Tôi nhắm mắt lại, cố gắng chế ngự cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Những dòng chữ trên màn hình vẫn còn in hằn trong tâm trí tôi, như một vết sẹo không thể xóa mờ.

"Tôi… đã thực sự làm điều này?" Tôi thì thầm, như thể không dám tin vào chính câu hỏi của mình.

"Đó là quyết định của ngài ba năm trước." Tống Vũ Hàn đáp, giọng điềm tĩnh nhưng không có sự buộc tội. "Nhưng giờ đây, ngài có thể quyết định lại."

Tôi mở mắt, nhìn chằm chằm vào anh ta. "Quyết định lại?"

"Đúng vậy." Anh ta bước đến gần tôi hơn, hạ giọng. "Tổng thống Lý Quý An muốn ngài tiếp tục hoàn thành Dự án Genesis. Nhưng nếu ngài không còn là người trước kia nữa… nếu ngài không đồng ý với con đường mà ngài đã chọn ba năm trước…" Anh ta dừng lại, đôi mắt ánh lên một tia sắc lạnh. "Thì ngài có thể phá hủy nó."

Tôi sững sờ.

"Hủy bỏ Dự án Genesis?" Tôi nhắc lại, cảm thấy khó tin.

"Chính xác." Anh ta gật đầu. "Nếu ngài thực sự không muốn một thế giới bị kiểm soát tuyệt đối, thì đây là cơ hội duy nhất của ngài."

Tôi quay lại nhìn màn hình, nơi bản đồ thế giới vẫn đang hiện lên trước mắt. Các khu vực màu đỏ, những dòng lệnh lạnh lùng… tất cả dường như đang thúc giục tôi đưa ra quyết định.

"Nhưng tại sao anh lại nói điều này với tôi?" Tôi nghi ngờ. "Anh là trợ lý của dự án cơ mà."

Tống Vũ Hàn im lặng một lúc, rồi khẽ thở dài. "Bởi vì tôi cũng từng tin vào giấc mơ này. Nhưng khi tôi thấy cái giá phải trả… tôi không chắc nó còn đáng giá nữa."

Tôi quan sát anh ta, cố gắng tìm ra sự dối trá trong lời nói, nhưng ánh mắt anh ta vẫn kiên định.

Tôi hít một hơi thật sâu.

"Tôi cần biết thêm." Tôi nói. "Tôi cần nhớ lại tất cả trước khi đưa ra quyết định."

Tống Vũ Hàn gật đầu. "Tôi sẽ giúp ngài."

Anh ta vươn tay bấm một lệnh trên bảng điều khiển.

"Chúng ta sẽ đến nơi lưu trữ ký ức của ngài."

Cánh cửa kim loại phía sau chúng tôi trượt mở, để lộ một hành lang khác tối hơn, mang một cảm giác khác biệt hoàn toàn so với phần còn lại của khu nghiên cứu. Không còn những màn hình hiển thị dữ liệu nhấp nháy hay những nhân viên lặng lẽ đi lại. Nơi này yên tĩnh đến rợn người, chỉ có tiếng bước chân của tôi và Tống Vũ Hàn vang vọng trong không gian chật hẹp.

"Tôi đã từng đến đây chưa?" Tôi hỏi, cảm giác kỳ lạ trong lồng ngực ngày càng rõ ràng.

"Rất nhiều lần." Anh ta đáp. "Nơi này chứa tất cả những gì liên quan đến quá khứ của ngài."

Cuối hành lang là một cánh cửa dày với hệ thống khóa sinh trắc học. Tống Vũ Hàn quét dấu vân tay của mình, sau đó quay sang tôi. "Chỉ có ngài mới có thể mở nó hoàn toàn."

Tôi do dự trong một giây, rồi đặt tay lên màn hình quét. Một ánh sáng xanh quét qua lòng bàn tay tôi, và ngay lập tức, giọng nói điện tử vang lên:

"Xác nhận danh tính: Tiến sĩ Lưu Hạ Dương. Truy cập được cấp phép."

Cánh cửa mở ra, để lộ một căn phòng rộng lớn với những bể chứa hình trụ trong suốt, mỗi bể chứa một dòng chất lỏng màu xanh lam lấp lánh. Các dây cáp kết nối những bể này với một bảng điều khiển trung tâm khổng lồ, nơi hàng trăm terabyte dữ liệu đang chạy liên tục.

"Đây là…" Tôi lẩm bẩm, bước tới gần một trong những bể chứa.

"Ký ức của ngài." Tống Vũ Hàn xác nhận. "Hoặc ít nhất… là những gì còn lại."

Tôi chạm tay vào mặt kính lạnh lẽo. Một cảm giác quen thuộc ập đến—một loại bản năng vô thức mách bảo tôi rằng nơi này thực sự thuộc về tôi.

"Tôi đã trích xuất ký ức của mình ra sao?"

"Ba năm trước, ngài đã sử dụng công nghệ này để lưu trữ những phần quan trọng nhất của trí nhớ mình." Tống Vũ Hàn giải thích. "Không ai biết lý do. Nhưng có vẻ như ngài đã chuẩn bị cho khả năng bị xóa ký ức."

Tôi cười nhạt. "Vậy ra tôi đã dự đoán trước điều này."

"Đúng." Anh ta gật đầu. "Và giờ, ngài có thể lấy lại tất cả—nếu ngài muốn."

Tôi nhìn vào dòng chất lỏng xanh lam trong bể chứa, nơi những mảnh vụn của ký ức tôi đang nằm ngủ yên. Nếu tôi kết nối với hệ thống này, tôi sẽ biết sự thật. Tôi sẽ nhớ lại tất cả.

Nhưng một khi tôi đã nhớ lại, sẽ không còn đường quay lại nữa.

Tôi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.

Rồi tôi nói:

"Kích hoạt quá trình phục hồi ký ức."

Tống Vũ Hàn không nói gì, chỉ lặng lẽ bước tới bảng điều khiển và nhập lệnh.

"Quá trình phục hồi ký ức đang khởi động."

Giọng nói điện tử vang lên, và ngay lập tức, tôi cảm thấy một luồng điện nhẹ chạy dọc sống lưng. Một cánh tay máy mở ra từ phía trên, kết nối với một thiết bị nhỏ gắn sau gáy tôi.

Cơn đau ập đến.

Không phải kiểu đau thể xác, mà là một sự giằng xé từ bên trong. Những hình ảnh mờ nhạt tràn vào tâm trí tôi như một cơn sóng thần—đứt đoạn, méo mó, nhưng lại mang theo một cảm giác chân thực đến đáng sợ.

Tôi thấy mình đứng trước một hội đồng, trình bày về Dự án Genesis với ánh mắt rực cháy niềm tin. Tôi thấy những bản thiết kế, những công thức, những con số mà tôi từng hiểu rõ như hơi thở.

Rồi tôi thấy… máu.

Những cuộc thử nghiệm. Những con người bị biến đổi. Tiếng thét trong phòng thí nghiệm.

"Đây là sự hy sinh cần thiết."

Một giọng nói quen thuộc vang lên trong ký ức. Tôi quay lại—và thấy chính mình.

Không phải tôi của hiện tại, mà là tôi của ba năm trước, ánh mắt lạnh lùng, đôi môi mím chặt đầy quyết tâm.

"Chúng ta không thể xây dựng một thế giới hoàn hảo mà không phá hủy những gì đã cũ."

Tôi giật mình mở mắt.

Lưng tôi ướt đẫm mồ hôi, tim đập thình thịch như muốn vỡ tung. Căn phòng vẫn ở đó, nhưng cảm giác của tôi về nó đã thay đổi hoàn toàn.

"Tôi nhớ rồi." Tôi thì thầm, giọng khàn đặc.

Tống Vũ Hàn im lặng chờ đợi.

Tôi nhìn xuống bàn tay mình—bàn tay đã từng viết nên những công thức đưa nhân loại đến bờ vực kiểm soát tuyệt đối.

Và giờ đây, tôi có một lựa chọn.

Tiếp tục những gì tôi đã bắt đầu…

Hoặc phá hủy tất cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play