Không phải chứ, người này đang nghiêm túc à?

"Nhưng mà..."

Anh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cô: "Có thể đầu tư cổ phần hoặc mở một công ty quản lý nghệ sĩ, Triệu Vũ là công ty giải trí lâu đời, nghệ sĩ dưới trướng đều có thực lực và là những tiền bối được kính trọng trong giới các cô. Nên tôi nghiêng về phương án sau hơn."

Trì Sương: "?"
(Trong đầu cô: Anh ta có bệnh à? Có phải bị bệnh thật không?)

Lương Tiềm vốn không phải người sẽ chia sẻ chuyện tình cảm với bạn bè.

Thậm chí những khoảnh khắc ngọt ngào cũng rất hiếm khi được anh nhắc đến, càng không nói đến việc kể với bạn bè về kế hoạch sự nghiệp của bạn gái trong tương lai.

Thế nên khi Mạnh Hoài Khiêm biết được hợp đồng của Trì Sương đã hết hạn từ bốn tháng trước mà cô vẫn chưa ký tiếp, anh không nghĩ là cô muốn giải nghệ mà nghĩ rằng cô chưa tìm được công ty phù hợp hoặc không có nơi nào đưa ra đãi ngộ cô mong muốn.

Quan tâm hay chăm sóc không phải chỉ bằng lời nói.

Huống chi bản thân anh cũng không giỏi chuyện đó, anh chỉ muốn trong khả năng của mình khiến cuộc sống của cô trở nên tốt đẹp và thuận lợi hơn.

Nửa tháng nay, anh luôn trong tình trạng áp lực cao—vừa phải xử lý công việc của mình vừa hỗ trợ giải quyết những vấn đề ở công ty của Lương Tiềm. Ngoài ra anh còn phải tìm kiếm tung tích của Lương Tiềm. Gần như đã chạm tới giới hạn mà anh có thể chịu đựng được, thế nhưng chút thời gian rảnh ít ỏi mà anh có, anh đều dành cho Trì Sương.

Sau khi biết được tình hình của cô, nửa tháng nay anh vẫn luôn suy nghĩ về việc này.

Cuộc sống có quá nhiều khía cạnh mà anh không thể lo hết được, vậy ít nhất với sự nghiệp—thứ giúp cô mưu sinh—anh hy vọng có thể góp phần giúp đỡ.

Trì Sương sững sờ.

Sững sờ đến mức quên luôn phải trả lời.

Phải biết rằng đến cả Lương Tiềm cũng chưa từng nói sẽ bỏ tiền ra lập công ty riêng cho cô, để cô trở thành “tiểu công chúa” duy nhất của công ty ấy.

Thấy cô chỉ tròn mắt nhìn mình, Mạnh Hoài Khiêm thở phào nhẹ nhõm tiếp tục nói: "Tôi cũng đã tìm hiểu về cách mà Tinh Khởi sắp xếp và định hướng sự nghiệp cho cô mấy năm nay, có phải cô cảm thấy khối lượng công việc quá ít mà những vai cô nhận được cũng không phải thứ cô muốn diễn?"

"Tôi thấy trong năm vừa rồi cô chỉ đóng một bộ phim cổ trang với vai nữ chính và một phim hài với vai nữ phụ. Doanh thu phòng vé của phim đó cũng không lý tưởng, chắc là vì khâu tuyên truyền không đủ."

"Nhưng mà tôi đã xem bộ phim đó. Việc không ăn khách cũng do bản thân nó có vấn đề."

Câu này anh nói rất uyển chuyển.

Phim đó cốt truyện lộn xộn vô nghĩa, từ nam nữ chính đến vai phụ đều như đang diễn mỗi người một kiểu, chẳng cùng một tần số gì cả.

Tuy nhiên Trì Sương vẫn có những phân đoạn đáng khen trong đó.

Ít nhất là mỗi khi đến cảnh cô xuất hiện, anh mới chăm chú mà xem.

"Còn bộ phim truyền hình thì khá dài, tận hơn 50 tập..." Anh ngừng lại vài giây, "Tôi mới xem đến tập 10."

Thật sự là xem không nổi.

Phim hơn 50 tập mà phần kéo dài lê thê chiếm quá nhiều.

Anh suýt ngủ gật mấy lần. Không thể không nói, nhưng bộ phim này đã trở thành “thuốc ngủ” của anh dạo gần đây—mỗi khi mất ngủ, chỉ cần bật nó lên là cơn buồn ngủ sẽ ập tới như sóng triều.

Từ sững sờ, Trì Sương chuyển sang cạn lời.

Cô nhìn chằm chằm Mạnh Hoài Khiêm. Nếu cô không ngắt lời, liệu anh ta còn muốn nói thêm gì? Còn muốn đưa ra nhận định “cao siêu” gì nữa?

"Đủ rồi!"

Cô giận dữ nhìn anh: “Mạnh Hoài Khiêm, đừng đánh giá tác phẩm của tôi trước mặt tôi, anh tưởng mình sắc sảo lắm hả? Hài hước lắm hả? Hay là muốn tôi hoàn tiền VIP cho anh?”

Mạnh Hoài Khiêm nhanh nhẹn xin lỗi: “Xin lỗi.”

"Tôi không định ký tiếp công ty nào nữa," Trì Sương từ trên ghế cao nhảy xuống, trừng mắt nhìn anh, "Lúc đó cũng có hai ba công ty muốn ký với tôi..."

Khoan, tại sao cô lại phải giải thích chuyện này với anh ta?

"Tôi không muốn làm nữa, anh hiểu không? Tôi từ chức, tôi đổi nghề, tôi về hưu, nói vậy đủ rõ chưa? Anh nghe hiểu không?"

Mạnh Hoài Khiêm sững người vài giây nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.

Anh thật sự không ngờ—hóa ra cô muốn đổi nghề.

Cô còn chưa đến 26 tuổi, với nghề diễn viên thì độ tuổi này như mặt trời vừa mọc. Anh tưởng cô đang cảm thấy chán nản, tưởng cô chưa gặp được công ty tốt, thậm chí… anh đã chuẩn bị sẵn cả đội ngũ giáo viên chuyên nghiệp cho cô rồi.

Dù lúc Lương Tiềm dẫn cô đến gặp nhóm bạn của anh, anh cũng chưa từng nghe thấy cái tên “Trì Sương.” Nhưng sau khi tìm hiểu một thời gian, anh biết cô hoàn toàn có tố chất làm diễn viên.

Người ngoài không thể hiểu giới giải trí gian khổ đến mức nào nhưng ai cũng biết, bên ngoài thì luôn hào nhoáng rực rỡ, đi đến đâu cũng được tung hô.

Cô ở độ tuổi này lại có thể dứt khoát từ bỏ tất cả những ánh hào quang đó để rút lui khỏi giới…

Anh nghĩ, anh không nên hỏi thêm gì nữa.

"Tôi hiểu rồi," Mạnh Hoài Khiêm nói, "Xin lỗi."

Im lặng.

Tâm trạng của Trì Sương vô cùng phức tạp. Một mặt, cô cảm nhận được Mạnh Hoài Khiêm thực sự muốn bù đắp và quan tâm cô. Mặt khác, hiện tại cô lại rất ghét anh. Nếu đã chán nhau như vậy thì thà sau này đừng liên lạc gì nữa còn hơn. Chỉ cần anh không tự dính lấy cô, cô cũng không cần phải gắt gỏng với anh mỗi lần gặp mặt.

Thôi vậy.

Suy cho cùng đó là lựa chọn của Lương Tiềm.

Ngoài việc bất lực mà nổi giận, cô còn có thể làm gì đây?

"Mạnh Hoài Khiêm, anh đi đi." Trì Sương buông bỏ toàn bộ sự giận dữ, lần đầu tiên sau chuyện đó đối diện với anh trong trạng thái bình tĩnh như vậy: "Anh không cần làm gì vì tôi cả. Anh xem, tôi và Lương Tiềm thậm chí còn chưa kịp tổ chức tiệc đính hôn, chúng tôi chỉ là người yêu không phải vợ chồng, thật sự không cần thiết. Hơn nữa anh cũng không phải loại người sinh ra đã thích bị tôi mắng chửi chứ?"

Nói ra thì nghe phũ phàng nhưng nếu tìm được thi thể của Lương Tiềm, hoặc anh ta mất tích đủ hai năm thì cô—chỉ là bạn gái—ngay cả một xu tài sản cũng không được chia.

Mối quan hệ như vậy, Mạnh Hoài Khiêm chăm sóc cô để làm gì?

Tim Mạnh Hoài Khiêm nhói lên.

Tiệc đính hôn.

Anh vẫn còn nhớ rõ từng chi tiết trong đêm hôm đó—nhớ rõ Lương Tiềm đầy khí thế hạnh phúc mà cảm thán: “Kết hôn với người mình yêu, cảm giác đó tụi mày nhất định phải thử, thật đấy.” Còn mấy người bạn kia thì bị anh làm phát ớn, cầm đồ trên bàn mà ném vào anh.

Nếu mọi chuyện không xảy ra, lúc này Lương Tiềm đã có thêm một danh phận, vị hôn phu của Trì Sương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play