“Đạo hữu đừng đùa với ta nữa.” Ông lão trông như sắp khóc đến nơi, vẻ mặt gấp gáp vô cùng, “Tro phù trên tay ngươi còn lưu lại linh khí — rõ ràng là linh phù cao cấp! Làm sao có thể tùy tiện đưa cho người khác chứ? Huống hồ, ngoài người trong Huyền Môn, ai lại chọn tới Quỷ Sơn vào cái thời tiết thế này?”

“Ta chính là bị cái phù này đưa đến đây, đến giờ còn không biết phải làm sao quay về nữa.” Vân Kiểu nhíu mày đáp.

“Chẳng lẽ là... Gang Tấc Phù?” Ông lão há hốc mồm, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa mang theo một tia hy vọng, “Ngươi… ngươi thật sự không phải người trong Huyền Môn?”

“Không phải!” Nàng dứt khoát lắc đầu.

Câu trả lời này khiến ông lão ngay lập tức như bị rút cạn sinh khí, vừa nãy còn lanh lẹ như cá chạch, giờ thì ủ rũ như cà tím dầm mưa, cả người đều xụi lơ.

“Ai… Thì ra tất cả là ý trời!” Ông thở dài một hơi, nét mặt như thể đã buông bỏ tất cả, chậm rãi bước về phía gốc cây định thắt cổ ban nãy, vừa đi vừa khoát tay với Vân Kiểu:

“Thôi thôi, cô nương đi đi, đừng quản lão già này nữa.”

Vân Kiểu cũng không dừng lại nhiều, xoay người rẽ vào con đường mòn bên trái, chuẩn bị rời đi.

“À đúng rồi, cô nương!” Ông lão bỗng nhiên gọi giật nàng một tiếng, “Tốt nhất đừng vội xuống núi.”

“Lý do?”

Ông chỉ vào màn sương đen mù mịt bốn phía:

“Thấy đám sương đen xung quanh chưa? Đó là dấu hiệu Quỷ Sơn sắp nổi gió ngầm. Không phải ta dọa ngươi đâu, gió trong núi này sắc như dao, đủ sức quật đổ cả đại thụ trăm năm. Nếu ngươi không tìm được chỗ trú, có khi mất mạng như chơi.”

Nói rồi như chợt nhớ ra điều gì, ông đưa tay chỉ về phía bên phải:

“Bên kia có một tòa đạo quán. Gió ngầm không vào được chỗ đó, nếu muốn an toàn thì tới đó tránh một lúc đi.”

Nhắc đến đây, sắc mặt ông càng thêm ảm đạm, thần thái u ám, như thể chẳng còn chút hy vọng sống nào:

“Đó vốn là đạo quán của ta. Chỉ tiếc… vừa rồi ta lỡ ăn nhầm cỏ độc, chẳng mấy chốc sẽ bị độc phát xuyên bụng mà chết. Đã không thể quay lại, chi bằng tự mình kết thúc cho đỡ khổ.”

Bước chân Vân Kiểu khựng lại một nhịp. Sau vài giây ngập ngừng, bàn tay bên người siết chặt, nàng đột nhiên xoay người, sải bước quay trở lại.

“Ngươi quay lại làm gì?” Ông lão cau mày, phẩy tay xua nàng đi, “Đi mau đi! Lát nữa gió nổi lên thì…”

“Đã bao lâu rồi?” Vân Kiểu cắt ngang lời ông.

“Cái gì?” Ông lão nhất thời không hiểu ý, ngẩn người ra một lúc.

“Ông ăn phải cỏ độc, tính từ lúc ăn đến giờ đã bao lâu?”

“Chắc là… khoảng mười lăm phút.” Ông đáp chậm rãi.

“Đã thấy đau bụng chưa? Có bị tiêu chảy, nôn mửa gì không?” Vân Kiểu nghiêm túc hỏi tiếp.

“Chưa thấy đau bụng, cũng không có tiêu chảy gì cả, chỉ thấy hơi buồn nôn… Ngươi hỏi làm gì vậy? Ngươi lại không phải…”

“Vẫn còn kịp!” Vân Kiểu không để ông nói hết câu, nàng vươn tay bẻ một cành cây khô, bước nhanh tới trước mặt ông lão. Không kịp giải thích, nàng ấn ông ngồi xuống tảng đá, giơ nhánh cây lên, nghiêm giọng nói:

“Mở miệng ra!”

“Ngươi… ngươi định làm gì đó?!”

“Cứu ông!”

“Cái gì?!”

Chưa kịp phản kháng, ông lão đã thấy một que gỗ đâm thẳng vào miệng mình!

Cổ họng lập tức ngứa rát, một cơn buồn nôn từ tận đáy dạ dày cuộn lên dữ dội. Ông chỉ kịp há to miệng, rồi ọe một tiếng, nôn ra như thác lũ — cảnh tượng hỗn loạn đến mức trời đất đảo lộn, mùi chua nồng nặc lập tức bao trùm cả không gian.

Ông lão nôn suốt gần mười phút, đến khi trong bụng chẳng còn gì để tống ra nữa mới miễn cưỡng dừng lại. Toàn thân rũ rượi như kiệt sức, ông tựa lưng vào thân cây thở dốc không thôi, ánh mắt vừa giận vừa khó hiểu nhìn chằm chằm Vân Kiểu — người nãy giờ mặt không đổi sắc như thể không khí xung quanh chẳng liên quan gì đến mình.

“Ngươi… ngươi…” Ông lắp bắp, tức đến mức không nói nổi, “Lấy oán trả ơn cũng không cần hành người đến mức này chứ?!”

Vân Kiểu không để tâm đến phản ứng của ông. Nàng chỉ liếc nhanh đống chất nôn còn chưa tan, rồi hỏi thẳng:

“Cái thứ ‘cỏ độc’ ông ăn… có phải là nấm không?”

“Làm sao ngươi biết?” Ông lão sững người, theo bản năng nhìn theo ánh mắt của Vân Kiểu xuống đống nôn mửa của mình. Có lẽ do tuổi già răng yếu, nhai không kỹ, bên trong vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy hình dáng ban đầu của thứ đã ăn — đúng là cây nấm độc ông vừa mới lỡ nuốt. Ông lập tức hiểu ra ý của nàng, trên mặt hiện lên vẻ mừng rỡ như điên:

“Vậy… ta đã nôn ra rồi, có phải được cứu rồi không?”

“Chưa chắc!” Vân Kiểu lạnh lùng dập tắt hy vọng vừa nhen nhóm, tiếp lời:

“Đạo quán của ông có muối không?”

“Có! Có có!” Ông lão gật đầu như giã tỏi, cuối cùng cũng phản ứng kịp — đây là gặp được thần y rồi! 

“Đạo quán ngay bên kia, ngươi đi với ta!”

Nói xong liền vội vã kéo dây quần, hớt hải chạy về hướng bên trái. Vân Kiểu ngẩng đầu liếc nhìn cái đai lưng còn đang lủng lẳng trên cành cây đung đưa theo gió, lúc này mới xoay người bước theo ông.

——

Bạch Duật cảm thấy mình thật sự nhặt được báu vật. Cô nương tên Vân Kiểu này, căn bản chính là một kỳ nhân dị sĩ!

Không chỉ sở hữu y thuật thần kỳ, đến cả việc ăn nhầm nấm độc chí mạng cũng có thể cứu sống, mà còn là một tay thợ thủ công vạn năng.

Áo đạo bị rách? Nàng vá lại!

Kinh thư rách nát? Nàng đọc được!

Bàn ghế hỏng? Nàng sửa được!

Mái nhà dột? Nàng leo lên lợp!

Còn nếu nhắc đến đồ ăn… Nàng làm ngon đến mức sắc – hương – vị đều đầy đủ, khiến người ta vừa ngửi mùi đã chảy nước miếng. Nếu không phải bên ngoài đang có gió lớn cuốn mùi bay mất, e rằng cả vùng mấy dặm cũng có thể bị hương thơm dụ đến ngất!

Bạch Duật thậm chí nghi ngờ nửa đời trước của mình đều ăn… đồ thừa, mấy món từng ăn qua so với cơm heo chẳng khác là bao!

Ông thật sự rất tò mò — cô nương nhìn thì yếu đuối, mảnh mai, dáng vẻ mềm mại như gió thoảng qua vai, vậy mà rốt cuộc đã học hết được những thứ này như thế nào?

Vân Kiểu chỉ trầm ngâm trong chốc lát, rồi lập tức nghiêm túc đáp lại bằng gương mặt luôn lạnh như tiền của mình:

“Bởi vì… chó độc thân luôn ẩn chứa tiềm năng vô hạn!”

Chỉ có những điều ngươi không thể tưởng tượng, chứ không có việc nào mà hội FA không làm được.

Tuy Bạch Duật không hiểu vì sao chuyện này lại liên quan đến… chó, nhưng nhìn thần sắc tùy ý mà nghiêm trang của nàng, lại chẳng thấy có chút gì đùa cợt, trong lòng không khỏi trào dâng một nỗi cảm động sâu sắc.

Xem kìa, một cô nương khiêm tốn biết bao, không khoe khoang chút nào! Thế nên, Bạch Duật lập tức đưa ra một quyết định vĩ đại. Vì vinh quang của môn phái, vì sự kế thừa của đạo pháp, vì tương lai của Huyền Môn… Một mầm non tốt như vậy, nhất định phải giữ lại!

Chỉ cần chuyên tâm tu luyện, ông tin rằng theo thời gian, nàng nhất định sẽ trở thành một nhân tài kiệt xuất trong giới Huyền Môn! Trở thành niềm tự hào của dòng dõi Thanh Dương bọn họ!

Ừm… tuyệt đối không phải vì sợ sau này không được ăn đồ ngon nàng nấu nữa đâu.

Vì vậy, nhân lúc cuồng phong bên ngoài vẫn còn hoành hành, mà trận gió này ít nhất cũng phải bảy tám ngày mới tan, Bạch Duật lập tức tranh thủ thời cơ, nhiệt tình truyền thụ cho nàng các loại kiến thức về Huyền Môn, lại còn kể vô số tích xưa đầy huy hoàng của giới đạo sĩ, để nàng hiểu được rằng việc trở thành một đệ tử Huyền Môn là vinh hạnh và cơ hội to lớn đến nhường nào.

Ban đầu, Vân Kiểu dứt khoát từ chối, thái độ hoàn toàn không hứng thú. Sau đó chỉ hơi lơ đễnh lắng nghe, rồi dần dần bắt đầu chú tâm nghe giảng. Đến cuối cùng, nàng thậm chí không kìm được mà đột ngột đứng bật dậy, giọng đầy phấn khích, cảm xúc dâng trào, thốt lên một chữ duy nhất——

“Biến!”

“……”

Được rồi, cô nương này cái gì cũng tốt, chỉ là… hơi lạnh lùng quá mức, mặt suốt ngày chẳng thấy nở một nụ cười.

Nhưng không sao! Ông còn thời gian! Ông tin rằng, chỉ cần kiên trì tẩy não—à nhầm, kiên trì khuyên nhủ—theo thời gian, Vân Kiểu nhất định sẽ hiểu được Huyền Môn của bọn họ là một tồn tại huy hoàng đến mức nào!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play