“Bác sĩ, tôi bị bệnh! Có lẽ khá nghiêm trọng.”

“Vân Kiểu đúng không?”

“Đúng vậy, tôi là Vân Kiểu.”

“Tên nghe có vẻ rất ‘kháng đói’ đấy, nhìn cô hiện tại cũng khá tỉnh táo, vậy cụ thể cô thấy không khỏe chỗ nào?”

“Tôi cảm thấy mắt mình có vấn đề, luôn nhìn thấy những thứ rất kỳ lạ.”

“Kỳ lạ? Mắt có đau không?”

“Không đau!”

“Ừm… tôi xem xét mấy đơn xét nghiệm và kết quả chụp chiếu của cô rồi, mọi thứ đều hoàn toàn bình thường. Hay là cô kể cụ thể hơn xem, đã nhìn thấy những thứ kỳ lạ gì?”

“Toàn là những bóng dáng mờ mờ ảo ảo. Có cái trông như động vật, có cái giống người, lại có cái không biết là cái giống gì nữa. Biểu cảm của chúng thì dữ tợn, lại còn có màu sắc rất lạ. Đa phần là màu trắng, cũng có màu đen, à đúng rồi, lúc nãy tôi còn thấy một cái màu đỏ ngay trước cổng bệnh viện. Chúng nó thì…”

“Khoan đã!” — Bác sĩ lập tức cắt ngang lời cô, toàn thân nổi da gà, quét mắt nhìn cô từ đầu đến chân, “Ý cô là… cô thấy ma à?”

Vân Kiểu hơi ngừng lại, gật đầu:

“Nếu không có cách giải thích nào khác, thì đúng là như vậy.”

“Vớ vẩn!” — Bác sĩ lạnh sống lưng, mặt đầy không đồng tình, “Tôi đã nói rồi, đừng mê tín dị đoan! Cô còn trẻ thế này, chắc mới hơn hai mươi, sao lại tin mấy chuyện gạt người như vậy?”

Vừa nói vừa cúi đầu nhìn bệnh án: 28 tuổi. “Ừm, cũng còn tính là trẻ.”

“Bác sĩ, tôi nói thật. Chính vì vậy tôi mới đến khám.”

Mặt Vân Kiểu không đổi sắc, ánh mắt nghiêm túc đến mức không chớp lấy một cái, vẫn giữ nguyên dáng vẻ trịnh trọng như lúc đầu.

“Tôi thấy cô đúng là bệnh không nhẹ thật đấy!”

Bác sĩ bị cái điệu bộ nghiêm túc nhưng "hoang đường" của cô làm cho cạn lời, cười nhạt một tiếng, “Được rồi, nếu cô thực sự cho rằng mình thấy ma, thì kể xem, ngoài màu sắc kỳ lạ ra, mấy ‘con ma’ đó trông như thế nào?”

“Phần lớn đều trông rất khủng khiếp. Có cái bị chặt đầu, máu từ cổ phun ra như suối; có cái bị đứt tay đứt chân, chỉ có thể bò lê trên mặt đất, vết máu kéo dài cả nửa dặm; có cái thì thân thể bị xuyên thủng, mắt bị móc rỗng, gió thổi qua còn nghe tiếng rít như gió hú; lại có cái toàn thân là một đống thịt nát, huyết nhục mơ hồ, chẳng phân biệt nổi đâu là đầu đâu là chân… Nói chung, rất hiếm khi thấy được cái nào nguyên vẹn.”

Vân Kiểu bình thản miêu tả, cứ như đang tán gẫu về một buổi trình diễn thời trang, chứ không phải đang kể chuyện về các loại ác quỷ kinh dị.

“……”

Bác sĩ lập tức cảm thấy sau lưng lạnh toát, một luồng khí lạnh vô hình lan khắp sống lưng, uống mấy ngụm nước ấm mà vẫn không hết rùng mình.

“À đúng rồi!”

Cô đột nhiên như phát hiện ra gì đó, hơi nghiêng đầu, nhìn về phía bình giữ nhiệt trên tay phải bác sĩ và chỉ tay vào bên trái anh ta, “Cái bên tay trái anh kìa, hình như bị mổ bụng rồi đấy, đang lôi ruột non ruột già ra đưa cho anh. Tôi đoán chắc nó muốn… phơi ruột.”

Choang!

Bác sĩ run tay đánh rơi cái ly nước, nó lăn lóc ục ục trên sàn, nước văng tung tóe.

Bác sĩ theo phản xạ khom người định nhặt, thì lại nghe giọng nói siêu đỗi bình tĩnh, đều đều không chút cảm xúc của Vân Kiểu vang lên:

“Ôi, ruột rớt xuống rồi.”

“……”

Tay bác sĩ cầm ly cứng đờ giữa không trung, chết cũng không dám quay đầu lại. Trước mắt anh ta như hiện lên một sàn đầy máu cùng nội tạng lộn xộn…

Bệnh nhân này quá mức đáng sợ!!

Cái khiến người ta sởn gai ốc hơn là: từ đầu đến cuối, Vân Kiểu vẫn giữ nguyên một vẻ nghiêm túc trịnh trọng, giọng điệu trầm ổn, không hề có nửa phần giễu cợt hay đùa cợt, khiến ngay cả bác sĩ cũng bắt đầu muốn tin là thật.

Không không không!

Bác sĩ vội lắc đầu thật mạnh, cố kéo mình ra khỏi dòng suy nghĩ mê tín phong kiến. Trong lòng lập tức đọc thầm:

“Phú cường, dân chủ, văn minh, hài hòa...”

Anh ta vừa dùng sức chà mạnh tay trái để làm dịu nổi da gà, vừa hít sâu một hơi để ổn định tinh thần. Là một bác sĩ, anh ta phải tin vào khoa học. Không thể tin mấy chuyện phong kiến mê tín! Không thể được!

Nếu Vân Kiểu không nói dối, thì chắc chắn cô đang bị ảo giác, đúng vậy, tất cả đều là ảo giác. Nếu là ảo giác thì chẳng liên quan gì đến vấn đề mắt của bọn họ.

“Khụ, cái này… Vân tiểu thư, đây là bệnh viện, xin cô nghiêm túc một chút, đừng có dọa người.”

“Tôi rất nghiêm túc!” Vân Kiểu đáp lại.

Bác sĩ ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt cô, đúng là, từ đầu đến cuối sắc mặt cô không hề thay đổi, hoàn toàn không có chút nào giống đang đùa giỡn, làm người khác không thể tìm ra bằng chứng để bác bỏ. Bác sĩ đột nhiên hiểu ra điều gì đó, thở dài, rồi khẽ đề nghị:

“Tình huống của cô khá phức tạp, có vẻ thuộc về phạm trù tinh thần. Đây là khoa mắt, tôi nghĩ cô nên tìm một chuyên gia về tinh thần xem thử, nếu không cô ra cửa rẽ trái, lên tầng 3 đăng ký khám thử nhé?”

Rõ ràng là cô có vấn đề về thần kinh rồi.

“Ý anh nói là khoa tinh thần sao?” Vân Kiểu hỏi lại.

“À… Đúng vậy.” Bác sĩ cảm thấy lời mình nói hơi quá trực tiếp.

“Không cần đâu.” Vân Kiểu lắc đầu từ chối, vẻ mặt không một chút tức giận, “Tôi vừa mới từ tầng 3 xuống, bác sĩ chủ nhiệm ở trên đó nói tôi bình thường, đề nghị tôi xuống đây khám mắt.”

Nói xong, cô liền lấy một cuốn sổ khám bệnh thuộc khoa tinh thần ra.

“……”

Bác sĩ nhìn sổ khám bệnh, thầm nghĩ: Hóa ra người này bị đẩy từ tầng 3 xuống dưới.

Khóe miệng bác sĩ khoa mắt run rẩy, tròng mắt di chuyển một chút, sau đó lập tức sửa lời:

“À, tôi nghĩ tình trạng của cô khá tỉnh táo, có thể không phải vấn đề về tinh thần. Nếu vậy, cô có muốn đổi sang bác sĩ tâm lý không?”

Câu chưa nói xong, Vân Kiểu lại trực tiếp đáp lại:

“Tôi là bác sĩ tâm lý, đến đây chỉ để nhờ các anh giới thiệu khoa tinh thần thôi.”

Nói xong, cô lại lấy ra hai tấm danh thiếp: một tấm ghi cố vẫn tâm lý **, tấm còn lại ghi khoa tâm lý của bệnh viện **.

Bác sĩ: “……”

Trời ạ, hóa ra đây là cái nồi hai tầng* à?

*"Cái nồi hai tầng" có thể hiểu là: “Cái nồi (trách nhiệm) này không chỉ có một tầng mà có tới hai tầng, bị đổ liên tiếp, chồng chéo, càng thêm phiền phức.”

“Bác sĩ, bệnh của tôi có thể chữa được không?”

“Cái này… Cái này…”

Bác sĩ không biết phải trả lời sao, thật sự không biết có thể chữa được không. Anh ta là bác sĩ khoa mắt, chứ không phải đi trừ ma!

Bác sĩ khoa mắt tỏ vẻ bối rối, lẩm bẩm trong đầu: ‘Mình là bác sĩ khoa mắt, sao lại gặp phải chuyện này?’

Sau một hồi không biết phải làm sao, ánh mắt bác sĩ chợt lóe lên khi nhìn thấy một tờ đơn xét nghiệm trên bàn, và ngay lập tức đôi mắt anh ta sáng ngời.

“Khụ… Vân tiểu thư.” Bác sĩ khụ một tiếng, rồi nghiêm túc nói:

“Với tình trạng của cô, chỉ nghe qua thì chưa thể đưa ra chẩn đoán cụ thể. Ban đầu tôi nghi ngờ có thể do cô nhìn quá lâu vào một điểm nào đó, khiến sinh ra ảo giác. Để có kết quả chính xác, cần phải thực hiện thêm một vài kiểm tra và đo lường. Hơn nữa, trong giai đoạn sau, sẽ cần phải xem xét đến những phương pháp phẫu thuật…”

“……” Cuối cùng Vân Kiểu cũng có một chút thay đổi sắc mặt, đôi mày hơi nhíu lại, như đang nghiêm túc suy nghĩ về những lời đối phương vừa nói.

Bác sĩ thấy cô có vẻ đang lắng nghe, liền tiếp tục trôi chảy hơn:

“Vậy nên, tôi khuyên cô nên đi khám ngoại khoa. Khi có kết quả, chúng tôi sẽ xác định nguyên nhân, từ đó có thể điều trị đúng cách và tiết kiệm thời gian cho cô. Cô thấy sao?”

“Ngoại khoa……”

Vân Kiểu nghiêng đầu, nhìn về phía bác sĩ trẻ tuổi đối diện, đôi mày cô nhíu lại, có vẻ càng thêm suy tư. “Anh chắc chắn không?”

“Chắc chắn, chắc chắn.” Bác sĩ gật đầu mạnh, trong lòng thầm nghĩ chỉ cần không phải tới khoa mắt của mình là được, dù sao bệnh viện có những tiêu chuẩn nhất định, không thể để mình bị trừ điểm vì một bệnh nhân khó xử. “Cô mau đi kiểm tra đi, phòng ngoại khoa ở lầu sáu, đừng chậm trễ bệnh tình.”

“Vậy sao.”

Vân Kiểu đột nhiên thở dài, nhưng lại không đứng dậy, ngược lại cô lấy túi xách bên cạnh, mở túi và tiếp tục nói:

“Thực ra… tôi nghĩ chuyện này chẳng liên quan gì đến ngoại khoa đâu, vì tôi cũng là bác sĩ ngoại khoa, chuyên môn về phẫu thuật thần kinh.”

Nói xong, cô xoay người, móc từ trong túi xách ra một đống giấy chứng nhận, đặt từng cuốn một lên bàn:

“Đây là chứng chỉ bác sĩ y khoa của tôi, chứng chỉ dược sư, chứng chỉ chủ nhiệm y khoa, bằng tiến sĩ của Viện Y học Harvard, cùng với thư bổ nhiệm chức vụ tại bệnh viện cấp tỉnh…”

Cô nhìn bác sĩ, cười nhẹ: “Tôi sợ anh không tin, nên đã mang theo hết tất cả.”

Bác sĩ: “……”

Trời ạ, sao lại phải làm khó tôi như thế này!

(╯°Д°)╯︵┻━┻

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play