Bữa tiệc đính hôn mà Trì Sương mong đợi từ lâu cuối cùng lại trở thành công cốc.

Địa điểm là do cô tỉ mỉ lựa chọn, váy cưới cũng được một nhà thiết kế nổi tiếng đích thân thực hiện, từng chi tiết đều hoàn hảo như những giấc mơ thuở nhỏ của cô. Thế nhưng cô không thể ngờ, giấc mơ tưởng như sắp thành hiện thực ấy lại hóa thành cơn ác mộng.

Một tuần trước, Lương Tiềm cùng vài người bạn thân đi du thuyền ra khơi, ngoài việc ăn mừng trúng thầu một dự án lớn thì cũng coi đó là “đêm độc thân” trước khi đính hôn. Lúc đó Trì Sương nghe xong chỉ hừ nhẹ một tiếng, cảm thấy đám người này vì muốn tụ họp mà chuyện gì cũng dám bịa ra.

Lúc mới bắt đầu quen Lương Tiềm, thỉnh thoảng cô cũng nghi ngờ — không phải vì tính cách anh có vấn đề mà là bởi trong thời gian đầu yêu nhau, chẳng ai thực sự hiểu rõ ai. Cô từng nghe và thấy quá nhiều chuyện của những cậu ấm con nhà giàu nên cũng khó tránh khỏi hoài nghi khi anh thường xuyên tụ tập ăn uống với bạn bè thân thiết.

Những buổi tụ họp đó rốt cuộc là "chay" hay "mặn" đây?

Cô như hóa thân thành Sherlock Holmes, luôn quan sát từng chi tiết thật kỹ.

Anh nhắn tin có biểu hiện lạ không?

Biểu cảm anh dùng có phải loại thường dùng không?

Khi anh nói yêu cô, ánh mắt có thật lòng không?

Có một thời gian cô thực sự thấy mệt mỏi, thậm chí bắt đầu hối hận vì đã quá vội vàng đồng ý lời tỏ tình của anh. Không thể phủ nhận, sự theo đuổi rầm rộ của anh đã thỏa mãn lòng hư vinh của cô. Cô cũng từng mơ về câu chuyện “tổng tài bá đạo yêu tôi”, nhưng khi thật sự ở bên nhau, cô mới nhận ra khoảng cách giữa hai người lớn đến mức nào.

Chính vì thế, khi bắt đầu trở nên thần kinh nhạy cảm, cô đã có ý định chia tay.

Trước Lương Tiềm, bạn trai nào của cô mà chẳng nâng niu chiều chuộng cô? Cô chưa bao giờ nghi ngờ sự trung thành của họ. Nhưng đến lượt anh, cô lại trở nên bất an như vậy, có hợp lý không?

Có lẽ Lương Tiềm cũng nhận ra sự lạnh nhạt của cô, nên dứt khoát dẫn cô làm quen với nhóm bạn thân chỉ sau chưa đầy một tháng hẹn hò.

Yêu nhau hai năm, mọi chuyện yên ổn suôn sẻ, một phần nhờ nhóm bạn thân của anh đều là những người “tử tế hiếm có”. Nếu trong số họ có một người thích trêu hoa ghẹo nguyệt thì cô với anh cũng chẳng thể kéo dài được đến vậy.

Vật họp theo loài, người tụ theo nhóm.

Một nồi mà có chuột chết, sớm muộn gì cũng bốc mùi.

Cô nghĩ lần tụ tập lần này cũng sẽ như hàng trăm lần trước trong hai năm qua.

Khi tối đó nhắn tin cho anh mà không thấy hồi âm, cô cũng chẳng để tâm. Ai ngờ đến chiều hôm sau, cô nhận được cuộc gọi từ một trong số những người bạn thân của anh — Mạnh Hoài Khiêm.

“Trì Sương.”

Trong ký ức ít ỏi của cô, giọng nói của Mạnh Hoài Khiêm lúc nào cũng bình tĩnh lạnh nhạt. Nhưng lần này anh lại mất kiểm soát một cách lạ thường.

“Tôi là Mạnh Hoài Khiêm, lát nữa tài xế của tôi sẽ đến đón cô.”

“Có chuyện… có chuyện…”

Anh lặp đi lặp lại mấy từ đó, nói năng lộn xộn.

Cô nghe mà nhíu mày, trong đầu hiện lên một ý nghĩ.

Chẳng lẽ bọn họ tụ tập làm chuyện gì mờ ám rồi bị bắt?

Hay là cái tên Lương Tiềm khốn kiếp kia lại chơi trò "say rượu làm loạn"?

Phải đến khoảnh khắc ấy, cô mới bàng hoàng nhận ra — có lẽ tận sâu trong lòng, cô chưa từng thật sự tin tưởng vào mối quan hệ này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play