Lời nói của kẻ kia khiến Sở Huyền bất giác rùng mình một cái.

Hắn như là vương giả giữa đám ác linh, từng chữ từng lời đều mang theo hàn khí lạnh buốt hơn gấp trăm lần lũ ác linh kia khiến người ta ngạt thở.

Sắc mặt Herbert trở nên nặng nề, anh lại cất tiếng hét về phía khu rừng cổ trống trải: “Ngươi là ai mau ra đây!”

Đột nhiên, những dây leo đỏ như máu phá đất trồi lên và nhanh chóng tách nhánh, kết lại thành vòng tròn quấn quanh Herbert.

Herbert muốn dùng thánh kiếm chém đứt đám dây leo phiền phức này, nhưng bất kể kiếm có sắc đến đâu dây leo vẫn không hề bị ảnh hưởng.

Herbert bị trói chặt, dây leo siết chặt lấy ngực và cổ khiến anh gần như không thể thở nổi.

“Ư—”

Sở Huyền nghe thấy tiếng rên đau đớn của Herbert, lập tức lo lắng gọi: “Herbert! Ngài sao rồi?”

Herbert gần như lâm vào hôn mê, ngay khoảnh khắc dây leo đỏ chuẩn bị siết gãy cổ anh, chiếc vòng mặt trời trước ngực bỗng phát ra ánh sáng trắng chói lóa.

Ánh sáng sắc bén ấy nhanh chóng cắt đứt đám dây leo giải cứu Herbert.

Herbert quỳ rạp trên mặt đất, anh thở hổn hển trong tuyệt vọng.

Bầu trời nhuộm máu bỗng tối sầm lại, từ phương trời u ám lóe lên một tia sét khổng lồ, kèm theo tiếng sấm kinh hoàng xuyên thấu tâm can.

Một bóng tối nặng nề phủ lên toàn thân Herbert. Chỉ còn lại chiếc vòng mặt trời trước ngực anh còn le lói ánh sáng yếu ớt.

Đêm đen đã đến.

“Chẳng lẽ ngươi sống sót đến giờ chỉ nhờ sự cứu rỗi của cái vị thần kia sao?”

Giọng nói kia khẽ bật cười, chứa đầy khinh thường: “Vô dụng.”

Herbert ngã xuống đất, anh cố nhẫn nhịn cơn đau, nghiến răng ngẩng đầu, lúc này anh mới thấy rõ chủ nhân của làn khói đen đang bao phủ trước mắt mình.

Kẻ đó khoác trên người một chiếc áo choàng đen rộng lớn mang đậm phong cách cổ điển châu Âu, bóng đen sau lưng hắn gần như che khuất cả vùng đất. Chiếc mũ trùm đen trên áo chỉ để lộ nửa khuôn mặt nghiêng hoàn mỹ như được điêu khắc.

Toàn thân hắn toát ra hơi thở lạnh lẽo và u ám, khí thế áp bức mãnh liệt, vừa như ác ma tối cao nắm giữ quyền lực tuyệt đối lại vừa giống vong linh bất chấp thần quyền.

“Ngươi là…” Herbert nhíu mày, ánh mắt tràn đầy kinh hãi, “Sao ngươi có thể rời khỏi cấm vực của Thần? Không… không thể nào!”

Khóe môi nhợt nhạt mỏng manh của kẻ kia khẽ nhếch lên, giọng điệu nhàn nhạt như nước: “Đúng là tên nô lệ do lão già Thần Quang Minh nuôi dạy, vừa ngu ngốc vừa kém hiểu biết như hắn.”

“Ngươi… ngươi đúng là một tên tội phạm đáng chết” Herbert vừa thở dốc vừa kích động mắng to.

Anh vừa dứt lời, dây leo đỏ như máu lập tức đâm xuyên bụng.

Herbert rên rỉ một tiếng đau đớn. Trước đó trong trận chiến, anh đã bị trọng thương nhiều chỗ, cái chết chỉ còn trong gang tấc.

Máu không ngừng nhỏ xuống từ ống ủng rơi tí tách xuống đất.

Tí tách, tí tách—

Lâu dần, máu của anh  hòa với ánh sáng từ sợi dây chuyền mặt trời và tạo thành một vòng hào quang trắng nhạt bao quanh anh.

Herbert cảm nhận được cơ thể mình đang được ánh sáng ấm áp bao bọc, thân thể dần trở nên trong suốt.

Hắn khẽ thì thầm với vẻ thành kính: “Tạ ơn thần linh…”

Thân thể anh dần biến mất trong ánh sáng, chỉ để lại một câu nói cho Sở Huyền: “Till, ta sẽ quay lại đưa ngươi  đi—”

Cuối cùng, chỉ còn lại chiếc áo choàng vàng rơi trên mặt đất.

Sở Huyền vốn đang trốn trong túi áo củaH erbert, cảm giác bản thân như vừa bị rơi khỏi túi xuống đất. Cú rơi khiến cậu choáng váng, hai bàn tay nhỏ xíu ôm lấy đầu và nhắm chặt mắt. Hebert dường như đã biến mất, bên ngoài tĩnh lặng đến đáng sợ.

Sự yên tĩnh này khiến Sở Huyền càng thêm bất an. Cậu nhớ rằng, trước khi Tử Thần phương Tây xuất hiện cũng là sự yên lặng thế này. Cứ như đã trôi qua cả thế kỷ, tên ác quỷ đáng sợ kia có vẻ như đã rời đi.

Sở Huyền do dự hồi lâu rồi nhẹ nhàng nắm lấy mép vỏ sò mở hé một chút.

Vừa hé ra.

Cậu ngẩng đầu dò xét tình hình bên ngoài.

Ngẩng mắt lên, ánh nhìn liền chạm phải đôi mắt đỏ lạnh lẽo như băng.

Người kia vô tình liếc sang phía cậu, khiến tim Sở Huyền run lên dữ dội.

Vừa rồi… cậu dường như đã chạm mắt với cái chết…

Phản xạ tự nhiên khiến Sở Huyền lập tức đóng sập vỏ sò lại và cuộn mình trong chiếc chăn nhỏ màu lam, cậu vội vàng bắt đầu niệm chú Đại Bi trong lòng. Chuẩn bị cho kiếp sau có thể đầu thai làm người tốt.

Bất chợt, cậu cảm thấy mình bị nâng lên không trung. Vỏ bảo vệ bị một tia sáng đỏ chói lòa cưỡng ép mở ra. Tên ác linh kia còn vạch cả “lớp màng bảo hộ” của cậu.

Tu Tư lúc này mới nhìn rõ hình dạng của Sở Huyền.

Chỉ là một cục thịt nhỏ, trông có vẻ rất lạnh. Đầu rụt vào trong vỏ, hai chân nhỏ quỳ co lại sát nhau.

Tu Tư nheo mắt, đôi con ngươi đỏ máu tập trung lại, lạnh giọng hỏi: “Ngươi là thứ gì?”

Một làn khói đỏ đâm nhẹ vào trán nhỏ của Sở Huyền. Cậu run lên vì sợ, do vậy buộc phải ngẩng đầu lộ ra đôi mắt tròn xoe như hai viên nho đen sáng lấp lánh. Ánh mắt đen long lanh ấy lấp lánh nước là nước mắt vừa bị hù dọa ra.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn càng làm đôi môi thêm đỏ mọng, vì vẻ ngoài mềm mại đáng yêu khiến ai nhìn cũng thấy đây là một sinh linh nhút nhát, yếu ớt.

Làn khói đỏ của Tu Tư chia thành hai nhánh rồi khẽ véo lấy má nhỏ của Sở Huyền, làn da mịn màng bị véo đến đỏ bừng.

Sở Huyền- quyết tâm làm ác long trong tương lai-bĩu môi một cái.

Cậu phải nhịn, không được khóc. Cậu nhất định không cúi đầu trước thế lực ác quỷ!

Nhìn gương mặt tội nghiệp như muốn khóc của Sở Huyền, Tu Tư nhẹ nhàng nhếch khóe môi: “Là tinh linh sinh ra ở đây?”

Trong mấy trăm năm qua, chỉ có duy nhất một đứa.

Sở Huyền bị khói đỏ đưa lên tay T uTư, vỏ sò của cậu vừa khít với lòng bàn tay hắn, dễ dàng bị hắn nắm trọn.

Tu Tư dùng tay còn lại gõ nhẹ lên đỉnh vỏ sò, lạnh giọng nói: “Đã sinh ra trong lãnh địa của ta thì phải trả giá tương xứng.”

“…Vậy thì thế này đi.”

Tu Tư cúi đầu trầm ngâm một lát rồi lạnh lùng nói tiếp: “Từ giờ, ngươi là nô lệ của ta. Bắt đầu từ hôm nay, cả đời ngươi phải trung thành với ta với tư cách là một nô lệ, hiểu chưa?”

Lời nói băng giá ấy mang theo uy hiếp mãnh liệt khiến Sở Huyền lập tức gật đầu lia lịa.

Cậu có dự cảm nếu không gật đầu, chỉ một giây sau trong khu rừng cổ xưa này sẽ xuất hiện một hồn ma tinh linh loài sò mới.

Đúng lúc ấy, bộ áo của Herbert bốc cháy dữ dội, ngọn lửa bùng lên quanh người Tu Tư. Trong mắt hắn thoáng hiện lên một tia sát ý khát máu.

“Lão già, ngươi chỉ có từng đó thủ đoạn thôi sao?”

Ngọn lửa càng lúc càng dữ dội, áo choàng của Herbert hóa thành tro tàn.

Tu Tư bị lửa thiêu đốt, khói đỏ bốc lên giao tranh với sức mạnh của Thần Ánh Sáng. Trong làn sáng đỏ và trắng va chạm kịch liệt, Tu Tư nắm lấy con sò màu tím lam trong tay chìm vào quầng sáng trắng vô tận.

Khi Sở Huyền tỉnh lại, một bông tuyết rơi đúng vào phần đuôi của chiếc vỏ.

Chẳng mấy chốc, bông tuyết tinh xảo tan thành nước khiến Sở Huyền lạnh đến rùng mình, cậu cảm thấy mình sắp trở thành “sò đông lạnh” rồi…

Sở Huyền hé mở một góc của chiếc vỏ, bây giờ cậu mới nhìn thấy rõ khung cảnh bên ngoài—

Tất cả đều là một màu trắng xóa.

Ngoài tuyết trắng trải dài vô tận, không còn gì khác ngoài nó.

Không cây cỏ, không sinh linh… toàn bộ thế giới chỉ còn lại sắc trắng thuần khiết khiến người ta tuyệt vọng chỉ trong một cái nhìn.

Sở Huyền rùng mình nhìn quanh bốn phía, cuối cùng cũng thấy một góc áo choàng đen giữa nền tuyết trắng.

May quá.

Không phải chỉ mình cậu ở đây.

“Há xì~”

Cậu khẽ hắt xì một cái rồi hít hít chiếc mũi nhỏ đỏ ửng để cố vỗ đôi vỏ sò trên người.

Thử đi thử lại, cuối cùng cậu thật sự điều khiển được đôi cánh sò bay lên còn thổi bay vài bông tuyết.

Wow, cậu thật sự có ma pháp rồi!

Cậu vỗ cánh vèo vèo bay được vài cái, bỗng một bóng tối bao phủ trước mặt.

“Chậc, ngay cả ngươi cũng bị thần hắn trừng phạt sao?”

Tu Tư mở đôi mắt đỏ rực, lạnh lùng liếc nhìn con tinh linh bé nhỏ mới sinh này.

Ngay cả kẻ vừa mới sinh ra cũng không buông tha, quả thật không hổ là một vị thần vô dụng.

Sở Huyền không dám lên tiếng, đôi tay nhỏ bám vào mép vỏ, đôi mắt đen long lanh lén nhìn phần cằm của Tu Tư đầy e the. 

Chiếc mũ đen của Tu Tư che đi một nửa khuôn mặt hắn.

Chẳng lẽ… những kẻ đến nơi này đều là người bị thần trừng phạt sao?

“Thôi bỏ đi.”  Tinh linh mới sinh đến nói chuyện còn chưa biết.

Tu Tue  nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo ngây thơ của Chu Huyền. Hắn nghiêng đầu quay đi  cố nhẫn nhịn cơn đau nhức như bị khoét tận xương đang hành hạ trên người. Hắn siết chặt hàm răng, ngón tay thon dài siết chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch, đôi mắt đỏ lóe lên một tia sát ý.

Sớm muộn gì, hắn cũng sẽ kéo vị thần chết tiệt đó từ trên cao xuống. Để thần phải rơi xuống làm một bộ xương thối tha và hèn hạ.

Sở Huyền cảm nhận được sát khí trên người Tu Tư trong lòng cậu bỗng căng thẳng. Cái tên ác quỷ này chẳng lẽ sắp tẩu hỏa nhập ma muốn giết cậu để trút giận sao..

Sở Huyền ngồi phịch xuống trên vỏ sò, cảm thấy cái thân sò nhỏ bé này thật vất vả.

Cậu thử hé mở chiếc vỏ ra, áp má thịt vào mép vỏ rồi nhìn lại tình hình của Tu Tư.

Tu Tư đang ngồi trên nền tuyết, cúi đầu nhắm mắt.

Sở Huyền lúc này mới nhìn rõ mặt hắn, phải nói rằng, tên ác quỷ này còn đẹp trai hơn cả Herbert, hắn là người đẹp nhất mà Sở Huyền từng thấy trong hai kiếp!

Cậu nhìn kỹ thêm mấy giây, lúc này mới phát hiện cổ phải của Tu Tư có một vết ấn hình con rắn đen đang há miệng đẫm máu.

Sở Huyền hít vào một hơi khí lạnh.

Tên ác quỷ này hình như bị thương nặng, trông có vẻ vô cùng đau đớn, bàn tay hắn vẫn siết chặt, các đốt ngón tay trắng bệch rõ rệt.

Sau khi chắc chắn tạm thời hắn không đe dọa đến tính mạng mình, Sở Huyền mới yên tâm mở vỏ sò ra.

Tu Tư dường như đã ngất nhưng dáng người vẫn ngồi thẳng tắp, bờ vai rộng phủ một lớp tuyết mỏng.

Chiếc áo choàng đen với thần sắc lạnh lẽo đáng sợ, hắn giống như một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ, không bao giờ để lộ bất kỳ khuyết điểm hay sơ hở nào.

Người này dường như sinh ra đã thuộc về bóng tối. Hắn hoàn toàn không hòa hợp với màu trắng mênh mông vô tận nơi đây.

Sở Huyền nhìn đến ngẩn ngơ, cậu ngẩng đầu nâng cằm tròn trịa. Đôi mắt không chớp lấy một cái.

Cậu trực tiếp để lộ tay và vai ra ngoài vỏ rồi nằm trong tay Tu Tư mà không hề thấy lạnh.

….

Dường như đã trôi qua cả thế kỷ, đầu ngón tay của Tu Tư mới không dấu vết khẽ động.

Sở Huyền không thể nhúc nhích trong lòng bàn tay Tu Tư, cậu ôm lấy đầu gối ngồi yên tĩnh. Nhưng Ru Tư vẫn chưa tỉnh, cậu chờ mãi cũng chán liền duỗi tay nhỏ ra khỏi vỏ và vươn đi bắt mấy bông tuyết rơi xung quanh.

Một bông tuyết rơi xuống lòng bàn tay Sở Huyền, điều khiến cậu ngạc nhiên là bông tuyết đó không tan, mà hóa thành một hạt cát màu vàng.

Tuyết biến thành… một hạt cát?

Sở Huyền kinh ngạc nâng hạt cát lên, tròn mắt nhìn kỹ nó, cậu cực kỳ tò mò với phát hiện mới này.

Tu Tư mở mắt và cúi nhìn liền thấy tiểu tinh linh trong tay đang nâng hai tay lên cao hơn cả đầu, chăm chú ngắm nhìn hạt cát.

Hắn nhíu mày hỏi Sở Huyền: “Ngươi đang làm gì vậy?”

Sở Huyền bị giọng nói đột ngột đó dọa suýt nữa rớt khỏi vỏ, cậu vội vàng dùng tay che lấy hạt cát, mắt long lanh nước nhìn Tu Tư, vẻ mặt ngoan ngoãn vô cùng.

Tu Tư xoay cổ rồi nâng tay còn lại xoa trán đau nhức, đôi mắt đỏ như máu vẫn lạnh lùng và thờ ơ.

Sở Huyền tưởng Tu Tư đang chờ câu trả lời.

Cậu bèn xoay người về phía hắn, ưỡn thẳng lưng nhỏ và hai tay nâng hạt cát lên hết mức có thể.

Nhìn đi, là hạt cát đó!

Nhưng Tu Tư lại đang nhìn về nơi khác. Sở Huyền giữ nguyên tư thế ấy mười mấy giây.

Động tác này khiến cậu đỏ cả mặt vì cố gắng quá sức.

Cuối cùng, Tu Tư vô tình liếc sang Sở Huyền. Hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua hạt cát sau đó lại thờ ơ nhìn đi chỗ khác.

Khoảnh khắc đó, trông như thể đang nhìn một thằng ngốc.

Sở Huyền cực kỳ bối rối.

Là hạt cát mà, là tuyết hóa thành hạt cát đó! Sao vừa rồi cậu chỉ thấy được sự khinh thường trong mắt Tu Tư nhỉ?

Sở Huyền đoán không sai…

Hắn quả nhiên là một tên ác quỷ dốt nát!

Hừ.

Sở Huyền cẩn thận đặt hạt cát vào trong ổ nhỏ của mình còn đắp “chăn” xanh nhạt lên cho nó.

Hai tay vòng lại mở vỏ sò ra, cậu đứng thẳng lưng. Dùng ánh mắt mà cậu cho là hung dữ để nhìn Tu Tư, bày tỏ sự bất mãn nho nhỏ vì hắnđã khinh thường “hạt cát” của mình ban nãy.

Tu Tư cúi đầu và chỉ thấy cái sinh vật nhỏ ấy đôi mắt ngập nước đang dùng ánh nhìn không rõ tên gọi gì nhìn mình.

Đôi mắt đen tròn to đến kinh ngạc, toàn thân nhìn qua mềm mại mũm mĩm, trong mắt người ngoài thì Sở Huyền chẳng khác gì một cục bông mềm dễ thương.

Còn trong mắt Tu Tư- một ma đầu đên từ cổ mộ, kẻ hung tàn và bạo ngược-  thì cậu chỉ là một con sò ngốc toàn thân tỏa ra khí tức “ngố tàu”.

Chu Huyền chống hông mềm: Quá đáng.

Tu Tư:  “?”

Up lại vì up thíu ạ:]]]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play