Nơi chiến trường đẫm máu, lũ quái thú lao tới như cơn sóng thần hắc ám, móng vuốt sắc bén cùng đôi mắt đỏ rực, những cái miệng há rộng nhe ra hàng răng gớm ghiếc... Cỏ cây đổ rạp hoang tàn, cát bụi mù mịt cùng mùi máu hòa tan trong không khí. Đất dưới chân đã ngập trong bùn lầy và máu, xác chết chất chồng như một bức tường kinh hoàng ngăn cách giữa người và quái vật.
Tôi nhớ... nhớ rất rõ..
Lần cuối cùng tôi thấy chiến trường, bầu trời rực rỡ trong ánh bình minh, tiếng gào thét vẫn còn vang vọng đâu đó hòa cùng tiếng ai đó gọi tên tôi- tiếng hét lạc giọng khi tôi gục ngã. Con quái thú cuối cùng đã chết. Nhưng tôi cũng vậy.
Tiếng ai đó khóc nức nở. " Chỉ huy "- đó là câu cuối cùng tôi nghe được.
Tôi nhớ rõ rằng mình đã chết vì mất máu, không.. thật ra tôi sẽ không chết.. nhưng tôi quá mệt lên chỉ ngủ một chút thôi. Đúng thế tôi chỉ ngủ thôi!
Nhưng.. tình hình hiện tại là thế quái nào?! Tôi đang ở đâu thế này!!
Trước mắt tôi là khung cảnh xa lạ..
Căn phòng rộng lớn, được bao phủ bởi một thứ ánh sáng trắng nhợt nhạt hắt ra từ những bóng đèn huỳnh quang trên trần nhà. Không khí nặng nề một cách kỳ lạ, mang theo mùi hóa chất nồng nặc, pha lẫn với chút gì đó giống như kim loại cháy khét.
Những chiếc bàn thí nghiệm trải dài, phủ đầy dụng cụ khoa học: ống nghiệm chứa chất lỏng sủi bọt với màu sắc kỳ dị, dao mổ sáng loáng phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, những tập tài liệu dày cộp với những dòng chữ viết vội nguệch ngoạc. Trên tường, những màn hình hiển thị các số liệu chạy không ngừng, nhấp nháy với những biểu đồ khó hiểu. Một số trong đó chiếu lên những hình ảnh quái dị—bản quét X-quang của sinh vật không rõ nguồn gốc, những đoạn video ghi lại những thí nghiệm mà có lẽ không ai muốn xem.
Góc phòng, một chiếc lồng kính lớn chứa một thứ gì đó… không rõ ràng. Chất lỏng đặc sệt bao quanh nó, lấp ló dưới lớp sương mờ che phủ mặt kính. Có gì đó đang động đậy bên trong.
Không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng máy móc chạy rì rì, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng "tít tít" báo hiệu từ một thiết bị nào đó. Thỉnh thoảng, gió lạnh từ hệ thống điều hòa phả ra một luồng khí buốt giá, khiến bầu không khí vốn đã ngột ngạt lại càng thêm phần căng thẳng.
Cái quái gì đang xảy ra trước mắt tôi thế này?!
Tôi đứng bất động, đầu óc trống rỗng. Khung cảnh xung quanh quá xa lạ, quá lạnh lẽo. Căn phòng này… rõ ràng tôi chưa từng thấy nó trước đây, nhưng tại sao lại có một cảm giác quen thuộc mơ hồ len lỏi trong tâm trí?
Những con số nhảy múa trên màn hình, những hình ảnh kỳ quái phản chiếu trong đôi mắt tôi—bản quét X-quang của những sinh vật không rõ hình dạng, đoạn video mờ ảo về một thí nghiệm nào đó… Mọi thứ như đang chầm chậm thẩm thấu vào ý thức, nhưng tôi không thể ghép nối chúng thành một bức tranh hoàn chỉnh.
Là mơ sao? Hay đây chính là thực tại?
Tôi giơ tay lên, lòng bàn tay trống rỗng nhưng cảm giác lạnh lẽo của kim loại dưới chân khiến tôi rùng mình. Trái tim đập chậm rãi, như thể nó đang cố gắng thích nghi với thứ gì đó… nhưng là thứ gì?
Bất chợt, tiếng bước chân vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của tôi. Một người tiến vào.
"Tiến sĩ!"
Giọng nói trầm ấm, có chút vội vã nhưng không hề hoảng loạn. Tôi giật mình quay lại.
Đứng trước cửa là một người đàn ông trẻ tuổi. Mái tóc nâu hạt dẻ khẽ dao động dưới ánh đèn huỳnh quang, đôi mắt xanh lá của anh ta ánh lên một tia sắc bén, tựa hồ như đang đánh giá tôi. Anh ta mặc áo blouse trắng, vạt áo hơi xộc xệch như thể vừa vội vã chạy đến.
Anh ta biết tôi sao?
"Tiến sĩ, ngài ổn chứ?"
Tôi… là tiến sĩ sao?
Đầu tôi đau nhói. Một hình ảnh mơ hồ lóe lên trong tâm trí—bàn tay tôi cầm lấy một cây kim tiêm, những con số hiện lên trước mặt, âm thanh nhịp tim vang dội từ một thiết bị nào đó. Hơi thở tôi trở nên gấp gáp hơn.
"Tôi…" Giọng tôi khàn đặc, tựa như đã lâu lắm rồi không cất tiếng. Tôi không biết phải trả lời thế nào.
Người đàn ông trước mặt nhíu mày. "Ngài có nhớ chuyện gì không?"
Tôi mở miệng, nhưng không có câu trả lời nào cả.
Bởi vì… tôi không nhớ gì cả.