Bác sĩ khoa mắt lặng lẽ liếc nhìn dòng chữ "Bác sĩ thực tập" trên bảng tên trước ngực mình, cảm thấy trong lòng có chút đau nhói. Người trước mặt này rõ ràng là đến "vùi dập" người khác mà, không nghi ngờ gì nữa! Chính bản thân cô đã là bác sĩ chủ nhiệm rồi, vậy mà còn đến tìm một bác sĩ thực tập khoa mắt như anh ta để khám bệnh, chẳng phải là trò đùa sao?

Anh ta cố kiềm chế sự xúc động đang thôi thúc bản thân đề nghị cô tìm một chuyên gia lớn hơn, hít sâu một hơi, rồi cố căng da mặt tiếp tục hỏi han.

“Vân tiểu... À không, bác sĩ Vân, chủ nhiệm Vân! Tình trạng này của cô đã kéo dài bao lâu rồi?”

“Bắt đầu từ ba tháng trước.”

“Lâu vậy sao? Vậy... cô không thấy sợ à?” Anh ta không nhịn được hỏi.

“Sợ chứ!” Vân Kiểu gật đầu, “Nhưng sợ riết rồi cũng thành quen.”

“À...” Nghe cũng có lý, anh ta nhất thời không biết nói gì, chỉ cười gượng, “Ha ha, Vân tiểu thư quả không hổ là bác sĩ chủ nhiệm, gặp chuyện như vậy mà vẫn giữ được bình tĩnh, mặt không biến sắc.”

Vân Kiểu theo bản năng đưa tay sờ khuôn mặt nghiêm túc, lạnh lùng từ đầu vào phòng đến giờ chưa hề thay đổi biểu cảm, như chợt nhớ ra gì đó liền nói:

“À, quên nói với anh. Từ nhỏ tôi đã mắc một chứng bệnh bẩm sinh về dây thần kinh biểu cảm trên khuôn mặt.”

“Bẩm sinh... gì cơ?” Anh ta chưa từng nghe đến căn bệnh nào như vậy.

“Còn gọi là ‘mặt lạnh như tiền’ đó!”

“...”

“Tôi trời sinh như vậy. Chỉ trong một vài trường hợp riêng tư đặc biệt mới có biểu cảm khác mà thôi.”

“...” Trong đầu anh ta chỉ muốn gào lên: Rốt cuộc trên người cô còn bao nhiêu chứng bệnh kỳ quái nữa vậy hả!?

(╯°Д°)╯︵┻━┻

“Ờ... Về đôi mắt của cô, hay là cô nói kỹ hơn một chút đi. Rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào? Trước khi xảy ra vấn đề thì cô ăn gì, hoặc có chuyện gì đặc biệt xảy ra không?”

Vân Kiểu hơi cúi đầu, nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi chậm rãi lên tiếng:

“Tôi nghĩ nguyên nhân có lẽ bắt đầu từ một chuyện xảy ra cách đây ba tháng. Buổi chiều hôm đó, sau khi làm xong chuyện đó, tôi bắt đầu thấy được một vài thứ kỳ lạ.”

“Cô đã làm gì?”

“Tôi đỡ một bà lão bị ngã.”

“Rồi sao nữa?”

“Sau đó... tôi phá sản.”

“...” Khóe miệng bác sĩ giật giật, ánh mắt đầy đồng cảm nhìn cô một cái, mãi sau mới nghẹn ra được một câu:

“À... vậy thì... thật thảm. Xin chia buồn!”

“Cảm ơn.”

“Không cần khách sáo.” Vị bác sĩ thực tập lập tức càng thêm đồng cảm với cô, giọng điệu cũng dịu dàng hơn hẳn. “Ngoài việc... à không, ngoài việc làm việc nghĩa bị phá sản, còn chuyện gì khác xảy ra không? Ví dụ như có ăn gì lạ không?”

“Không có.” Cô lắc đầu. “Hôm đó tôi vừa mới xuống máy bay, còn chưa kịp ăn gì. Sau khi đỡ bà cụ ngã, tôi gọi cảnh sát. Cảnh sát thấy bà ta lớn tuổi nên nói tôi nên bồi thường một chút.”

“…” Sau đó là cô bồi cho đến mức phá sản luôn?

“Đúng rồi,” cô chợt nhớ ra, “mới nãy tôi còn gặp lại bà ta ở bệnh viện các anh, hình như là đến tái khám. Bà ta nhét cái gì đó vào túi xách tôi, còn lầm bầm nguyền rủa tôi chết tha hương.”

“…” Đến phá sản rồi mà còn không buông tha. Rốt cuộc là có thù oán gì nặng nề đến vậy?

Vân Kiểu lại xoay người, bắt đầu lục lọi trong túi xách. Một lát sau, "soạt" một tiếng, cô rút ra một tờ giấy. “À, tìm được rồi!”

“Đây là…?” Bác sĩ cúi đầu nhìn, chỉ thấy đó là một tờ giấy màu vàng hình chữ nhật, trên mặt có vẽ vài ký tự kỳ quái màu đỏ mà anh ta nhìn mãi không hiểu. “Lá bùa sao?” Anh ta theo phản xạ định đưa tay nhận lấy.

Nhưng vừa mới vươn tay ra, tờ bùa đột nhiên phát sáng chói lòa, trắng đến rợn người. Thân thể người đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế bỗng dưng lóe sáng — rồi biến mất ngay tại chỗ.

Bác sĩ: “……”

Ba giây sau…

“CÓ QUỶ A A A A A A A A!!!”

——

*Đoạn đầu ở hiện đại mình để nữ chính là “cô”, giờ bắt đầu xuyên về cổ đại nên để là “nàng” nhé.

Vân Kiểu cảm thấy rất có thể mình đã… xuyên không.

Dù chỉ một khắc trước nàng còn đang ngồi trong bệnh viện khám bệnh, nhưng ngay sau đó lại thấy bản thân đang đứng giữa một khu rừng mịt mù sương đen, trên tay dính tro tàn cháy xém của tờ bùa.

Rất rõ ràng: chính cái lá bùa nguyền rủa của bà lão kia đưa nàng tới nơi quái đản này!

Kiểu gì vậy chứ? Công nghệ cao của thế giới này là đây à? Với toàn bộ sự khinh bỉ, nàng chỉ muốn nói một câu:

—— Cút mẹ nó đi! Đồ phong kiến mê tín!!!

(╯°Д°)╯︵┻━┻

Lúc này trong lòng Vân Kiểu đã hoảng loạn đến cực điểm, nhưng vẻ mặt thì vẫn... vững như chó đá. Bao năm trời sống chung với chứng "mặt đơ bẩm sinh" khiến nàng ngay cả biểu cảm hoảng sợ cũng không thể hiện nổi. Thế là nàng cứ đứng đơ ra đó trong rừng suốt hai tiếng đồng hồ, để mặc cho những cảm xúc kích động chưa từng trồi lên khỏi bề mặt cùng vô số câu chửi thô tục chạy loạn trong đầu — từ từ rồi cũng bình tĩnh lại.

Bình tĩnh, Vân Kiểu!

Trước hết, phải suy nghĩ rõ ràng tình huống hiện tại là gì. Quá rõ ràng rồi — khoa học đã phụ lòng tin tưởng suốt nhiều năm của nàng. Lời nguyền của bà cụ thực sự có hiệu lực. Bằng một phương pháp hoàn toàn phi khoa học nào đó, nàng đã bị dịch chuyển đến một nơi khác.

Dựa vào phong cảnh trước mắt mà nói, chắc chắn nàng đang ở một nơi cực kỳ xa trung tâm thành phố C.

Hiện tại có hai khả năng:

Khả năng thứ nhất, dù đen thật, nhưng còn tạm chấp nhận được: nàng đang ở một nơi hẻo lánh, khí hậu khắc nghiệt, hệ sinh thái xa lạ. Dựa vào đám thực vật kỳ lạ kia, rất có thể nàng đã... ra khỏi biên giới quốc gia.

Khả năng thứ hai, còn đen hơn gấp bội: nàng hoàn toàn không còn trên Trái Đất nữa. Theo những gì nàng biết từ mấy bộ tiểu thuyết xuyên không, rất có thể nàng đã rơi vào một thế giới khác — và thậm chí còn không phải xã hội hiện đại.

Vân Kiểu chỉ còn biết âm thầm cầu nguyện đó là khả năng đầu tiên. Biết đâu vẫn còn cơ hội quay về nhà. Vừa dò tìm đường xuống núi, nàng vừa lầm rầm đọc như niệm chú: “Phú cường, dân chủ, văn minh, hài hòa…”

Mãi cho đến khi nàng gặp được một ông lão cổ trang đang... chuẩn bị treo cổ.

——

Đó là một cái cây khô cằn, trụi lủi đến cả vỏ cũng không còn, trên thân còn có một vết cháy đen — chắc là từng bị sét đánh. Dưới tán cây có một ông lão tóc bạc trắng, một tay cầm dây quần, một tay cầm cái đai lưng vừa tháo ra, đang cố quăng lên cành cây phía trên đầu. Dưới chân ông là một đống đá chồng cao, rõ ràng vừa mới kê lại để đứng lên.

Nhìn thấy Vân Kiểu đột ngột vạch cây bước ra, ông lão sửng sốt vài giây. Sau đó trượt chân một cái, loạng choạng, suýt ngã — may mà kịp đưa tay vịn vào thân cây mới không lăn ra đất. Nhưng cú vịn đó cũng khiến dây quần tụt một đoạn, để lộ ra hai cẳng chân gầy đét trắng bóc.

Vân Kiểu: “……”

Ông lão: “……”

(⊙_⊙)

Tình huống lúc này thật sự vô cùng xấu hổ.

May thay, chứng “mặt đơ bẩm sinh” của Vân Kiểu lại một lần nữa phát huy tác dụng tuyệt đối — nàng thản nhiên thu ánh mắt vừa mới lướt qua nửa thân dưới lộ ra của người nào đó, rồi dứt khoát xoay người bước đi, dáng vẻ bình tĩnh đến không tưởng.

Gặp người già thì nên làm gì?

Với một người từng bị bà cụ nguyền rủa đến mức phá sản, nàng chỉ có thể trả lời: Càng xa càng tốt!

“Ê? Khoan đã!” Ông lão kia kinh ngạc hét lên, như chợt nhớ ra điều gì, lập tức nhảy phốc từ đống đá xuống, động tác nhanh đến mức sét đánh cũng không kịp né. Trong tích tắc, ông nhào tới ôm chặt lấy chân nàng.

“Đạo hữu! Xin dừng bước, xin đừng đi!”

Vân Kiểu bước chậm lại nửa nhịp: “…”

Hình như nàng vừa mơ hồ nghe thấy tiếng... nhân dân tệ nói lời tạm biệt với mình.

“Đại gia à, ta vừa mới phá sản, thật sự không có tiền.”

Các người làm ơn đổi sang chiêu trò khác có được không?

“Tiền?” Ông lão ngớ ra, rồi lập tức lắc đầu lia lịa:

“Không không không! Trên người đạo hữu chẳng lẽ không mang theo Ức Linh Phù sao? Tại hạ vô tình trúng kịch độc, thấy đạo hữu cùng là người trong Huyền Môn, xin hãy ra tay cứu giúp!”

“...Đạo hữu?” Vân Kiểu sững người. Hóa ra ông không phải lừa đảo hả?

“Đạo hữu đừng giấu nữa, đây là mạng người đấy!” Ông lão vẫn cố chấp không tin, “Trên người ngươi còn lưu lại khí tức của linh phù, sao có thể không phải người trong Huyền Môn?”

“Linh phù?” Vân Kiểu nghiêng đầu nghĩ một chút, rồi giơ bàn tay phải còn dính tro bụi lên:

“Ông nói cái này à?”

Ông lão vừa thấy thì mắt lập tức sáng rỡ, mừng rỡ như điên gật đầu liên tục:

“Đúng đúng đúng! Trên tay ngươi là tro của linh phù, không sai được!”

Vân Kiểu bình tĩnh đáp:

“Cái này không phải của ta, là người khác nhét cho ta đó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play