Tôi đứng dậy khỏi ghế, đôi chân có chút loạng choạng. Những ký ức vừa phục hồi vẫn còn hỗn loạn trong tâm trí tôi, như một mảnh kính vỡ chưa kịp ráp lại hoàn chỉnh. Nhưng có một điều tôi biết chắc chắn—tôi không còn là con người ba năm trước nữa.
Tống Vũ Hàn nhìn tôi, ánh mắt đầy chờ đợi. "Vậy… ngài định làm gì?"
Tôi quay sang nhìn Tống Vũ Hàn, môi nhếch lên thành một nụ cười khó đoán.
"Thật tuyệt vời," tôi nói, giọng nhẹ tênh như thể vừa tìm lại được một món đồ chơi thời thơ ấu. "Tôi không nhớ là mình từng thông minh đến vậy. Dự án Genesis... đúng là một kiệt tác."
Tống Vũ Hàn thoáng cau mày. "Ngài... nói thật chứ?"
"Tại sao không?" Tôi bước tới bảng điều khiển trung tâm, các con số và mã lệnh cuộn trên màn hình như nhịp thở của một cỗ máy sống. "Chúng ta đang đứng trước cơ hội tái kiến tạo toàn bộ trật tự thế giới. Sao tôi lại bỏ lỡ điều đó chứ?"
"Tiến sĩ Lưu," anh ta nói, giọng trầm hẳn xuống. "Ngài vừa nhớ lại tất cả. Bao gồm cả những đau khổ, những cái chết, những tiếng gào thét. Vậy mà… ngài vẫn muốn tiếp tục sao?"
Tôi quay lưng lại phía anh ta, đôi mắt dõi theo những đường mạch sáng trên bảng điều khiển. "Chúng ta đã đi quá xa để quay đầu lại. Thế giới cũ đã mục ruỗng. Nếu muốn thay đổi, phải đánh đổi."
"Không," anh ta bước lên một bước, ánh mắt đầy căng thẳng. "Ngài đang che giấu điều gì đó. Đây không giống ngài. Không giống người đã từng chuẩn bị cho việc quên đi tất cả."
Tôi bật cười, nhưng không có chút vui vẻ trong tiếng cười ấy. "Có lẽ tôi đã đánh giá sai bản thân mình. Hoặc… có lẽ tôi luôn là như vậy, chỉ là không dám nhìn nhận."
Tống Vũ Hàn nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt ngờ vực. "Nếu ngài thực sự muốn tiếp tục… tôi cần ngài xác nhận lại. Một cách chính thức."
Tôi xoay người lại, bước đến gần anh ta. Gần đến mức tôi có thể thấy những vết mỏi mệt trong ánh mắt luôn điềm tĩnh kia.
"Anh nghi ngờ tôi à, Vũ Hàn?"
Anh ta không trả lời ngay. Chỉ sau một thoáng, anh mới gật đầu rất khẽ. "Tôi nghi ngờ. Vì tôi từng tin ngài là người cuối cùng trên thế giới này đủ lý trí để dừng lại."
Tôi cúi đầu, thì thầm gần như không nghe thấy: "Và nếu tôi vẫn là người đó thì sao?"
Anh ta nheo mắt. "Thì ngài sẽ không tiếp tục Dự án Genesis."
Tôi ngẩng lên, ánh mắt trở nên kiên định lạ thường. "Vậy hãy xem… tôi sẽ làm gì tiếp theo."
Rồi tôi quay lưng, bước về phía bảng điều khiển, các ngón tay lướt trên bàn phím như một vũ điệu đã được ghi nhớ từ lâu. Nhưng đằng sau nụ cười lạnh lẽo ấy, có điều gì đó đang chờ bùng nổ.
Và tôi biết… Tống Vũ Hàn cũng đang nhìn ra điều đó.
Tống Vũ Hàn vẫn đứng yên, mắt dán chặt vào từng cử động của tôi. Bầu không khí giữa chúng tôi như một sợi dây căng mỏng, chỉ cần một cú giật nhẹ là đứt.
"Ngài đang nhập gì vào hệ thống?" anh hỏi, giọng không còn giấu nổi sự nghi hoặc.
"Chỉ là khôi phục một vài chức năng bị tạm ngưng thôi." Tôi đáp, không quay lại. "Cần phải đảm bảo Genesis không bị gián đoạn khi khởi động lại."
"Tiến sĩ…" Anh bước thêm một bước, giọng trầm lại. "Tôi sẽ không để ngài tiếp tục nếu đó không phải là lựa chọn thực sự của ngài."
Tôi dừng tay. Hơi thở khẽ chậm lại.
"Tôi không còn là người mà anh từng biết, Vũ Hàn." Tôi nói, giọng trầm lặng. "Ký ức chỉ là một phần. Nhưng hiện tại… hiện tại mới là tôi."
"Không." Anh lắc đầu, ánh mắt trở nên sắc bén. "Hiện tại của ngài là kết quả của ký ức đó. Ngài đang đau đớn. Tôi đã thấy—ngài đã run rẩy khi nhớ lại mọi thứ. Vậy tại sao giờ ngài lại bình thản đến vậy?"
Tôi im lặng một lúc. Trong đầu tôi, những dòng ký ức vẫn tiếp tục tràn về—những tiếng gào thét, máu loang trên sàn phòng thí nghiệm, ánh mắt van xin của những người tình nguyện... hoặc là nạn nhân.
"Vì nếu tôi không bình thản…" tôi thì thầm, "tôi sẽ sụp đổ."
Tôi quay lại nhìn anh. "Anh muốn tôi nói gì? Rằng tôi hối hận? Rằng tôi sợ hãi? Đúng, tôi có. Nhưng điều đó không thay đổi được gì. Một khi Genesis được kích hoạt lại, nó sẽ không thể bị dừng nữa."
"Trừ khi…" Anh bước thêm một bước, gần như đối diện tôi. "Ngài vẫn còn lựa chọn."
Tôi nhìn anh, thật lâu. Rồi gật nhẹ.
"Đúng vậy."
Và ngay khoảnh khắc ấy, tôi nhấn một phím lệnh cuối cùng.
Màn hình sáng rực lên, hàng loạt cảnh báo an ninh hiện ra, các lớp mã lệnh bắt đầu tái hoạt động.
"Khởi động lại hệ thống Genesis. Xác nhận quyền truy cập cấp tối cao: Lưu Hạ Dương."
Tống Vũ Hàn lập tức giật lấy cổ tay tôi. "Dương! Ngài đang làm gì!?"
Tôi nhìn thẳng vào mắt Tống Vũ Hàn. Không né tránh. Không chớp mắt.
"Tôi thật sự muốn khởi động lại nó." Giọng tôi thấp, rắn rỏi. "Genesis là thành quả lớn nhất đời tôi. Không có lý do gì để chối bỏ nó. Không còn nữa."
Anh siết chặt cổ tay tôi, như thể đang cố đọc từng dấu hiệu lạ trên gương mặt tôi. Một cái cau mày thoáng qua, rồi chậm rãi buông lỏng tay.
"Ngài đang nói thật…" Anh khẽ nói, giọng dần mất đi sự đối đầu. "Tôi thấy điều đó trong mắt ngài."
Tôi gật đầu chậm rãi, vẫn giữ nụ cười thoảng trên môi. "Anh đã từng tin tôi, đúng không?"
Tống Vũ Hàn im lặng. Một thoáng sau, anh gật đầu, rất khẽ. "Phải. Và có lẽ… một phần trong tôi vẫn muốn tin."
"Vậy hãy tiếp tục đi." Tôi quay lại bảng điều khiển, gõ thêm những chuỗi lệnh phức tạp. Màn hình phía trước hiển thị tiến trình tái khởi động của Genesis—từng phân đoạn một, từng hệ thống một, đang lần lượt tỉnh giấc sau ba năm ngủ yên.
"Ngài chắc chứ?" Anh hỏi lại, lần này không còn sự giận dữ, mà là sự mỏi mệt của một người lính đã đánh mất điểm tựa cuối cùng.
Tôi không trả lời ngay. Thay vào đó, tôi nhìn chăm chăm vào một thông báo nhỏ đang nhấp nháy ở góc màn hình—Lõi hệ thống: 93% phục hồi. Trạng thái: Chuẩn bị mở toàn quyền.
Chỉ còn vài bước nữa..