7

Ban đầu tôi nghĩ là công ty anh ta có chuyện.

Nhưng cả đêm anh ta không về.

Tôi nhắn tin nhưng anh ta không trả lời.

Gọi điện, anh ta trực tiếp dập máy.

Anh ta vốn trả lời tin nhắn tôi rất chậm nhưng việc dập máy thế này là lần đầu tiên.

Sau đó là do bạn anh ta không chịu nổi nữa, kể cho tôi biết. Là Tô Uyển Linh tự tử không thành. Anh ta đã ở bên cạnh cô ta suốt ba ngày ba đêm.

Tô Uyển Linh rạch cổ tay nhưng đến tĩnh mạch cũng không chạm đến, chỉ là một vệt máu mỏng manh.

Bác sĩ chẩn đoán cô ta bị trầm cảm nhẹ.

Những ngày qua, Lục Ngưỡng ở cạnh cô ta.

Tô Uyển Linh không chịu nổi tiếng chuông điện thoại nên anh ta tắt mọi cuộc gọi.

Cô ta không muốn anh ta nói chuyện với người khác, nên anh ta không trả lời bất cứ tin nhắn nào.

Khi tôi đến bệnh viện, Tô Uyển Linh để mặt mộc cuộn tròn trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt hạnh.

Khuôn mặt tái nhợt, nhìn thấy tôi, ánh mắt cô ta như dã thú bị đánh trúng chỗ hiểm.

“Trả Lục Ngưỡng lại cho tôi! Cô dựa vào cái gì mà cưới anh ấy? Cô không xứng đáng với anh ấy!”

Cô ta trở nên điên cuồng, tôi lùi lại vài bước.

Rõ ràng mấy ngày trước cô ta vẫn rạng rỡ, chỉ mấy ngày đã thành ra thế này.

Tôi há miệng định nói nhưng thoáng chốc cứng họng, không biết nói gì.

Cuối cùng, tôi chẳng nói được gì thì bị người đàn ông lao vào phòng kéo tay đi ra.

Sắc mặt Lục Ngưỡng cũng không tốt, anh ta vẫn mặc chiếc áo sơ mi xanh khi rời nhà, chắc ba ngày qua chẳng được nghỉ ngơi tử tế.

Tôi rũ mắt, lặng lẽ theo sau anh ta.

Sắc mặt mọi người đi lại trong hành lang đều rất vội vàng, anh ta kéo tôi đến góc cầu thang vắng người rồi mới buông tay.

“Tô Uyển Linh bị trầm cảm ở nước ngoài nên mới nói vậy, cô ấy không phải...”

“Lục Ngưỡng, em trả anh lại cho cô ấy, được không?” Tôi ngắt lời, ngẩng đầu nhìn nói với anh ta.

Anh ta sững người, hỏi tôi: “Em nói gì cơ?”

“Em nói, chúng ta không cưới nữa. Em trả anh lại cho cô ấy.”

“...”

Có lẽ anh ta cũng không ngờ những lời này lại thốt ra từ miệng tôi. Anh ta sững sờ, rồi giữ chặt cổ tay tôi.

“Tốt nhất là em đừng làm loạn nữa. Tô Uyển Linh bị trầm cảm. Cô ấy bệnh rồi, em đừng tranh với cô ấy, được không?”

Tôi cúi đầu im lặng rất lâu, rồi mới nói ra câu ấy: “Nhưng em cũng bị.”

Anh ta đứng sững ở đó, dường như bị tôi chọc cười: “Em cũng bị trầm cảm? Em cười nhiều như thế, làm sao có trầm cảm được? Đừng làm loạn nữa, được không?”

“...” Tôi đứng sững sờ nhìn anh ta vài giây.

Cổ họng như bị thứ gì đó bóp nghẹt, tim dần chìm vào cảm giác đau đớn nặng nề.

Tôi chỉ muốn rời đi thật nhanh, rời khỏi nơi này.

Thế nên tôi quay người, bước về phía lối ra của bệnh viện.

Lục Ngưỡng không đuổi theo tôi.

8

Tôi gọi một chiếc xe đi thẳng về nhà cũ.

Thực ra số lần tôi về nhà rất ít.

Thậm chí, chuyện tôi kết hôn cũng chỉ thông báo cho bố qua điện thoại.

Ông chẳng quan tâm, bảo rằng không muốn tham dự đám cưới của tôi, nói rằng để mẹ tôi tham dự là được.

Nhưng từ nhỏ đến lớn, tôi luôn tìm kiếm mẹ mình. Mà người phụ nữ ấy cả năm cũng chẳng về nước được mấy lần.

Ngôi nhà cũ ở quê nghe nói sắp bị giải tỏa và sẽ được chia một khoản tiền không nhỏ.

Nhưng bố tôi lại cảnh giác mỗi khi tôi hỏi đến, bởi vì ông dự định để lại cho cô con gái nhỏ toàn bộ số tiền đó.

Là đứa con gái của ông và một người phụ nữ khác.

Đi qua khu sân nhỏ hơi bừa bộn, tôi ấn chuông cửa.

Một người đàn ông chạy ra mở cửa.

“Tinh Tinh, về rồi à? Có mệt không? Con có chăm chỉ học hành không đấy?” Nụ cười đầy cưng chiều của ông ấy bỗng khựng lại khi nhìn thấy tôi, rồi đổi sang giọng điệu khác: “Cô đến làm gì?”

“Bố, con không được về thăm bố sao?” Tôi chen qua khe cửa nhỏ hẹp để bước vào trong nhà.

Ông ấy luôn cho rằng tôi đang nhòm ngó tài sản của ông nên không vui khi tôi vào nhà.

Nhìn quanh nội thất được trang trí trong căn nhà, trên tường treo vài bức ảnh.

Bố tôi, một người phụ nữ và một cô gái đang cười rạng rỡ trước ống kính.

Đó mới là một gia đình.

Không có tôi.

“Ô, chị về rồi.”

Cánh cửa được mở ra lần nữa. Một cô bé mặc đồng phục trung học bước vào nhà.

Bố tôi lập tức thay đổi sắc mặt, ân cần hỏi han xem cô bé có mệt không.

Dường như cô bé không tình nguyện trả lời ông ấy, cứ thế bước thẳng vào phòng.

Bố tôi nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm khắc.

“Tôi nói cho cô biết, bây giờ là thời gian quan trọng nhất trong những năm cấp ba của Tinh Tinh. Cô đừng có rảnh rỗi mà làm phiền nó. Tôi chỉ sợ cô lây cái vẻ ủ rũ cả ngày của mình sang nó!”

“...” Tôi gật đầu, rũ mắt, muốn nở nụ cười nhưng có lẽ khóe miệng nhếch lên không được tự nhiên lắm.

“Bố, bệnh của con… hình như nặng hơn rồi. Bác sĩ kê thêm nhiều thuốc hơn, đôi khi con còn gặp ảo giác nữa. Con…”

Tôi còn đang định chọn lời để nói tiếp thì ông ấy đã ngắt lời tôi.

“Cô bị bệnh gì chứ? Chẳng qua chỉ là làm màu! Cái gọi là trầm cảm chó má gì đó, chỉ vì cô không đủ mạnh mẽ thôi! Cô thiếu ý chí! Y học bây giờ đúng là bậy bạ, toàn gán cho người ta mấy cái danh hão huyền. Chẳng qua là để kiếm tiền thôi!”

“...”

Thế là tất cả những lời định nói ra đều bị tôi nuốt ngược trở lại, không biết phải bắt đầu từ đâu.

Từng câu từng chữ tiếp theo đều trở nên vô cùng khó khăn.

“Bố, con… không muốn kết hôn nữa.”

Quả nhiên, ông nổi trận lôi đình, sau đó cười chế nhạo tôi.

“Gì cơ? Ha ha, tôi biết mà. Từ nhỏ đến lớn cô luôn thế, lập dị muốn chết. Lần này chắc chắn lại làm bên nhà trai phật lòng, bị người ta đá chứ gì? Tôi nói cho cô biết, thu bớt cái tính khí đó của cô lại! Cô như thế, ai mà thèm cô?”

“...”

Tôi không biết mình im lặng bao lâu, bao lâu.

Cho đến khi tôi bắt đầu ù tai,

Cho đến khi hốc mắt tôi bắt đầu ẩm ướt.

Trên đầu, giọng nói chế nhạo của ông vẫn vọng xuống.

“Còn khóc! Còn khóc nữa!”

“Đã lớn từng này rồi mà còn khóc!”

“Cái gì mà trầm cảm, cô chỉ là quá yếu đuối thôi!”

“Làm người phải kiên cường! Đến cái đạo lý cơ bản này cũng không hiểu à...”

“...”: Tiếng ù tai dai dẳng ấy cuối cùng cũng kết thúc bởi một giọng nữ khác chen ngang.

“Ây, An An, con về rồi à. Lão Trần, ông mắng con làm gì! An An, ở lại ăn cơm tối nhé?”

Là… người phụ nữ mà bố tôi mới cưới.

Bà ấy mỉm cười xin lỗi tôi, rồi hỏi: “An An, con ở lại ăn cơm tối không?”

Nhưng trên bàn chỉ có ba bộ bát đũa.

Im lặng rất lâu, tôi lắc đầu.

Rời khỏi nhà, bước vào màn đêm.

9

Hình như mấy hôm nay ban đêm trời lạnh hơn nhiều.

Tôi siết chặt áo, nhìn dòng xe cộ qua lại nườm nượp.

Hình như trong khoảnh khắc nào đó, những vệt sáng bạc ấy hợp lại thành một con thú hoang lao về phía tôi.

Tôi biết vẫn như mọi khi, tôi lại bắt đầu nghe thấy ảo giác.

Tôi nghe thấy tiếng bố nói: “Chỉ là cô không đủ mạnh mẽ!”

Tôi nghe thấy tiếng bạn học cũ nói: “Cậu ta ấy à, chỉ vì quá yếu đuối thôi. Nếu là tôi, tôi đã phản kháng từ lâu rồi!”

Tôi nghe thấy tiếng Lục Ngưỡng nói: “Em cười nhiều như vậy, sao có thể bị trầm cảm được?”

Chiếc Maybach màu đen dừng lại trước mặt tôi, người đàn ông hạ cửa kính xuống. Tay đè lên vô lăng, ánh mắt thâm trầm nhìn tôi.

“Khóc cái gì mà khóc? Theo anh về nhà không?”

“...” 

Mất một lúc lâu tôi mới nhận ra đây không phải là ảo giác.

Là Lục Ngưỡng thật, anh ta thật sự xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi không hiểu vì sao anh ta lại tìm được tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play