12
Một cảm giác buồn nôn bất ngờ dâng trào trong cơ thể tôi.
Tôi cảm thấy mình không thể tiếp tục ở lại đây được nữa.
Tôi phải làm gì đây?
Lẽ nào cứ đứng đây nhìn hai người họ ôm hôn nhau dưới cơn mưa tầm tã?
Hay là cuối cùng thừa nhận rằng bản thân mình hoàn toàn vô giá trị?
Cuối cùng cũng hiểu rằng…
Lục Ngưỡng, hắn thực sự chưa bao giờ xem tôi là một con người.
Phía sau ngôi nhà có một cái sân sau, tôi không nghĩ nhiều mà chạy thẳng ra ngoài.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt hiểu ý nghĩa của cụm từ ‘chạy trốn trong hoảng loạn.’
Tôi không muốn xuất hiện trong tầm mắt của họ.
Không muốn nhìn thấy nụ cười đầy đắc ý của Tô Uyển Linh.
Vào giây phút đó, gương mặt của cô ta…
Chồng chéo lên hình ảnh người từng dùng dao rọc giấy rạch lên lưng tôi.
Những giọt mưa xoay tròn trong thế giới của tôi.
Tôi cuối cùng cũng hiểu mình vô dụng đến mức nào.
Cuộc đời tôi hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả.
Ba, mẹ, Lục Ngưỡng, không ai cần đến tôi.
Lúc ấy, điện thoại trong tay tôi chợt lóe sáng.
Tôi cúi xuống nhìn.
Đó là hai tấm ảnh mà Tiểu Năng - người đội lốt gấu bông đã gửi cho tôi hôm nay.
Trong ảnh là tôi và Lục Ngưỡng được Tiểu Năng ghép chung vào khung hình.
Tôi bối rối không biết làm gì, còn Lục Ngưỡng mỉm cười khẽ khàng.
Cuối bức ảnh, Tiểu Năng kèm theo một dòng tin nhắn: “Về sau, nhất định phải sống thật tốt nhé.”
Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh đó, nước mưa làm nhòe đi tầm mắt tôi.
Cuộc sống.
Đối với tôi, nó giống như đang bước đi trên lưỡi dao.
Vào đúng lúc tôi định nắm lấy chút ánh sáng le lói…
Lục Ngưỡng đã đâm con dao găm thẳng vào tim tôi.
Như bị một thế lực nào đó điều khiển, tôi trả lời lại tin nhắn của Tiểu Năng:
“Tôi không còn cách nào để sống tiếp nữa.”
Cuộc đời tôi chẳng còn ý nghĩa gì.
Tôi nhìn dòng xe cộ qua lại trên đường.
Nhắm mắt lại, lao thẳng vào.
13
“Này, cô bé! Cháu đang làm gì vậy? Nguy hiểm quá đấy, cháu có biết không? Chạy băng qua đường thế này! Nhỡ bị xe tông thì sao hả?”: Ở phía bên kia đường giữa dòng xe cộ qua lại, tôi và một chú tài xế đang ngồi ở mép vỉa hè.
Chú ấy lau nước mưa trên mặt, ngẩng đầu nhìn tôi: “Cháu... làm sao vậy? Này, cháu còn nhỏ thế này, gặp phải chuyện gì khó khăn à? Có thể nhờ người nhà giúp đỡ, hoặc... hoặc thầy cô, cảnh sát, ai đó cũng được. Thật không được thì tìm chú cũng được! Đừng nghĩ quẩn, trên đời này vẫn còn nhiều điều tốt đẹp lắm!”
Tôi ôm đầu gối, lắng nghe chú ấy ngồi bên cạnh lải nhải.
Kế hoạch lao ra đường để xe cộ kết thúc đời mình không thành.
Người tài xế lái xe tải đã phanh lại kịp, kéo tôi lên vỉa hè và dạy dỗ một trận.
Những giọt mưa bắn tung tóe trên vũng nước, cuối cùng, chú ấy vỗ nhẹ vai tôi.
“Không sao đâu, cháu nhé. Chú phải đi giao hàng rồi, chú... đi trước đây. Nhớ nhé, phải cười lên!”
Chú ấy lên xe tải, bấm còi hai tiếng như lời chào tạm biệt.
Chiếc xe tải từ từ chạy xa, còn tôi vẫn ngồi đó trên bậc thềm đá.
Cúi đầu nhìn xuống, tôi phát hiện điện thoại đã có hơn hai mươi tin nhắn.
Tất cả đều là từ Tiểu Năng.
Là từ khi tôi gửi tin nhắn: “Tôi không còn cách nào để sống tiếp nữa.”
Toàn màn hình là những dòng tin nhắn của cậu ấy
“Không được nghĩ quẩn!”
“Này? Cậu đang nghĩ gì thế?”
Đợi mãi không thấy tôi trả lời, cậu ấy lại gửi tiếp:
“Xin hãy trả lời tôi một câu thôi, được không?”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Có thể trả lời tôi được không?”
“Cậu sao rồi? Cậu còn ở đó không?”
“Alo? Alo?”
“Cậu đừng không trả lời như vậy nữa, được không?”
“Để tôi kể cho cậu một câu chuyện cười nhé.”
“Có một con cua đi ra ngoài không may va vào con lươn. Con lươn bực bội nói: 'Mày mù à?' Con cua đáp: 'Không, tôi là cua mà.'”
“Ha ha ha, có buồn cười không?”
Một lúc lâu sau, khi tôi đang bị chú tài xế kéo ra ngoài để dạy bảo, vẫn không trả lời cậu ấy.
Cậu ấy bắt đầu nghiêm túc hỏi tôi:
“Nếu cậu vẫn còn ở đó, có thể kể tôi nghe câu chuyện của cậu không?”
“Dù sao đi nữa, thế giới này vẫn rất đẹp.”
“Tôi không biết nói gì nhưng tôi vẫn đang chờ cậu đấy.”
Cơn mưa dường như nhỏ dần.
Tôi đứng ở bên đường, đọc hết những tin nhắn của cậu ấy.
Rõ ràng là chúng tôi hoàn toàn không quen biết nhau, vậy mà cậu ấy sẵn sàng gửi cho tôi nhiều tin nhắn như vậy.
Có lẽ... chính vì chúng tôi không quen biết nhau.
Tôi nhắn lại cho cậu ấy:
“Tôi quá hèn nhát. Cũng chẳng ai thích tôi.”
“Tôi không xứng đáng để sống, thực sự, tôi không xứng.”
Cậu ấy gần như lập tức trả lời:
“Ai nói vậy? Tôi thích cậu mà.”
Đây gần như là một câu nói dối chỉ để an ủi tôi.
Cậu ấy nhắn tiếp:
“Hơn nữa, cháu còn có ba mẹ mà, ba mẹ cũng thích cậu chứ OVO.”
Tôi trả lời:
“Mẹ tôi từ khi tôi học tiểu học đã ra nước ngoài rồi.”
“Ba tôi lúc tôi học cấp hai thì cưới một người phụ nữ khác.”
“Họ có con gái riêng rồi, từ đó ba tôi thường xuyên đánh tôi.”
Những dòng tin này gửi đi xong ở bên kia im lặng rất lâu.
Sau đó, tôi nhìn thấy cậu ấy nhắn lại:
“Tôi đảm bảo, dù thế nào tôi cũng thích cậu. Nếu nói dối, tôi sẽ bị sét đánh.”
Câu nói ngây ngô đến trẻ con.
Nhưng đọc đến đó, mắt tôi vẫn cay xè.
Tôi nhắn lại cậu ấy một câu:
“Cảm ơn.”
14
Cuối cùng, tôi ngồi trên chiếc ghế nằm ở công viên.
Tiếng vọng trong đầu lại bắt đầu rõ ràng hơn.
Lúc này tôi mới nhận ra mình đã quên uống thuốc.
Nhưng tôi không muốn quay về.
Tôi ôm đầu, chịu đựng cơn đau trong đêm tối.
Cảm giác như tôi đang bị nướng trên lửa.
Như thể bị ai đó hành hạ, cắt xẻo từng chút một.
Cho đến khi bình minh đến.
Ánh sáng ban mai xé tan bóng tối.
Tôi biết một ngày đã qua, chỉ đơn giản vậy thôi.