1
“Ngày cưới đã quyết định, váy cưới đã đặt xong.”
“Chỉ cần em quay về, cô dâu sẽ là em.”
Ngày Tô Uyển Linh về nước là ngày sinh nhật của tôi.
Một nhóm bạn tụ họp để chúc mừng tôi, khi mọi người đang vui vẻ gửi lời chúc thì cửa phòng bật mở. Người phụ nữ ấy bước vào.
Cô ta mặc áo khoác lông cừu, mái tóc dài mềm mại buông xõa.
Chân đi giày cao gót thong thả bước đã đến trước mặt chúng tôi.
Cô ta nâng tay, trực tiếp hắt cả bình trà vào mặt tôi.
Hắt xong, cô ta khoanh tay cười rồi quay sang người đàn ông bên cạnh tôi nói: “Đây là người mà anh nói đến à? Thẩm mỹ kém thật.”
Cả căn phòng chìm trong im lặng. Tiếng ồn ào vui vẻ khi nãy cũng biến mất hoàn toàn.
Cô ta ngẩng cao đầu, nụ cười kiêu ngạo, giống như đã chắc chắn rằng người đàn ông bên cạnh tôi sẽ cưng chiều cô ta như trước đây.
Sau một khoảng lặng dài tưởng như bất tận, Lục Ngưỡng cầm lấy vài tờ khăn giấy, nhẹ nhàng lau đi vết nước trà trên má tôi.
Anh ta nâng mặt tôi, ánh mắt chăm chú và dịu dàng, như thể trong mắt hắn chỉ có tôi.
“Thật sao? Tôi thấy mắt nhìn của mình rất tốt mà. Cô Tô, tuần sau là lễ cưới của tôi và An An, mong cô có thể đến dự.”
Người phụ nữ dường như không thể tin những lời này lại có thể thốt ra từ miệng anh ta, cô ta ấy lùi về sau một bước, tức giận đùng đùng đóng sầm cửa đi ra ngoài.
Nhưng sau khi cô ta rời đi, không ai trong phòng dám thở mạnh.
Lục Ngưỡng rũ mắt, vẫn tiếp tục dịu dàng lau sạch lá trà sót lại trên mặt tôi.
Thế nhưng khi đang lau, anh ta bỗng giơ tay đập mạnh ly trà giá trị liên thành trên bàn xuống đất.
Trong tiếng vỡ vụn vang to, anh ta vẫn cười thật tươi rồi đưa mắt nhìn quanh tất cả mọi người trong phòng, kể cả tôi.
Khóe môi anh ta khẽ nhếch, nhẹ giọng nói: “Cút hết đi, được chứ?”
2
Nếu thời gian quay ngược lại bốn năm trước.
Ai cũng sẽ nghĩ rằng người Lục Ngưỡng muốn cưới là Tô Uyển Linh.
Người luôn lạnh lùng, hờ hững như anh ta lại sẵn sàng chạy hơn nửa thành phố để mua hoa cho Tô Uyển Linh.
Người không thích giao tiếp lại tình nguyện vì cô ta mà gặp gỡ cả giới nghệ thuật.
Mỗi lần Tô Uyển Linh tổ chức triển lãm, anh ta đều hoãn lại những cuộc họp quan trọng để đích thân đến tham dự.
Bạn bè bên cạnh thường trêu chọc: “Cây sắt như tổng giám đốc Lục mà cũng có thể nở hoa nha.”
Nhưng họ lại rơi vào kết cục không hề tốt đẹp. Đến mức Lục Ngưỡng hận Tô Uyển Linh đến tận xương tủy. Đến mức cô ta phải ra nước ngoài suốt bốn năm trời không quay lại.
Cũng nhờ vậy, tôi mới có cơ hội chen vào.
Ai cũng biết thời còn đi học, người Tô Uyển Linh ghét nhất là tôi.
Tôi vẫn nhớ rõ đêm hôm ấy, một người bạn của anh ta uống say, chỉ thẳng vào tôi và nói: “Cậu ấy muốn cưới cô chỉ để chọc tức Tô Uyển Linh mà thôi.”
3
Mấy ngày nay trời trở lạnh, Lục Ngưỡng về nhà cũng ngày càng muộn.
Nhưng tôi không có cách nào đòi hỏi anh ta bất cứ thứ gì dù cho chúng tôi sắp kết hôn.
Khoản vay của tôi là anh ta trả.
Học phí của tôi là anh ta đóng.
Mạng sống này… là anh ta cứu.
Vì vậy, thậm chí một chút tư cách phản kháng tôi cũng không có.
Tôi nhìn chằm chằm vào thức ăn trên bàn, cân nhắc có nên hâm nóng lại không thì Lục Ngưỡng về.
Anh ta thuận tay treo áo vest lên giá ở cửa, hơi cúi người cười với tôi: “Giúp anh tháo cà vạt, vợ.”
Giọng nói vừa trêu đùa vừa tự nhiên, như thể hôm qua người vì sự xuất hiện của Tô Uyển Linh mà nổi giận không phải anh ta. Như thể người vừa mỉm cười vừa bảo tôi ‘cút’ cũng không phải là anh ta.
Tôi bước đến trước mặt anh ta, ngước lên nghiên cứu nút thắt cà vạt.
Tôi biết anh ta đang cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt như ánh đèn chói mắt.
Cho đến khi hắn giơ tay nắm lấy cổ tay tôi, ghé sát tai tôi thì thầm: “Đần độn.”
“… ”
Kể từ khi trưởng thành, tôi chỉ làm chuyện này với anh ta.
Anh ta không bao giờ vội vàng.
Nhưng lần này khi tay anh ta lướt qua vết sẹo trên lưng tôi thì dừng lại.
Vết sẹo đó từ đâu mà có, tôi và anh ta đều hiểu rõ.
Là do Tô Uyển Linh dùng dao rọc giấy rạch từng nhát từng nhát.