15.

Tôi đã nghĩ hắn sẽ không bao giờ tìm đến tôi nữa.

Dù có tìm đến, chắc cũng chỉ để nói rằng hắn sẽ không cưới tôi.

Nhưng, hắn đến và ngay lập tức muốn tôi cùng hắn đi kết hôn.

Tôi nhíu mày nhìn hắn.

“Kết hôn?”

“Anh đang đùa sao, Lục Ngưỡng?”

“Tôi không thể kết hôn với anh được nữa.”

Nhưng đôi mắt hắn đỏ ngầu, giọng khàn khàn, khẽ gọi tên tôi.

“An An, An An, xin lỗi em...”

“Hôm đó hôn Tô Uyển Linh, là lỗi của anh.”

“Anh... sau đó anh đã nghĩ rất nhiều và nhận ra, người anh thích là em…”

“Ở bên Tô Uyển Linh rồi, anh vẫn mơ thấy em.”

“Anh đã quen có em bên cạnh rồi, anh không quên được em, anh không thể sống thiếu em…”

Tôi nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.

Hắn nói đã tìm tôi rất lâu, quần áo lôi thôi.

Hắn nói sẵn sàng bồi thường cho tôi tất cả, tài sản của hắn, mọi thứ của hắn.

Hắn nói nếu tôi hận hắn thì hãy tự tay bóp chết hắn cho hả giận cũng được.

Nhưng cổ họng tôi như bị một cái gai mắc kẹt.

Không lên được, cũng không xuống được.

Tôi thấy đau khổ, buồn nôn, thất vọng, phẫn nộ.

Ý nghĩa gì đây, đây có nghĩa là gì?

Có từng coi tôi là người không?

Tôi là gì, những nhát dao đâm vào tim tôi là gì?

Ngày đó, ngay cả bản thân tôi cũng không ngờ được.

Tôi sẽ đưa tay, tát hắn một cái.

Người đàn ông nắm chặt tay tôi, không nói gì.

Mặt hắn nghiêng qua một bên, không thấy rõ biểu cảm, giọng nói lại khàn khàn: “Có hả giận không?”

“…”: Tôi lắc đầu, nhìn hắn.

Tôi nhận ra mình đang run, tôi sợ, tôi rất sợ.

Tôi không biết tại sao mình lại sợ như vậy, tại sao không phải lỗi của tôi mà tôi vẫn sợ.

Tôi chỉ muốn chạy đi thật nhanh.

Tôi lại muốn trốn tránh.

Như thể có một con mãnh thú đang đuổi theo tôi.

Tôi không quay đầu lại, chạy một mạch ra sau.

Trong điện thoại, có một tin nhắn gửi đến trước một phút.

Tôi nói, có một người mà tôi rất sợ đang tìm đến tôi.

Người đó nhắn lại cho tôi.

“Chúng ta cùng nhau trốn đi nhé.”

“Đến tận cùng của thế giới.”

Tôi nghe thấy ai đó gọi tên tôi từ phía sau.

Giọng nói của Lục Ngưỡng, pha lẫn sự hoảng loạn và mất phương hướng chưa từng có.

Hắn bảo tôi đừng đi.

Hắn nói tôi không thể trốn thoát được.

Nhưng tôi không quay đầu lại.

Không bao giờ quay lại.

16

Cuộc gặp mặt của tôi với Tiểu Năng, có lẽ là một kiểu gặp mặt bạn mạng?

Lần đầu tiên gặp anh ấy, anh ấy mặc một bộ đồ thú bông nhỏ.

Vì vậy, tôi luôn gọi anh ấy là Tiểu Năng.

Anh ấy nói sẽ chờ tôi ở sân bay.

Thực ra, trước khi đến, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để bỏ chạy.

Vì có lẽ trên điện thoại thì không sao.

Ngoài đời, tôi thật sự quá sợ hãi việc tiếp xúc với người khác.

Lạ lẫm, khác giới.

Chỉ hai từ đó thôi đã khiến tôi rùng mình.

Nhưng tôi không muốn quay lại bên Lục Ngưỡng.

Tôi biết, Lục Ngưỡng sẽ sớm tìm thấy tôi.

Khi tôi đến sân bay, phía sau dường như có người của hắn theo dõi.

Tôi len lỏi giữa dòng người vô định, cố gắng thoát khỏi những người đuổi theo tôi.

Lúc tôi hoảng loạn nhất, một bàn tay trắng ngọc vươn ra.

Kéo tôi về phía người đó.

“Không sao, đừng sợ.”

“Tôi sẽ đưa cậu đi, được không?”

Giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng.

Trong khoảnh khắc đó, tôi chưa kịp phản ứng.

Chớp mắt một cái, rồi lại chớp thêm.

Xác nhận lại.

Người trước mặt với mái tóc ngắn ngang vai, cao hơn tôi nửa cái đầu.

Từng mặc bộ đồ thú bông nhỏ, luôn an ủi tôi trên WeChat…

Hoa ra là một cô gái.

17

“Chúng ta đi lối này đi, tôi quen đường.”

Cô gái nắm lấy cổ tay tôi, dẫn tôi xuyên qua dòng người.

Cô ấy mặc một bộ đồ thể thao, phong cách rất ngầu.

Quả thật cô ấy rất quen thuộc nơi này, đổi vé máy bay, rồi dẫn tôi lên một chuyến bay khác.

Vì vậy, khi chúng tôi ngồi trên máy bay, mãi sau đó tôi mới kịp phản ứng.

Như thể để giảm bớt bầu không khí có chút xa lạ giữa chúng tôi.

Cô ấy chống cằm, hỏi tôi.

“Có thể cho tôi mượn điện thoại của bạn được không?”

Tôi đưa điện thoại cho cô ấy.

Thấy tôi làm theo dễ dàng như vậy, ngược lại cô ấy lại cười trước.

“Không sợ tôi lừa bạn đi à?”

Tôi dựa vào ghế, nhẹ nhàng nói.

“Tôi chẳng còn gì để mất nữa.”

“…”

Tôi luôn không kiểm soát được mà nói ra những điều u ám.

Tôi tưởng cô ấy sẽ chán ghét.

Nhưng khi cô ấy cười, hàng mi cong cong.

“À, thế thì tốt.”

“Tôi có rất nhiều thứ có thể mất đi.”

“Tôi có thể chia một ít cho bạn.”

Mùa này, chính là mùa du lịch cao điểm của dãy Tuyết Tàng Kỳ.

Người đến đây không ít, tôi ngẩng đầu thở ra một hơi khói trắng.

Kéo chặt lại áo khoác trên người.

Áo khoác không vừa người, vì đó là của Bùi Tuyền.

À, đúng rồi, cô ấy tên là Bùi Tuyền.

Tôi mang thiếu áo nên đành mặc tạm của cô ấy.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play