhân. “Hai người đến đây có việc gì?”

“Bạch đại tiên…” – Người phụ nữ nhớ lại mục đích chính, càng thêm hoảng hốt vội vàng nói: “Chúng ta là dân làng thôn Lý Gia dưới chân núi, xin ngài hãy cứu lấy nhi tử ta. Nó… nó sắp không chịu nổi nữa rồi.” Nói đến đây, nước mắt liền tuôn như mưa.

“Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại tìm ta cứu người?” – Ông lão tiếp tục hỏi.

“Nó… nó bị trúng tà rồi!” – Người phụ nữ vừa khóc vừa kể, nước mắt nước mũi tèm lem. “Bắt đầu từ bảy ngày trước, nó đột nhiên phát bệnh. Ban đầu chỉ là đau đầu, khó thở, nhưng càng ngày càng nghiêm trọng. Đến giờ thì không còn nói năng hay cử động được nữa. Hơn nữa… trên người còn xuất hiện… những nốt đen như… như thi đốm!”

“Thi đốm?” – Ông lão giật mình, đưa tay vuốt vuốt chòm râu bạc, trầm ngâm một lát rồi tỏ vẻ sâu xa khó lường, nói: “Nghe ngươi miêu tả, có vẻ như rất kỳ lạ. Chỉ là ta chưa tận mắt chứng kiến nên không dám khẳng định nguyên nhân cụ thể. Huống chi, lúc này trong đạo quán đang có việc gấp, thật sự không tiện rời đi…”

“Đại tiên!” – Người phụ nữ sốt ruột, lập tức quỳ xuống đất, vừa khóc vừa cầu khẩn: “Nhi tử ta nhất định là bị tà vật bám vào, mạng sống ngàn cân treo sợi tóc. Trong phạm vi trăm dặm này, chỉ có ngài mới cứu được nó. Xin ngài rủ lòng thương, cứu lấy con ta!”

Người đàn ông bên cạnh cũng vội vàng quỳ xuống theo: “Đúng vậy, đại tiên, cầu xin ngài rời núi cứu lấy nhị đệ của ta! Chúng ta bằng lòng quyên cho đạo quán 30… không! 40 lượng bạc làm tiền hương khói!” – Vừa nói, hắn vừa siết chặt túi tiền trong tay, cắn răng đưa ra.

“Các ngươi thật là…” – Vẻ mặt ông lão khó xử, nhưng ánh mắt lại sáng rực lên một cách khó giấu. Ông xoa xoa chòm râu, rồi khẽ gật đầu: “Ai… Thôi được! Vậy ta sẽ đi theo các ngươi một chuyến!” – Nói rồi dứt khoát nhận lấy túi bạc trong tay đối phương.

Vân Kiểu: “……”

Chẳng lẽ đây là hiện trường của một vụ lừa đảo mà nàng vừa tận mắt chứng kiến? Lại còn kiểu gấp gáp cấp tốc thế này. Đột nhiên nàng nhớ đến tài khoản ngân hàng đang báo động đỏ của mình, thầm nghĩ—chẳng lẽ kỹ năng sống cơ bản của người già bây giờ là… lừa đảo?

“Đa tạ đại tiên! Đa tạ đại tiên!”

Vẻ mặt hai người kia mừng rỡ, liên tục cúi đầu cảm ơn không dứt, tràn đầy cảm kích.

“Hai người các ngươi chờ ở đây một lát!”

Lão đạo sĩ quay sang hô lớn, sau đó nhìn Vân Kiểu, ra vẻ cao nhân nói:

“Nha đầu, đi theo ta vào trong, kiểm tra pháp khí, chuẩn bị xuống núi trừ tà!”

Dứt lời, ông lôi kéo nàng quay trở lại đạo quán.

“……”

Ông thực sự định đi à?! Đến lúc không trị được, kiểu gì cũng bị đánh cho một trận nhừ tử cho coi!

Bên này, lão đạo sĩ đã bắt đầu lục tung mọi thứ lên, vừa tìm vừa nhét vào tay nàng một chồng bùa chú.

“Cầm lấy, nha đầu! Chuẩn bị lá bùa sẵn sàng.”

“Ông thật sự định đi à?” – Vân Kiểu nhìn chồng bùa chú trên tay, nhíu mày hỏi.

“Tất nhiên rồi!” – Lão đạo sĩ gật đầu chắc nịch, còn vỗ ngực cam đoan:

“Yên tâm đi, trong vòng trăm dặm quanh đây, không ai trừ tà giỏi hơn ta đâu!”

“……”

Vâng, vì quanh đây chắc chỉ có đúng một mình ông là đạo sĩ thôi!

Lão đạo sĩ đã thu xếp xong xuôi, tiếp tục lôi kéo Vân Kiểu nhanh chóng ra khỏi cửa, rõ ràng nóng lòng muốn trổ tài trình diễn cái gọi là “đạo thuật huyền môn thâm sâu uyên bác”.

“Đại tiên, mời ngài đi lối này!” – Hai mẹ con lập tức tiến lên dẫn đường, vô cùng sốt ruột.

Lúc này, những cơn gió quái dị đã hoàn toàn dừng lại. Tuy nhiên, cây cối trong rừng thì ngã rạp thành từng mảng lớn. Điều kỳ lạ là—những cái cây đó không hề giống như bị gió mạnh quật đổ, mà giống như bị một lưỡi dao sắc bén nào đó chém ngang thân. Vết cắt sạch sẽ, gọn gàng đến đáng sợ. Cảnh tượng ấy khiến người ta phải suy nghĩ lại về “cơn gió” ban nãy—thì ra nó thực sự là… một lưỡi dao vô hình?

Vân Kiểu bất giác thấy may mắn. May mà lúc ấy nàng gặp được lão đạo sĩ và trốn vào trong đạo quán, nếu không e là giờ này nàng đã nằm dài trên mặt đất giống như mấy cái cây kia rồi. Dù đạo quán cũ kỹ xập xệ, nhưng không hiểu vì sao, “trận gió” kia lại không hề thổi tới đó.

Lão đạo sĩ từng nói, ngọn núi này tên là Quý Sơn, còn hai mẹ con kia sống trong một thôn nhỏ dưới chân núi. Chỉ là Quý Sơn quá lớn, muốn xuống núi phải mất một đến hai giờ đồng hồ. Có lẽ vì quá lo cho bệnh tình của nhi tử, nên hai người họ mới vội vã chạy đến nhanh đến thế.

Tuy là vội vàng đi đường, nhưng hai mẹ con kia vẫn không kìm được mà liên tục quay đầu lại nhìn về phía Vân Kiểu. Trong ánh mắt người phụ nữ, sự quan sát và dò xét ngày một rõ ràng hơn, thậm chí mang theo vài phần kinh ngạc. Dường như bà ta không thể lý giải nổi việc lão đạo sĩ lại đưa cô nương này theo cùng.

Ngay cả người đàn ông trung niên đi bên cạnh cũng có ánh mắt tương tự, chỉ là trong ánh nhìn của hắn còn pha lẫn một cảm xúc khó nói rõ thành lời.

Vân Kiểu bắt đầu cảm thấy khó chịu, không hiểu vì sao lại có cảm giác bị soi mói, khiến nàng vô thức đưa tay lên sờ sờ con dao phẫu thuật trong túi áo—hành động như một bản năng phòng bị.

“Bạch đạo trưởng, sắp tới rồi.”

Thấy sắp đến chân núi, người phụ nữ rốt cuộc không nhịn được mà mở miệng hỏi:

“À phải, không biết vị cô nương đây là…”

Lão đạo sĩ không để ý đến ánh mắt kỳ quái của hai người họ, chỉ thuận miệng trả lời:

“Đây là đệ tử mới thu của đạo quán ta, họ Vân.”

“Cái gì?!”

Người phụ nữ lập tức sững sờ, mắt trừng lớn, trên mặt lộ vẻ không thể tin nổi. Một lúc sau mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười gượng gạo:

“Thì ra cũng là một vị đạo trưởng.”

Nói xong vội vàng thu lại ánh nhìn đánh giá, từ đó không quay đầu lại nhìn Vân Kiểu nữa.

Bốn người đi bộ suốt hai tiếng đồng hồ, cuối cùng đến được thôn Lý gia như hai mẹ con đã nói. Thôn trang rất nhỏ, chỉ có mười mấy hộ dân, nhà cửa xây cách xa nhau, thường phải đi qua hai ba mảnh đất mới tới được một căn nhà.

Nhà của Lý mẫu và Lý Đại nằm ngay chân núi, là một căn nhà đất nhỏ, phía trước còn có sân, nhưng trong sân chất đầy đồ đạc linh tinh, bừa bộn ngổn ngang, trông như đã rất lâu không được dọn dẹp.

Có lẽ vì quá lo cho nhi tử, hai người không nói nhiều, dẫn Bạch Duật và Vân Kiểu vòng qua phía phải của ngôi nhà:

“Đại tiên, Nhị Lang nhà ta đang ở bên trong này.”

“Ừm.” – Lão đạo sĩ gật đầu, không chút do dự, lập tức bước vào.

Bên trong phòng tối tăm, dù là ban ngày nhưng gần như không có ánh sáng lọt vào. Chỉ lờ mờ có thể nhìn thấy một người đang nằm thẳng trên giường. Thân hình gầy gò, hơi thở nặng nề, phập phồng như thể đang rất khó khăn để hít thở. Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng thở dốc của người bệnh vang lên từng nhịp rõ ràng như tiếng gió rít, nghe mà khiến người ta rợn tóc gáy.

“Con à!” – Lý mẫu bật thốt lên một tiếng đầy kích động, nước mắt lưng tròng, vội vàng chạy lại gần giường.

“Mẹ đã mời được đại tiên đến rồi, con được cứu rồi, thật sự được cứu rồi!”

Lão đạo sĩ cũng bước nhanh đến bên giường để quan sát tình trạng bệnh nhân kỹ hơn.

Chỉ có Vân Kiểu là vừa bước chân qua ngưỡng cửa đã đột nhiên khựng lại, khóe miệng nàng giật nhẹ một cái.

Mẹ nó! (Chửi thầm trong bụng.)

——

“Bạch đạo trưởng, xin ngài mau xem giúp Nhị Lang nhà ta, rốt cuộc là bị gì vậy?” – Vừa vào đến phòng, Lý mẫu đã sốt ruột lên tiếng, nhưng bà ta lại không dám tiến đến quá gần giường, như thể đang sợ hãi điều gì đó.

Ông lão tiến lên một bước, liếc nhìn nam tử đang thở dốc nằm trên giường. Có lẽ vì đã bệnh lâu ngày, người nọ gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, khuôn mặt hóp lại, sắc da nhợt nhạt mang theo ánh xanh xám, nhìn qua quả thật rất thê thảm.

Nhưng ông chỉ liếc qua một cái rồi liền thu ánh mắt về, ngược lại còn quay đầu đánh giá xung quanh căn phòng. Sau đó, ông nhẹ nhàng vuốt vuốt chòm râu bạc trắng, vẻ tiên phong đạo cốt càng tăng thêm vài phần. Trầm mặc một lúc, ông mới nghiêm giọng nói:

“Nơi này quả thực âm khí rất nặng, e rằng đúng là có tà vật làm loạn.”

“Ta biết ngay mà, nhất định là bị thứ gì dơ bẩn quấn lấy!” – Lý mẫu và Lý Đại liếc nhìn nhau, trên mặt hiện rõ vẻ mừng rỡ.

“Vậy đại tiên có cách nào hóa giải không?” – Hai người vội vã hỏi tiếp.

Ông lão hơi nhíu mày, vẻ mặt lộ ra một chút khó xử, ngẫm nghĩ một lúc mới đáp:

“Ta sẽ thử dùng pháp thuật xem sao. Nhưng việc trừ tà vô cùng nguy hiểm. Hai người các ngươi không có pháp lực hộ thân, tốt nhất nên tránh ra ngoài một lát, kẻo bị họa lây.”

Hai mẹ con vừa nghe thế liền nhìn thoáng qua người bệnh trên giường. Tuy lưỡng lự một chút nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, lập tức lui ra khỏi phòng và tiện tay đóng cửa lại.

Đợi đến khi hai người đã rời khỏi, lão đạo sĩ lập tức thu lại vẻ ngoài đạo mạo, phong thái tiên nhân. Một tay ông lục lọi trong túi đồ, tay còn lại nhét một vật vào tay Vân Kiểu, vừa làm vừa thì thầm:

“Nha đầu, cầm lấy cái này! Lát nữa ta niệm chú, ngươi lắc nó lên—càng to càng tốt, miễn sao đừng để hai người ngoài kia nghe thấy là được.”

Nói xong, ông lấy ra một quyển sách, không thèm nhìn xung quanh nữa mà lập tức mở miệng đọc chú, giọng điệu rất chi là “hành nghề lâu năm”.

Vân Kiểu hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn vào tay mình, chỉ thấy đó là một chiếc chuông đồng cỡ lớn, giống hệt những chiếc chuông mà người ta thường thấy ở các vỉa hè, giá chỉ tầm mười nguyên một chiếc.

“Lắc đi!” – Thấy nàng lâu không động đậy, ông lão đẩy nhẹ nàng, nói:

“Yên tâm đi, không cần lâu đâu. Pháp sự trừ tà này chỉ tốn 40 lượng bạc, lắc chừng mười lăm phút là xong, rất nhanh thôi!”

“……”

Vậy…ông kéo nàng đến đây chỉ để rung mỗi cái chuông thôi sao?

Vân Kiểu hơi co giật khóe miệng, hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu nhìn về phía trước, không khỏi hỏi:

“Vậy… Thật sự có thể trừ tà được sao?”

“Đương nhiên rồi! Trước kia ta vẫn làm thế này mà.”

“Ông chắc chắn không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play