Edit: Vân Vũ
***
Vệ An Huyên đặt quả táo xuống, nói với Phù Gia: “Phu nhân, sắc mặt cô không được tốt lắm, có cần tôi dùng bông phấn dặm nhẹ một chút để che đi không?”
Phù Gia: “Cô xinh như vậy, thế thì cô giúp tôi dặm phấn đi.” Rồi cô thật sự ngẩng mặt lên, chờ Vệ An Huyên ra tay.
Được khen đẹp, lại còn là từ người mà mình tự cho là tình địch, Vệ An Huyên chẳng vui nổi chút nào.
Vệ An Huyên nhất thời không biết nói gì. Cô ta thật sự không hiểu nổi Lý Y Y. Trong mắt cô ta, Lý Y Y không hề xinh đẹp, trái lại, vì bệnh mà sắc mặt kém, mang theo vẻ yếu ớt bệnh tật. Thế mà Lộ Thiệu Quân lại không thể buông bỏ cô ấy.
Còn bản thân cô ta thì chỉ có thể cắn răng chịu đựng, không vượt qua được ranh giới đạo đức của chính mình, không thể làm kẻ thứ ba xen vào cuộc hôn nhân của người khác. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Lý Y Y, cô ta vẫn không kìm được cảm giác chua xót, ghen tị len lỏi từ đáy lòng.
Nói ra lời thì khó tránh khỏi chua cay bóng gió, vậy mà đối phương lại như chẳng cảm nhận được gì, cứ thản nhiên ngẩng mặt chờ đợi. Nhìn gương mặt ngước lên kia, Vệ An Huyên bỗng thấy khó xử, không biết có nên dặm phấn hay không.
Không dặm thì ngại, mà dặm rồi lại thấy mình chẳng khác nào người hầu.
Phù Gia chờ một lúc, vẫn chưa cảm nhận được bông phấn mềm mại thơm dịu, bèn mở mắt nhìn cô ta: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Vệ An Huyên ngẩn ngơ nhìn vào mắt cô, đôi mắt này, khiến cả gương mặt như bừng sáng hẳn lên.
Vệ An Huyên lục trong túi lấy bông phấn, vừa chấm phấn xong định đưa lên mặt Phù Gia thì cô lại chủ động nghiêng mặt sát tới gần hơn.
“Cô đang làm gì vậy?” Lộ Thiệu Quân đột nhiên lên tiếng, vung tay gạt tay Vệ An Huyên ra, ngăn hành động của cô ta lại. Anh vừa chăm chú xử lý văn kiện, ngẩng đầu lên đã thấy cảnh tượng này trước mắt.
Bị anh hất tay ra, trong lòng Vệ An Huyên dâng lên một cảm giác chua xót khó chịu. Chính vì yêu nên từng cử chỉ nhỏ nhặt của anh đều khiến lòng cô ta chấn động. Giờ phút này, cảm giác đau đớn ấy càng thêm rõ rệt.
Nhìn thấy ánh mắt đầy phòng bị và dò xét của Lộ Thiệu Quân, sống mũi Vệ An Huyên cay cay, suýt nữa bật khóc. Nhưng cô ta cắn răng kìm nén, cố gắng giữ dáng vẻ chuyên nghiệp của một thư ký cấp cao.
Cô ta lên tiếng biện giải: “Tôi thấy sắc mặt của cô Lý không tốt, nên muốn dặm chút phấn để che đi sắc khí nhợt nhạt.”
Lộ Thiệu Quân liếc nhìn Phù Gia, rồi dứt khoát nói: “Tôi thấy cô ấy như vậy rất đẹp. Cô ấy là bệnh nhân, căn bản không cần mấy thứ trang điểm kia.”
Anh lập tức quay sang Vệ An Huyên: “Cô theo tôi ra ngoài một chút.”
Trước khi đi, anh còn quay lại nói với Phù Gia: “Trong lòng anh, em là người đẹp nhất. Không cần phải tô tô vẽ vẽ gì cả. Vẻ đẹp của con người không nằm ở những thứ đó.”
Phù Gia nhẹ nhàng đáp một tiếng “Ờ.” Đối với cô, đẹp hay xấu cũng chẳng phải chuyện quá quan trọng.
Vệ An Huyên đi theo Lộ Thiệu Quân ra khỏi phòng bệnh, hai người đứng trong hành lang. Khi còn ở trước mặt Phù Gia, Lộ Thiệu Quân còn cố kiềm chế tính khí của mình.
Nhưng giờ thì anh lạnh mặt, giọng trầm hẳn xuống:
“Thư ký Vệ, tôi hy vọng cô có thể giữ đúng tư cách của một thư ký, biết đặt mình vào hoàn cảnh người khác. Một người vừa từ Quỷ Môn Quan trở về, mà cô lại nói sắc mặt người ta không tốt, khiến người ta phải buồn phiền vì diện mạo của mình. Cô thật ác tâm.”
Vệ An Huyên lập tức bật khóc. Ban đầu cô ta không định khóc, nhưng sự thiên vị và lạnh lùng của Lộ Thiệu Quân khiến cô ta không thể kìm nén cảm xúc.
Đặc biệt là khi anh nói cô ta có “ác tâm”, cô ta không có. Dù trong lòng có chua xót, nhưng cô ta chưa bao giờ có ý định làm hại Lý Y Y.
Vậy mà trong mắt Lộ Thiệu Quân, cô ta lại biến thành một kẻ tồi tệ đến cùng cực. Ánh mắt và lời nói của anh như từng lưỡi dao tẩm độc, đâm xuyên qua người cô ta hết lần này đến lần khác.
*****