Dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo của hành lang, tôi bước theo Tống Vũ Hàn mà không nói lời nào. Những cánh cửa kim loại hai bên hành lang đóng kín, thỉnh thoảng lại có một vài nhân viên mặc áo blouse trắng đi ngang qua, ánh mắt dán vào bảng dữ liệu trên tay, chẳng mảy may để ý đến tôi.

"Chúng ta sẽ đến phòng lưu trữ dữ liệu trước," Tống Vũ Hàn nói, giọng điềm tĩnh. "Tôi nghĩ có một số thứ mà ngài cần thấy."

Tôi gật đầu, cố giữ vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng đầy hỗn loạn. Bước chân tôi khẽ khựng lại khi một ký ức thoáng qua—cảm giác quen thuộc của hành lang này, mùi ozone trong không khí, âm thanh vo vo của hệ thống điện tử xung quanh. Tôi đã từng ở đây.

Cánh cửa trước mặt trượt mở, để lộ một căn phòng rộng lớn với hàng chục màn hình hiển thị dữ liệu chạy liên tục. Một hình ảnh ngay lập tức thu hút sự chú ý của tôi—một đoạn video giám sát cũ, quay lại cảnh một người đàn ông đang đứng trước một bàn điều khiển lớn. Người đó quay mặt lại, và tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Đó là tôi.

Nhưng không phải tôi của hiện tại—người trong video có ánh mắt cương nghị, nụ cười tự tin và một dáng vẻ hoàn toàn khác với tôi bây giờ. Tôi nhìn chằm chằm vào hình ảnh đó, cảm giác như đang đối diện với một con người xa lạ nhưng cũng rất quen thuộc.

"Đây là cảnh quay từ ba năm trước," Tống Vũ Hàn lên tiếng. "Khoảnh khắc cuối cùng trước khi ngài biến mất."

Tôi nuốt khan, nhìn vào màn hình.

"Vậy... tôi đã đi đâu?"

"Chúng tôi không biết." Anh ta đáp, ánh mắt vẫn dán vào hình ảnh trên màn hình. "Nhưng có một điều chắc chắn—ngài đã không biến mất một cách tự nhiên. Ai đó đã khiến ngài biến mất."

Tôi siết chặt nắm đấm. Nếu những gì anh ta nói là sự thật, thì có nghĩa là tôi đã bị xóa ký ức một cách có chủ đích. Nhưng ai đã làm điều đó? Và tại sao?

Tống Vũ Hàn nhìn tôi, rồi nhẹ nhàng đặt một thiết bị nhỏ lên bàn. "Đây là dữ liệu mà tôi đã thu thập được. Nó có thể giúp ngài nhớ lại."

Tôi nhìn xuống thiết bị đó, cảm giác như đang đứng trước một ngã rẽ quan trọng.

Tôi có nên biết sự thật không?

Hay tôi nên để quá khứ ngủ yên?

Tôi đưa tay ra, nhưng rồi dừng lại ngay trước khi chạm vào thiết bị. Một phần trong tôi muốn biết sự thật, nhưng phần khác lại cảnh báo rằng có những ký ức tốt hơn là nên bị chôn vùi.

Tống Vũ Hàn quan sát tôi, ánh mắt không biểu lộ cảm xúc. "Ngài lo sợ điều gì sao?"

Tôi cười nhạt, rút tay về. "Nếu những gì tôi đã làm trong quá khứ thực sự tệ hại... thì có lẽ tôi không muốn nhớ lại."

"Không nhớ không có nghĩa là không chịu trách nhiệm." Anh ta đáp, giọng điềm tĩnh nhưng sắc bén.

Tôi nhíu mày. "Anh nói như thể anh biết tôi đã làm gì."

Anh ta im lặng trong giây lát, rồi cúi đầu, chắp hai tay ra sau lưng. "Tôi chỉ biết rằng Dự án Genesis là một bước ngoặt. Nó có thể là niềm hy vọng hoặc là sự diệt vong. Và người quyết định hướng đi của nó... chính là ngài."

Tôi nhìn anh ta chằm chằm, cố gắng tìm kiếm sự dối trá trong lời nói. Nhưng ánh mắt anh ta hoàn toàn chân thực.

Tôi hít một hơi sâu, rồi cuối cùng cũng cầm lấy thiết bị.

"Mở nó ra đi," tôi nói.

Tống Vũ Hàn gật đầu, bấm một nút trên thiết bị. Một hình ảnh ba chiều xuất hiện, và ngay lập tức tôi cảm thấy tim mình thắt lại.

Trên màn hình là một bản đồ thế giới, nhưng không phải thế giới như tôi nhớ. Các khu vực được đánh dấu bằng màu đỏ chằng chịt, và ở trung tâm của hình ảnh là một cái tên: Dự án Genesis - Giai đoạn Hoàn thiện.

Dưới đó là hàng loạt dòng chữ mà tôi không muốn tin vào mắt mình.

"Triển khai chương trình đồng bộ tư duy."
"Loại bỏ các cá thể không tương thích."
"Xây dựng hệ thống kiểm soát tuyệt đối."

Tôi cảm thấy máu trong người lạnh dần.

"Đây là…" tôi lẩm bẩm.

"Là những gì ngài đã bắt đầu." Tống Vũ Hàn nói khẽ. "Là giấc mơ của ngài. Một thế giới không có chiến tranh, không có hỗn loạn. Nhưng để đạt được điều đó, ngài đã chấp nhận một sự đánh đổi."

Tôi siết chặt bàn tay, móng tay gần như cắm vào da.

Nếu đây là những gì tôi đã làm… thì tôi thực sự là ai?

Một người hùng?

Hay một kẻ phản bội nhân loại?
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play