Edit: Vân Vũ
***
Lộ Thiệu Quân nở nụ cười: “Em nói cảm ơn gì với anh chứ, Y Y, anh mới là người phải cảm ơn em… vì em đã không bỏ rơi anh.”
Bầu không khí giữa hai người tạm gọi là ổn, nhưng trong đầu Phù Gia thì hệ thống lại ríu rít: “Cô nói cảm ơn một tên tra nam làm gì?”
Phù Gia hơi bối rối: “Anh ta nói muốn mời tôi ăn, tôi không nên nói cảm ơn à?”
Linh hồn trong cơ thể này đã rời đi rồi, còn Lộ Thiệu Quân với cô, vốn chỉ là người xa lạ.
Hệ thống nghẹn lời: “Nghe cô nói… cũng có lý phết.”
Lộ Thiệu Quân nhất quyết ở lại bên cạnh Phù Gia, công việc đều xử lý qua máy tính xách tay. Phù Gia ngồi nhìn anh họp trực tuyến, làm việc rất chăm chú.
Người này đẹp trai thật, lại từng đối xử như thế với cô gái kia, vậy mà cô gái đó vẫn yêu anh ta một cách tuyệt vọng sao?
Phù Gia còn đang nghĩ về cô gái ấy, thì cô ta đã xuất hiện, trên tay ôm một bó hoa, xách theo một giỏ trái cây.
Phù Gia nhìn cô gái kia, họ thực sự giống nhau đến thế sao?
Chắc là không đâu. Vệ An Huyên là một người khỏe mạnh bình thường, còn cơ thể này thì yếu đuối, mỏng manh như liễu trước gió, nhìn thế nào cũng không giống.
Phù Gia lấy gương trong ngăn kéo ra soi, rồi lại nhìn sang Vệ An Huyên. Nếu bắt buộc phải nói là giống thì chắc là giống ở sống mũi và miệng. Thêm cả dáng khuôn mặt, tổng thể nhìn vào… thì giống tầm bảy tám phần, trông như hai chị em.
Tuy nói là giống thật đấy, nhưng khí chất thì hoàn toàn khác biệt. Lý Y Y là một bệnh nhân, như pha lê dễ vỡ, yếu ớt không nơi nương tựa.
Còn Vệ An Huyên thì rạng rỡ, khỏe mạnh, sắc mặt hồng hào, dáng người thon thả.
“Lộ tổng, tôi đến thăm cô Lý, tiện mang theo một số tài liệu cần anh xử lý.” Vệ An Huyên là thư ký của Lộ Thiệu Quân. Lẽ ra cảnh tượng ban đầu phải là cô ta an ủi một Lộ Thiệu Quân đau khổ tột cùng, không thể thoát khỏi tuyệt vọng.
Nhưng giờ Phù Gia đã “sống lại”, ai biết mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng nào?
Lý Y Y chẳng qua chỉ là công cụ xen giữa hai người họ, kể cả khi chết rồi, vẫn cứ nằm giữa như một bóng ma, lúc cần thì mang ra nhắc đến.
Người sống làm sao so được với người chết, nhất là người chết lại còn được lý tưởng hóa.
Lộ Thiệu Quân không nói gì, nhận lấy tập tài liệu rồi bắt đầu xem, thậm chí không thèm liếc nhìn Vệ An Huyên lấy một cái. Sắc mặt cô ta khẽ tối lại, đặt hoa và giỏ trái cây lên đầu giường, rồi hỏi: “Phu nhân, cô thấy sao rồi?”
Phù Gia: “Tôi vẫn ổn.” Cô ngửi thấy mùi hương trên người Vệ An Huyên, ngòn ngọt pha chút chua, không phải mùi nước hoa, mà là mùi của linh hồn. Linh hồn có mùi vị như vậy…
Phù Gia hít một hơi thật sâu, có vẻ như, chỉ cần trong lòng một người có tình yêu, linh hồn của họ sẽ có hương vị.
Vệ An Huyên kéo một chiếc ghế ngồi xuống, bắt đầu gọt táo cho Phù Gia: “Phu nhân, cô nhất định phải mau chóng khỏe lại. Tổng giám đốc vẫn luôn lo lắng cho cô, thậm chí còn gác lại cả công việc quan trọng.”
Hệ thống lập tức lên tiếng: “Ý của cô ta là, cô chính là gánh nặng, đang kéo chân Lộ Thiệu Quân đó. Còn không phải kiểu âm dương quái khí thì còn gì nữa?”
Phù Gia gật đầu: “Tôi nhất định sẽ cố gắng khỏe lại, còn phải đi ăn món ngon nữa cơ.” Sống trong một cơ thể ấm áp như thế này, cô phải tận hưởng cuộc sống.
Lộ Thiệu Quân lập tức tiếp lời: “Phải rồi, anh còn muốn dẫn em đi ăn hết mỹ vị trên thế giới.”
Tay Vệ An Huyên run lên, suýt gọt trúng tay mình. Cô ta mím môi, liếc nhìn Phù Gia một cái thật nhanh, rồi lại cúi đầu tiếp tục gọt táo, sau đó cắt một miếng nhỏ, đưa lên miệng Phù Gia: “Phu nhân, tổng giám đốc đối với cô thật tốt, thật khiến người ta ngưỡng mộ.”
Phù Gia cắn một miếng táo, ngọt ngào, giòn tan, rất ngon. Cô lễ phép nói: “Cảm ơn.”
Vệ An Huyên thấy Phù Gia không chút dao động, trong mắt lộ ra một tia phức tạp, đầy bất lực. Có những người chẳng cần làm gì cũng dễ dàng có được điều người khác khao khát cả đời. Còn có những người, dù biết là vô vọng, vẫn cứ không thể không ngước nhìn ngọn hải đăng đang sáng giữa bóng tối.
*****