Gặp phải chuyện như vậy, dù là người thân thiết đến đâu thì cảm xúc đau buồn cũng duy trì được bao lâu chứ? Cuối cùng chẳng phải ai cũng phải tiếp tục sống cuộc đời của mình sao?
Nhưng giờ nhìn thấy bộ dạng của Sương Sương, chị họ mới nhận ra rằng Sương Sương mất đi không chỉ là một người bạn trai mà là người chồng sắp cưới mà cô đang chuẩn bị kết hôn.
“Chị, đừng nói nữa. Chị yên tâm, bây giờ em cũng chỉ còn biết dựa vào lợi nhuận của nhà hàng này thôi, có chuyện gì thì cùng nhau nghĩ cách giải quyết.” Trì Sương ngừng lại một chút, “Còn những chuyện khác thì đừng nghĩ đến nữa.”
Chị họ thở dài, “Được rồi.”
Hai chị em đối diện nhau mà chẳng nói thêm lời nào.
Trì Sương cũng muốn tìm việc gì đó để làm, cô thực sự xem trọng nhà hàng này, nếu không thì lúc ra ngoài đã chẳng lập tức chạy thẳng đến đây.
Lúc Mạnh Hoài Khiêm đến, trong đại sảnh của nhà hàng đầy mùi sơn mới, Trì Sương đang cố sức khiêng một chậu cây phát tài lớn. Cô dùng dây buộc tóc tạm thời buộc mái tóc dài của mình lại, vài sợi tóc dính vào khuôn mặt trắng trẻo. Trông thì yếu ớt nhưng sức lực lại không nhỏ.
Cơ thể phản ứng nhanh hơn ý thức, anh đã nhanh chóng bước tới, hoàn toàn phớt lờ bụi bẩn bám lên giày da của mình khi đi qua sàn nhà.
Anh xắn tay áo sơ mi lên đến khuỷu tay, trầm giọng nói: “Để tôi.”
Trì Sương quay đầu lại, đối mặt với anh, không hề do dự thoải mái buông tay bước sang một bên, lạnh lùng nhìn anh khiêng chậu cây xanh—
Sau đó không cần Trì Sương lên tiếng sai bảo, Mạnh Hoài Khiêm tự giác làm tất cả những gì có thể trong cửa hàng.
Khiêng cây, dọn ghế, treo tranh tường.
Nhìn là biết anh chưa từng làm những việc như thế, động tác khá vụng về.
Chị họ sững sờ nhìn anh.
Bộ vest đặt may riêng cao cấp của Mạnh Hoài Khiêm đã dính không ít bụi trắng, mấy lần cô còn thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay anh vô tình va vào cạnh bàn khiến cô thót cả tim. Nếu cô không nhìn nhầm, nếu chiếc đồng hồ mà vị tổng giám đốc Mạnh đeo không phải là hàng nhái cao cấp thì nó trị giá ít nhất tám con số…
Trì Sương có thể trừng mắt lạnh lùng với vị "Phật lớn sống sờ sờ" này nhưng cô thì không. Nghĩ vậy, chị họ đi lên tầng trên mở hộp bộ ấm chén đặt làm riêng mà Lương Tiềm từng gửi tới, lấy ra một chiếc cốc, rửa thật sạch, pha một tách trà mang xuống đặt cạnh tay Mạnh Hoài Khiêm khách sáo nói: “Tổng giám đốc Mạnh, chỗ này đơn sơ cũng chưa kịp chuẩn bị trà ngon, mong anh đừng chê, thất lễ rồi.”
Nhưng Mạnh Hoài Khiêm không nhận lấy ngay mà nhìn về phía Trì Sương đang ngồi trên ghế cao chơi điện thoại không xa.
Rõ ràng là có ý cô gật đầu thì tôi mới nhận.
“Anh ta chưa chắc uống được đâu.”
Trì Sương chẳng thèm nhìn Mạnh Hoài Khiêm, “Chị, mấy người như anh ta đâu có uống loại trà này.”
Chị họ ngẩn người nhưng Mạnh Hoài Khiêm vẫn nhận lấy tách trà, cúi đầu nhìn, thấy trên tách sứ trắng còn in một bông hoa băng màu nhạt nhưng tinh xảo vô cùng.
“Cảm ơn.”
Anh uống một ngụm, lông mày không nhíu lấy một cái, lễ độ mà khách sáo.
Chị họ nhìn anh rồi lại nhìn Trì Sương. Thôi xong, hai người này cô chọc ai cũng không nổi.
“Hai người cứ nói chuyện.” Cô cười với Mạnh Hoài Khiêm nhưng câu nói lại dành cho Trì Sương, “Sương Sương, chị lên tầng tra tài liệu chút, lát nữa nếu tổng giám đốc Mạnh không bận, nhớ giữ người ta lại ăn cơm nhé.”
Nói đến đây, cô lại nói tiếp: “Tổng giám đốc Mạnh, Sương Sương tính tình thẳng thắn nhưng là người rất lương thiện, con bé còn nhỏ, mong anh bao dung nhiều hơn.”
Cô còn định nháy mắt ra hiệu cho Trì Sương—dù sao người ta cũng là tổng giám đốc Mạnh của Tập đoàn Âu Lãng, ít nhất cũng phải giữ thể diện cho người ta một chút.
Nhưng nghĩ đến tính bướng bỉnh của em họ mình, lời đến miệng lại nuốt xuống.
Mạnh Hoài Khiêm gật đầu, bình thản nói: “Chị khách sáo rồi.”
Sau khi chị họ lên lầu, Mạnh Hoài Khiêm đặt tách trà sang một bên, do dự vài giây rồi bước đến cạnh Trì Sương. Để tránh kích động cảm xúc của cô, anh còn cố tình giữ một khoảng cách giữa hai người.
“Nếu ở đây thiếu người tôi có thể điều vài người qua giúp, được không?”
“Không cần.”
Trì Sương mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại nhìn mấy con ếch, cáo, cú mèo trong game, chẳng thèm liếc anh một cái.
Mạnh Hoài Khiêm “ừ” một tiếng, lại rơi vào im lặng.
Anh thật sự không giỏi giao tiếp với phụ nữ ở ngoài thương trường, huống hồ người trước mặt lại là Trì Sương.
Cứ như thể trước mặt cô, nói gì cũng sai.
Trì Sương rốt cuộc không chịu nổi, liếc anh một cái hậm hực hỏi: “Không phải nói có chuyện quan trọng muốn bàn sao?”
Người này rõ ràng không biết cách quan tâm người khác cũng không giỏi nói lời dễ nghe nhưng lại cứ muốn tự rước lấy khó chịu, hết lần này đến lần khác xuất hiện trước mặt cô.
Đợi cô đồng ý gặp mặt, anh tới rồi lại không nói gì, ai gặp anh mà không bực?
“Tôi nghe nói hợp đồng giữa cô và Tinh Khởi đã hết hạn từ bốn tháng trước.” Mạnh Hoài Khiêm thận trọng mở lời, “Nhưng cô không gia hạn cũng không ký với công ty nào khác, là vì có điều gì băn khoăn sao? Hay là... có công ty nào cô muốn đầu quân?”
Trì Sương không ngờ anh đến là để nói chuyện này, có hơi ngạc nhiên: “Anh hỏi cái này làm gì?”
Liên quan gì đến anh chứ?
Mạnh Hoài Khiêm điềm tĩnh nhìn cô: “Nếu cô có bất kỳ lo ngại nào có thể nói với tôi. Là vì không hài lòng với hợp đồng hay gì khác? Cô yên tâm, tôi sẽ tìm người đàm phán, cô cứ nói yêu cầu của mình. Muốn ký với công ty nào, muốn đãi ngộ thế nào đều được.”
...Từ đâu chui ra cái tên điên này vậy?
Trì Sương nhíu mày, quét mắt nhìn anh từ trên xuống dưới, “Vậy nên anh định giúp tôi đi đàm phán à?”
Thật buồn cười, “Vậy tôi muốn ký với Triệu Vũ, muốn đãi ngộ như ‘nhất tỷ’ cũng được à?”
Nói xong cô cũng thấy tức cười. Người này thật kỳ quặc, nói có chuyện quan trọng muốn bàn, kết quả lại đến nói chuyện hợp đồng với cô – một người đã rút khỏi giới – còn mạnh miệng bảo cô muốn đãi ngộ thế nào cũng được.
Mạnh Hoài Khiêm đúng là không thân thiết gì với cô, cũng không nghe ra ý giễu cợt trong lời nói ấy, thậm chí còn nghiêm túc suy nghĩ theo lời cô.
Ngay lúc Trì Sương định mở miệng nói “đừng bày mấy trò vớ vẩn đó nữa, bà đây giải nghệ rồi”, anh trầm ngâm lên tiếng, giọng điệu nghiêm túc như thể đang bàn một dự án lớn:
“Có thể sẽ hơi khó, tôi không thể can thiệp tùy tiện vào chuyện sắp xếp nội bộ của Triệu Vũ. Dù sao đó cũng không phải công ty của tôi, mà ngành này tôi cũng không rành, quyết sách bên trong thế nào tôi thật sự khó nhúng tay.”
Trì Sương: “…”