Edit: Vân Vũ
***
“Chúng ta hướng đến mục tiêu là…”
“Không sâu răng!”
“Sống lâu trăm tuổi!”
“Sống thọ và chết tại nhà!”
Mỗi lần bước vào thế giới mới, Phù Gia và hệ thống đều tự động viên nhau một phen, trông hệt như mấy buổi thể dục buổi sáng của công ty môi giới: hét lên một tràng, cảm giác như thể hôm nay có thể tăng gấp đôi doanh số vậy đó.
Hệ thống tiếc rẻ nói: “Thế giới trước cô chỉ sống được đến năm mươi tuổi thôi à.”
Phù Gia đáp: “Thế giới trước tôi bị bệnh tim đấy, loại nặng ấy.” Cố sống đến năm mươi tuổi đã là kỳ tích rồi. Chỉ cần đi hơi nhanh một chút là tim chịu không nổi, toàn thân lạnh ngắt.
“Vậy thì ở thế giới sau, cố gắng sống tới một trăm tuổi.” Hệ thống cực kỳ cố chấp với con số một trăm.
Sống lâu trăm tuổi vốn là một lời chúc, một điều ước. Ước nguyện mà dễ thành sự thật thì còn gọi gì là ước nguyện?
Có điều hệ thống cũng chỉ nói vậy thôi. Đối với nó, chiều dài cuộc đời không quan trọng, quan trọng là độ rộng—xem Phù Gia đã làm được những gì trong thế giới đó. Miễn là hoàn thành mục tiêu, làm tốt, thì có chết sớm cũng không sao.
Nhưng những lời đó, hệ thống sẽ không bao giờ nói thẳng với Phù Gia. Nó chỉ ra sức khích lệ: “Cố lên! Thế giới tiếp theo nhất định chúng ta sẽ sống lâu trăm tuổi, sống thọ và chết tại nhà!”
Phù Gia nghiêm túc gật đầu, ánh mắt trong veo: “Tôi sẽ cố hết sức.” Nhưng cô lại sở hữu vẻ ngoài kiều diễm quyến rũ như hải yêu, gương mặt mê hoặc lòng người, thế mà ánh mắt lại trong sáng thuần khiết—vừa ngây thơ, vừa gợi tình.
Một lúc sau, hệ thống lên tiếng: “Tìm được cơ thể rồi. Giờ chúng ta sẽ… cưỡng chiếm tổ yến… à không, là giúp người khác hoàn thành nguyện vọng, bước lên đỉnh cao nhân sinh!”
Phù Gia bị hệ thống ném thẳng vào thế giới mới, đồng thời tiếp nhận luôn cốt truyện. Thực ra cuộc đời của cơ thể mà cô nhập vào lần này rất đơn giản, vô cớ gặp tai họa, chết yểu, kiểu chết lãng xẹt không đáng chút nào.
Phù Gia dễ dàng dung nhập vào cơ thể ấy, khoảnh khắc đó như ngâm mình trong suối nước nóng, ấm áp vô cùng. Cô rất thích cảm giác ấy, thích đến mức phát ra một tiếng thở dài pha chút rên rỉ nhẹ nhàng.
Nhưng cơ thể lại bị lắc dữ dội, có người ôm chặt cô vào lòng, siết đến mức không thở nổi, bên tai toàn là tiếng khóc than ầm ĩ, chẳng khác nào quỷ gào sói hú.
“Y Y! Y Y! Em không thể bỏ anh lại như thế này được!”
“Em mau tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi mà!”
Phù Gia cảm thấy rất khó chịu, đầu mũi toàn là mùi thuốc sát trùng. Mùi này quá quen thuộc rồi, thế giới trước cô là khách quen của bệnh viện, vậy mà tới thế giới này, lại vẫn là một bệnh nhân sao?
Thế thì sống trăm tuổi, chết tại nhà kiểu gì được đây? Không thể có lấy một cái thân thể khỏe mạnh sao?
Bên tai vẫn còn tiếng gọi dai dẳng: “Y Y… Y Y…”
Xung quanh vang lên những lời an ủi lẫn tiếng xì xào náo nhiệt, ai cũng bảo nén bi thương, đừng đau buồn nữa, người đã khuất nghe thấy sẽ không yên lòng.
“Bíp—bíp—bíp…” Đường kẻ thẳng tắp trên máy theo dõi tim bỗng bắt đầu dao động trở lại, khiến cả phòng bệnh lặng đi một nhịp, những tiếng khóc gào cũng im bặt.
“Bác sĩ! Mau gọi bác sĩ!” Có người lập tức lao ra ngoài gọi người, còn người đang ôm chặt Phù Gia lúc này cuối cùng cũng chịu buông cô ra.
Phù Gia mở mắt, trước mặt là một người đàn ông mắt đỏ hoe, không giấu nổi nỗi bi thương. Anh ta có khuôn mặt điển trai, đường nét sắc sảo, mặc một bộ vest may đo cao cấp, lúc này đang vô cùng căng thẳng nhìn cô chằm chằm.
Lộ Thiệu Quân nhìn người phụ nữ tưởng như đã chết giờ đây mở mắt ra, đôi mắt cô trong vắt như mặt hồ yên tĩnh, phản chiếu rõ ràng bộ dạng chật vật của anh. Anh gần như òa khóc vì vui mừng, hai tay ôm lấy mặt: “Y Y… Y Y…”
Phù Gia chỉ yên lặng nằm trên giường, không nói lời nào. Bác sĩ đến kiểm tra cho cô, vừa làm vừa kinh ngạc kêu lên: “Chuyện này đúng là kỳ tích y học! Ngừng cấp cứu năm phút rồi mà tim lại có thể đập trở lại!”
*****
Vân Vũ: Đói kém quá nên phải đi xin từ thiện. Hiu hiu.
BIDV: 4682206618