10

Hình như Lục Ngưỡng đối xử với tôi tốt hơn nhiều.

Anh ta tốt với tôi đến mức khiến tôi không quen.

Trước đây, mọi việc liên quan đến đám cưới đều do anh ta giao cho cấp dưới lo liệu, anh ta chẳng mấy bận tâm.

Nhưng hôm nay, anh ta lại dẫn tôi đi chọn váy cưới.

Cửa hàng lộng lẫy với những bộ váy cưới xếp lớp chồng lên nhau khiến người ta hoa mắt.

Lục Ngưỡng ngồi trên ghế sofa, tiện tay chọn vài mẫu váy cưới.

Tôi nhìn giá cả của chúng, đều đủ để mua một chiếc xe của bố tôi.

Dưới sự giúp đỡ của nhân viên, tôi mặc váy cưới đi qua hành lang dài đến trước mặt anh ta.

Anh ta ngồi tựa vào chiếc sofa đen nheo mắt nhìn tôi.

“Thích không?” Người đàn ông bước lên ôm eo tôi, nhìn chúng tôi trong gương chung với tôi.

Anh ta hôn giữa trán tôi: “An An, em không còn hay cười nữa.”

Những viên pha lê gắn trên tà váy lấp lánh ánh sáng rực rỡ.

Anh ta dịu dàng bóp nhẹ má tôi: “Căng thẳng quá à? Đừng sợ.”

Nhân viên rời đi, những bộ váy cưới còn lại đều do anh ta giúp tôi thay.

Người đàn ông ôm lấy tôi, cằm tựa lên hõm vai tôi.

Cúi đầu gạt những lọn tóc lòa xòa bên tai tôi.

“Em thích bộ nào?”

Tôi ngơ ngác chưa kịp phản ứng thì anh ta đã nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

“Thôi, lấy hết đi.”

Sau đó, anh ta lại dẫn tôi đi chơi công viên giải trí.

Trong vài ngày này, anh ta giống như muốn bù đắp lại mọi tiếc nuối giữa chúng tôi.

Hồi cấp ba đúng là có lần đi dã ngoại đến công viên giải trí chơi.

Nhưng tôi chưa bao giờ chơi những trò chơi ở đó.

Khi ấy, tôi chỉ đứng xa nhìn bọn họ.

Nhìn bóng dáng anh ta và Tô Uyển Linh cười nói với nhau.

Lần này, anh ta ôm tôi trong lòng.

Chiếc vòng xoay ngựa gỗ lắc lư nhẹ nhàng, cảnh vật lướt qua chầm chậm.

Ghế bên cạnh có một đôi tình nhân, họ cười rất hạnh phúc.

“Nhìn họ làm gì?”: Người đàn ông đặt một nụ hôn lên cổ tôi, khẽ cười siết nhẹ eo tôi: “Những gì họ làm được, chúng ta cũng làm được...”

“...”

Khi đi qua con đường trong công viên, một chú gấu bông tới đụng phải chúng tôi.

Chú gấu ấy ra hiệu hồi lâu, tôi mới hiểu được.

Hóa ra có thể chụp ảnh miễn phí và được tặng bóng bay.

Thực ra tôi và Lục Ngưỡng không phải kiểu người thích tham gia mấy hoạt động như thế này.

Có thể là ngày ấy ma xui quỷ khiến chúng tôi để chú gấu kéo vào chụp hình.

Có chút lúng túng khi nhìn vào ống kính.

Tôi thì ánh mắt bối rối còn Lục Ngưỡng mỉm cười hiếm thấy.

Nhiếp ảnh gia bấm máy vài lần.

Tôi thêm tài khoản WeChat của chú gấu, nhiếp ảnh gia nói sẽ gửi ảnh đã chỉnh sửa cho chúng tôi sau.

Sau đó, chúng tôi đi ngồi đu quay khổng lồ.

Lúc lên đu quay, trời đã âm u.

Vậy nên khi lên đến đỉnh, chúng tôi không thấy cảnh đẹp gì.

Khoảnh khắc ấy, tôi lại muốn khóc.

Ai muốn buồn bã cả ngày chứ?

Ai muốn bị bắt nạt đến mức không ngẩng mặt lên nổi mà không phản kháng chứ?

Nhưng, tôi thật sự không còn cách nào.

Mỗi lần tôi muốn lạc quan đứng lên, đau khổ và thất vọng lại tìm đến.

Tôi giống đang bước đi trong bóng tối.

Đến cả sự dịu dàng mà Lục Ngưỡng bố thí cho tôi.

Tôi cũng cảm thấy đó là ánh sáng duy nhất tôi có thể chạm đến.

11

Chúng tôi chơi đến tận khuya mới về nhà.

Khi mà bụng của tôi kêu ọc ọc, người đàn ông bên cạnh cười khẽ vài tiếng. Anh ta gạt lọn tóc ra sau tai tôi rồi hỏi: “Muốn ăn gì? Anh làm cho em.”

Điều đó thực sự khiến tôi ngạc nhiên.

Dù sao thì mười ngón tay Lục thiếu gia chẳng chạm nước xuân.

Có lẽ tôi nhìn anh ta quá lâu khiến anh ta nhướn mày cười nhẹ: “Không tin à?”

Anh ta ngoắc tay gọi tôi: “Lại đây, rửa cho anh vài cọng hành.”

“...”

Cái gọi là ‘làm cho tôi ăn’ của anh ta hóa ra là một tô mì đơn giản với một quả trứng chần.

Nhưng dù chỉ có vậy, anh ta vẫn vụng về hết sức.

Nhìn anh ta không biết nên cho nước lạnh trước hay nước nóng đã đủ hiểu anh ta chưa từng bước chân vào bếp.

Tôi thở dài, thành thục nêm nếm gia vị rồi khuấy đều mì lên, cứu vãn quả trứng suýt biến thành trứng gà than.

Anh ta dựa vào quầy bếp, cười với tôi: “Mấy việc này đúng là vẫn phải để bà xã làm thôi~”

Câu nói mang theo một chút trêu chọc, kéo dài âm cuối của cái xưng hô kia.

Cuối cùng, tô mỳ này là bữa ăn khuya của chúng tôi

Lúc đó tôi không chú ý, giờ nhìn ra ngoài từ cửa sổ mới thấy trời mưa ngày một dữ dội hơn.

Ánh đèn ấm áp trong phòng khách lay động, phủ lên tô mì vốn không mấy bắt mắt một lớp ánh sáng sinh động.

Chúng tôi lại chìm vào yên lặng.

Tiếng mưa như tất cả tạp âm bên ngoài cửa sổ.

Tôi phải thừa nhận sau này mỗi khi nghĩ về đêm đó, khoảnh khắc trước giây phút ấy luôn khiến lòng tôi dao động.

Chỉ là, cuộc đời đâu có chữ ‘nếu’.

Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên đánh thức chúng tôi khỏi sự im lặng kia.

Tiếng chuông dồn dập, kèm theo cả tiếng gõ cửa mạnh mẽ.

Lục Ngưỡng nhíu mày vài giây rồi đứng dậy mở cửa.

Đập vào mắt là mưa gió gào thét và một người phụ nữ cả người ướt sũng.

“Muộn thế này rồi, cô đến đây làm gì?” Giọng anh ta trầm ổn.

Nhưng rõ ràng cảm xúc của người phụ nữ đối diện rất kích động.

Là Tô Uyển Linh.

Sắc mặt cô ta trắng bệch.

Nhưng không biết là vô tình hay cố ý, lớp trang điểm trên mặt vẫn hoàn hảo.

Giống như một bông sen trắng lung lay sắp đổ trong mưa, vỡ vụn làm người ta thương tiếc.

“Anh…”

Cô ta cười nhạt một tiếng, mở điện thoại của mình, yên lặng nhìn anh ta.

“Chẳng phải anh đăng mấy tấm hình này là muốn tôi tìm đến anh sao?”

“...”

Dù đứng cách họ một đoạn, tôi vẫn có thể nhìn rõ nội dung trên màn hình điện thoại.

Những bức ảnh chụp hôm nay của tôi và Lục Ngưỡng đã được anh ta đăng lên mạng xã hội.

Hàng lông mày của anh ta không hề động đậy.

Anh ta khoanh tay, đáp: “Cô hiểu lầm rồi, cô Tô. Tôi chỉ chia sẻ cuộc sống cá nhân mà thôi. Không có việc gì khác thì xin mời cô về đi.”

Nói xong, Lục Ngưỡng định đóng cửa lại.

Cô ta vội vàng đưa tay chen vào, bám chặt khung cửa.

Hai người im lặng đối diện nhau.

Tôi nghĩ vẻ mặt yếu đuối của Tô Uyển Linh lúc đó chắc chắn bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cũng không thể kìm lòng.

Huống hồ là... Lục Ngưỡng - người đàn ông từng yêu cô ta đến vậy.

Sau sự im lặng kéo dài, cuối cùng cô ta lùi lại hai bước.

Lúc này tôi mới nhận ra cô ta đang khóc.

Cô ta vừa khóc, vừa gật đầu, giọng đứt quãng nói: “Được, được rồi, Lục Ngưỡng… Anh thật tàn nhẫn, thật lạnh lùng.”

Mưa lớn ngoài cửa xối xuống người cô ta nhưng cô ta giống như chẳng còn cảm giác gì nữa.

“Từ trước đến giờ anh không hề đăng ảnh, giờ đăng những tấm đó… Không phải để tôi thấy sao? Muốn tôi ghen, đúng không?”

Chẳng biết từ lúc nào động tác đóng cửa của Lục Ngưỡng dừng lại.

Đôi mắt anh ta tối sầm, nhìn không rõ cảm xúc.

“Nếu anh muốn nghe điều này, được, tôi nói cho anh nghe! Anh thành công rồi đấy! Tôi ghen! Tôi ghen phát điên! Nhìn thấy anh ở bên người khác, cả cơ thể tôi đau đớn không chịu nổi. Phải… Tôi yêu anh! Tôi vẫn còn yêu anh! Anh chỉ muốn nghe điều đó thôi đúng không? Được, tôi nói cho anh biết, được chưa? Tôi thích anh, cực kỳ thích anh, cái tên khốn nạn nhà anh! Những năm ở nước ngoài, lúc nào tôi cũng nhớ anh, Lục Ngưỡng, tôi…” Đôi mắt cô ta đỏ hoe, trông giống một con thỏ bị giật mình.

Không hề mất kiểm soát, chỉ là nhẹ nhàng vỡ vụn.

Cô ta cười, nói ra từng từ từng chữ nhẹ nhàng: “Tôi… Tôi không thể chịu đựng được khi nhìn anh hạnh phúc bên người khác. Mất anh rồi, tôi lấy đâu ra can đảm để tiếp tục sống?”

Dường như vừa đưa ra một quyết định lớn lao, cô ta quay người bước vào màn mưa.

“Là tôi không tốt, Lục Ngưỡng. Là tôi không đủ dũng cảm để yêu anh. Tên khốn nhà anh… sống cho tốt đi.” Tô Uyển Linh ngẩng đầu, liếc nhìn tôi một cái. Rồi ánh mắt cô ta lại rơi về phía Lục Dạng: “Kiếp sau, đừng để tôi, con ngốc này, yêu anh nữa.”

“...”

Đột nhiên cánh cửa mở ra.

Nước mưa ào vào nhà.

Những chiếc lá tả tơi bị gió cuốn đi.

Tôi nhìn bóng dáng Lục Ngưỡng đuổi theo cô ấy.

Tôi nhìn khuôn mặt ngây dại của Tô Uyển Linh.

Tôi nhìn cơn mưa như trút ngoài trời.

Lục Ngưỡng lao đến, chặn môi cô ta lại bằng một nụ hôn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play