Bây giờ khi không còn Lương Tiềm nữa, cô có thể tìm ai đây? Chẳng lẽ cô phải mỗi ngày khóc lóc trước mặt cha mẹ, người thân và bạn bè sao? Nếu nói đây là một cái giếng thì cô chỉ muốn ở yên một mình trong đó. Cô chỉ muốn lớn tiếng nói với những người quan tâm đến cô bên ngoài rằng – ba mẹ, Thi Thi, Mộng Mộng, đừng lo, đừng nhảy xuống, đợi con một chút, con sẽ lên ngay!
Thế mà bây giờ cái tên Mạnh Hoài Khiêm chết tiệt kia lại đứng bên miệng giếng nhìn xuống với ánh mắt cao cao tại thượng, đạo mạo giả dối mà hỏi: “Cô vẫn ổn chứ?”
…
Xin lỗi nhé.
Cô chỉ có thể trút giận lên người hắn.
“... Xin lỗi.” Mạnh Hoài Khiêm nghẹn ngào nói.
Trì Sương muốn đếm xem trong nửa tháng qua, cái người này đã nói bao nhiêu lần xin lỗi với cô.
Có khi tổng số lần nói “xin lỗi” của hắn trong suốt hơn hai mươi năm trước cộng lại còn chưa bằng đợt này.
Mạnh Hoài Khiêm quả thật cũng ngày càng thành thục hơn trong việc nói ba từ này – dĩ nhiên là chỉ với Trì Sương.
Hắn là bạn nhiều năm của Lương Tiềm, người nhà họ Lương khi đối mặt với hắn thì ban đầu khóc lóc thảm thiết – thương xót cho Lương Tiềm còn chưa tới ba mươi tuổi đã mất tích không rõ tung tích – sau đó lại lau nước mắt, nghiêm túc nói rằng đây không phải lỗi của hắn, mong hắn và nhà họ Mạnh đừng tự trách, bọn họ sẽ không trách cứ gì cả.
Với kiểu diễn này, hắn thật sự khó mà nói ra ba chữ kia.
Nhưng khi Trì Sương nghiến răng nghiến lợi vừa khóc vừa mắng hắn, tim hắn như bị ai đó siết chặt.
Đó là sợi dây mang tên tội lỗi đang xiết chặt hắn.
Hắn thậm chí còn chủ động xuất hiện trước mặt cô, khao khát được nghe cô mắng, như thể làm vậy có thể giúp hắn bớt đau khổ hơn – nhưng thật ra thì không.
“Tôi sẽ tiếp tục tìm A Tiềm, có tin tức gì tôi sẽ báo cho cô ngay.” Mạnh Hoài Khiêm nói nhỏ, “Chỉ là có một chuyện rất quan trọng, tôi muốn bàn với cô một chút, cô xem lúc nào có thời gian được không?”
Trì Sương lạnh lùng nói: “Tôi với anh thì có chuyện gì mà phải bàn?”
Mạnh Hoài Khiêm: “Sẽ không làm mất nhiều thời gian của cô, thật sự là chuyện rất quan trọng.”
Đánh người không đánh vào mặt người cười, mà Mạnh Hoài Khiêm thời gian qua quả thật cũng cẩn thận từng li từng tí. Trì Sương cũng biết người như hắn thường ngày bận rộn cỡ nào, chắc hẳn chuyện này rất quan trọng. Vừa mới xả giận một trận, cô cũng mệt rồi, chẳng còn sức để tiếp tục mỉa mai: “Mạnh Hoài Khiêm, tốt nhất đó thật sự là chuyện quan trọng.”
“Cô khi nào có thời gian?”
Trì Sương mất kiên nhẫn: “Tốt nhất là nhanh gọn lẹ, tôi bây giờ có thời gian!”
Chứ không lẽ lại như phim truyền hình, hẹn gặp nói chuyện phải mất cả tuần lễ!
Mạnh Hoài Khiêm đáp: “Được, vậy cô thấy hẹn ở đâu thì tiện?”
Trong khoảnh khắc đó, Trì Sương cảm thấy hắn không khác gì đám môi giới bất động sản từng gọi điện giới thiệu nhà cho cô.
Trì Sương chẳng còn tâm trạng để hẹn nơi nào khác liền nói địa chỉ nhà hàng, coi như trút giận – để hắn đến hít thử mùi formaldehyde còn sót lại trong quán.
Sau khi cúp máy, Trì Sương cũng hạ cơn giận, cả người ủ rũ cụp đầu ngồi một bên.
Cô bây giờ vẫn rất khó chịu.
Rõ ràng lúc ra khỏi nhà tâm trạng còn khá hơn một chút.
Chị họ thấy cô sầu não vội rót ly nước đưa cho, dè dặt hỏi: “Lát nữa có khách tới à?”
Trì Sương lắc đầu, âm u nói: “Không phải khách, là kẻ thù.”
Chị họ: “…”
Cười gượng hai tiếng, chị lại hỏi: “Ừm, cái kẻ thù của em tên là Mạnh Hoài Khiêm phải không? Mạnh trong Mạnh Tử, Hoài trong hoài niệm, Khiêm trong khiêm tốn?”
“Chị hỏi làm gì?”
Chị họ tim đập thình thịch: “Là Mạnh Hoài Khiêm của tập đoàn Âu Lãng đó hả?!”
“… Chị!”
“Trời ơi trời ơi ——” Chị họ ôm ngực hớn hở vô cùng, ánh mắt nhìn Trì Sương như đang chiêm ngưỡng thần tài phát sáng, “Sương bảo bối à, chị biết ngay mà, từ nhỏ chị đã thấy em là người tiền đồ vô lượng, Sương Sương của chị, sau này chị theo em sống nhé!”
Lương Tiềm đi rồi.
Nhưng!
Có một kẻ còn giàu hơn, quyền thế hơn lại còn cam chịu nhẫn nhịn thay thế rồi.
Trì Sương nghe thế thì cau mày: “Chị à, em đâu có đùa, đó là kẻ thù của em.”
Chị họ vẫn rất phấn khích, nắm tay cô nói: “Kẻ thù gì mà kẻ thù, Sương Sương, đừng nói vậy, chị thấy người ta cũng rất chân thành, lại còn là bạn của Lương Tiềm nữa, chắc chắn hắn còn đau khổ hơn em.”
Đau khổ thì tốt!
Càng đau càng hay, tốt nhất đám con ông cháu cha này trái tim còn chưa đen hoàn toàn, trong xã hội hiện đại này, nhân tình còn đáng giá hơn cả tiền, mà quý hơn cả nhân tình là gì?
Là cảm giác tội lỗi.
Trì Sương mặt không biểu cảm: “Nếu hắn thật sự đau khổ thì cứ đi chết đi, chết rồi thì sẽ không đau nữa.”
Khóe miệng chị họ giật giật: “…”
Suýt nữa quên mất cô em họ nhà mình mồm miệng sắc bén tới mức nào.
“Nhưng mà giờ nói cũng chẳng ích gì.” Chị họ cố gắng khuyên nhủ, “Trên tin tức xã hội có biết bao người dũng cảm hy sinh bản thân cứu người, chẳng lẽ mọi người đều đi chửi cái người được cứu à?”
“Cũng không hẳn là không.” Trì Sương bình tĩnh nói, “Trên mạng có nhiều người mắng đấy chứ. Xin lỗi, em chính là kiểu người không có tố chất đó.”
“Hơn nữa,” cô lại nhìn chị họ, đôi mắt trong veo, “em đâu phải người ngoài cuộc không liên quan đến chuyện này. Em là bạn gái của Lương Tiềm, bọn em đang chuẩn bị đính hôn, tính Valentine năm sau sẽ đi đăng ký kết hôn. Bây giờ anh ấy vì cứu bạn mà mất mạng, đúng, em biết không ai bắt anh ấy chạy tới, tất cả đều là tự nguyện. Nhưng em có được quyền giận không? Em có thể mắng không? Em có thể hận không?”
Chị họ nghẹn lời.
Cô bỗng thấy lòng mình cũng đau nhói. Sương Sương là niềm kiêu hãnh của gia đình họ. Mỗi lần có phim truyền hình hay chương trình có cô xuất hiện, cả nhà đều ngồi trước TV để xem.
Bây giờ cô vẫn nhớ rõ vẻ mặt phấn khích của ba mẹ, ông bà – "Nhìn kìa! Sương Sương lại lên tivi rồi, Sương Sương là ngôi sao lớn!"
Chị cũng lấy đó làm tự hào.
Nghe ai nói xấu Sương Sương là cãi tới cùng.
Thật ra việc Sương Sương có bạn trai như Lương Tiềm, chị chẳng ngạc nhiên chút nào – nó quá bình thường như chuyện hít thở vậy. Những người yêu trước của Sương Sương ai mà chẳng là tinh anh trong giới? Vậy nên khi nghe tin về Lương Tiềm, cả nhà ai cũng buồn mấy ngày. Nhưng sau đó cũng dần nguôi. Thứ nhất, chuyện xảy ra không phải với Sương Sương mà là bạn trai cô. Thứ hai, tuy biết điều kiện của Lương Tiềm rất tốt… nhưng Sương Sương cũng đâu thua kém gì!