Edit: Vân Vũ

***

Lộ Thiệu Quân chẳng vì đối phương khóc mà động lòng thương hại: “Về sau cô bớt đến bệnh viện đi, có tài liệu gì thì tôi rảnh sẽ đến công ty giải quyết.”

Vệ An Huyên thật sự không chịu nổi nữa, chỉ đành lấy tay che mặt quay người bỏ chạy, chạy khỏi bệnh viện, cả người mềm nhũn ngồi phịch xuống bồn hoa, nước mắt lưng tròng quay đầu nhìn về phía bệnh viện.

Còn Lộ Thiệu Quân thì bị hành động khó hiểu của Vệ An Huyên chọc giận đến mức bực bội không thôi. Cô ta đến làm việc, nói có hai câu, cô ta đã khóc rồi chạy đi?

Xem ra phải tuyển thư ký mới rồi. Nghĩ đến chuyện tuyển lại thư ký, Lộ Thiệu Quân không khỏi nhíu mày. Thật lòng mà nói, tìm một người mới chưa chắc đã hợp ý được như vậy.

Lúc đầu mới nhìn thấy Vệ An Huyên, anh còn tưởng là Y Y, rạng rỡ, khỏe mạnh. Nếu như Y Y có cơ thể khỏe mạnh, chắc cũng sẽ giống như thế này.

Cô thư ký này rất hợp tác, biết rõ khẩu vị của anh, mỗi sáng đến công ty đều chuẩn bị sẵn bữa sáng vừa miệng, mọi chuyện đều chu đáo đâu ra đấy.

Thế mà sao lại mắc cái tật hay khóc như vậy?

Tâm lý yếu quá rồi.

Trong phòng bệnh, Phù Gia giơ tay lên khều khều không khí, như thể đang nắm lấy thứ gì đó rồi đưa vào miệng.

Phù Gia nếm thử, ừm, chua ngọt xen lẫn với đắng chát, rất đắng, đắng đến cực điểm. Đắng quá.

Hệ thống hỏi: “Cô đang làm gì vậy?”

Phù Gia cười tít mắt: “Tôi đang nếm mùi vị của không khí.”

Hệ thống: …

Ký chủ của nó lúc nào cũng ngốc nghếch như vậy, chẳng lẽ đầu óc có vấn đề? Nhưng cũng may là rất nghe lời.

Nó không cần một ký chủ quá tài giỏi, nhưng nhất định phải biết nghe lời.

Lộ Thiệu Quân cũng từ bỏ luôn ý định tuyển thư ký mới. Trở về phòng bệnh, thấy Phù Gia đang gặm táo, anh hỏi: “Ngọt không?”

Phù Gia gật đầu: “Ngọt.”

Lộ Thiệu Quân cúi người xuống, cắn một miếng đúng chỗ Phù Gia vừa gặm: “Anh cũng thấy rất ngọt.”

Anh từ tốn nhai miếng táo trong miệng, ánh mắt si mê nhìn chằm chằm vào Phù Gia, như thể thứ anh đang ăn không phải là táo, mà là cô, đang từ tốn thưởng thức từng chút một.

Ánh mắt đó rõ ràng là đang “lái xe”.

Phù Gia đờ người ra, nhìn chỗ Lộ Thiệu Quân vừa cắn, một lúc sau mới nói: “Anh bị chảy máu chân răng rồi.”

Á… quả táo này bị bẩn rồi, có vi khuẩn đấy, cơ thể con người vốn rất yếu ớt, huống hồ cô còn là bệnh nhân.

“Ồ…” Lộ Thiệu Quân nhìn quả táo, có chút lúng túng nói: “Vậy em đừng ăn nữa, để anh ăn.”

Rồi anh cầm lấy quả táo trong tay Phù Gia, tiếp tục cắn từng miếng rôm rốp.

Phù Gia chớp mắt, trơ mắt nhìn quả táo biến thành lõi táo.

Cô hơi lười biếng tựa vào gối, nói với Lộ Thiệu Quân: “Hay là… chúng ta ly hôn đi.”

Lộ Thiệu Quân suýt bị nghẹn vì miếng táo, ngơ ngác nhìn Phù Gia như thể không thể tin nổi vào tai mình: “Em nói gì cơ?”

Phù Gia bắt đầu mở miệng, giọng điệu cũng trở nên lưu loát hơn: “Em nói, chúng ta ly hôn đi.” Đây là kết quả bàn bạc giữa cô và hệ thống.

Hệ thống bảo, thay vì đợi đến khi bị cắm cả thảo nguyên Hulunbuir lên đầu, trên đó còn có cả lạc đà alpaca nhởn nhơ gặm cỏ, thì chi bằng ly hôn trước, ít nhất còn moi được ít tiền từ Lộ Thiệu Quân.

Ly hôn thì thế nào cũng có khoản bồi thường nhỉ?

Sau đó, họ có thể xách tiền mà chuồn, à không, là "dứt áo ra đi trong yên lặng".

Lòng Lộ Thiệu Quân trùng xuống, nhưng vẫn nhẹ nhàng hỏi: “Sao em lại muốn ly hôn với anh? Chỉ vì anh cướp quả táo của em sao?”

Tỉnh dậy một cái là đòi ly hôn với mình?

Phù Gia nhìn anh bằng ánh mắt long lanh như cún con, như muốn nhấn chìm người ta trong đó: “Đúng vậy, vì anh cướp quả táo của em.”

Lộ Thiệu Quân thở phào: “Vậy để anh gọt cho em một quả khác, đừng nói mấy lời như vậy, suýt nữa là anh bị nghẹn không kịp thở nổi đấy.”

*****

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play