Trước khi chuyện của Lương Tiềm xảy ra, cô và Mạnh Hoài Khiêm tổng cộng chưa từng nói với nhau được mấy câu.
Trên người Mạnh Hoài Khiêm luôn mang theo một cảm giác xa cách lạnh lùng khiến người khác không dám lại gần, như thể chỉ cần đến gần anh ta là sẽ bị ánh mắt đó làm nhục.
Nhưng thực ra anh ta không phải người quá kiêu ngạo hay vô lễ. Sinh ra trong một gia tộc hiển hách, tổ tiên đều có lý lịch rực rỡ, đến đời anh ta thì việc giáo dục người thừa kế trong nhà nghiêm khắc đến mức người ngoài khó tưởng tượng nổi. Tất cả những thói quen xấu có thể gây ảnh hưởng tiêu cực đến gia tộc hoặc tập đoàn, dù chỉ là chút xíu đều bị nghiêm cấm.
Nếu anh ta có tính tình ôn hòa hơn thì chắc chắn sẽ là một quý ông chuẩn mực như sách giáo khoa.
Anh ta chưa từng quát tháo ai, cũng không gây khó dễ cho ai nhưng...
Dù cho anh ta có lịch sự đến đâu, từ lần đầu tiên gặp mặt, Trì Sương cũng đã thấy rất khó chịu.
Bởi vì cô cảm nhận được rất rõ ràng, tuy ánh mắt anh ta đang nhìn vào cô để chào hỏi nhưng thực chất anh ta hoàn toàn không ghi nhớ nổi gương mặt của cô, trong mắt anh ta, cô chẳng khác gì chậu cây phát tài trong phòng ăn.
Từ nhỏ Trì Sương đã là kiểu người vô tâm vô phế, lại được nuông chiều lớn lên, tất nhiên là không hợp với những kẻ coi thường mình như thế. Nhưng cô cũng không bao giờ tự giày vò bản thân, không đi than vãn với Lương Tiềm càng chẳng quan tâm đến ánh mắt người ngoài. Vì vậy mỗi lần gặp Mạnh Hoài Khiêm, cô chỉ chào một câu rồi rời đi, chẳng bao giờ cố làm thân.
Giờ thì sao? Cô coi như đã có “tiến bộ” rồi?
Ba ngày hai bữa là mỉa mai Mạnh Hoài Khiêm, thậm chí đôi lúc còn mắng anh ta thậm tệ. Tên khốn kiêu ngạo đến tận xương kia có lẽ cũng chỉ dám giận mà không dám nói, chưa được mấy hôm đã lại gọi điện cho cô. Cô thậm chí còn nghe ra được sự dè dặt của anh ta qua điện thoại.
“Có phải tôi đã từng nói rồi không, đừng có gọi điện cho tôi nữa?” Trì Sương lạnh lùng, “Trừ khi anh có tin gì về Lương Tiềm!”
Đầu dây bên kia im lặng hai giây, giọng trầm thấp, “Xin lỗi, tạm thời vẫn chưa có tin tức.”
“Vậy anh gọi điện cho tôi làm gì?” Trì Sương bật cười giễu cợt, “Hỏi tôi đã ăn chưa, sống có tốt không à? Mạnh Hoài Khiêm, tôi phát hiện anh đúng là một cái sao chổi đặc biệt hiếm có. Anh rõ ràng biết tôi không muốn nhìn thấy anh, càng không muốn nghe thấy giọng anh mà anh vẫn ba ngày hai bữa — ”
Cô cắn răng, hít sâu một hơi, “Anh chấm công chắc? Hay là muốn xác nhận tôi có vội vàng tự sát vì tình chưa?”
Dù là ba mẹ hay bạn bè, điều duy nhất họ mong là cô có thể vực dậy.
Họ cố ý chuyển hướng sự chú ý của cô, trước mặt cô chưa từng chủ động nhắc đến Lương Tiềm.
Ngay cả câu “nước nguội rồi” cũng đổi thành “nước không còn nóng”.
Còn Mạnh Hoài Khiêm thì sao? Anh ta chẳng có tí tin tức gì của Lương Tiềm nhưng lại luôn duy trì liên lạc với cô, gọi đó là “quan tâm”. Nhưng anh ta có biết quan tâm người khác là gì không? Chỉ cần anh ta xuất hiện trong cuộc sống của cô, dù chỉ là qua giọng nói, cô cũng sẽ lập tức nhớ lại vị hôn phu của mình đã chết để cứu anh ta.
Cô càng nghĩ càng tức.
Tức Lương Tiềm không biết trời cao đất dày, tức hắn ta coi trọng đám bạn thân hơn cả mạng sống. Nếu chuyện tương tự xảy ra với cô, không chừng cái tên khốn đó còn do dự một lúc mới lao lên cứu cô!
Kết quả là Lương Tiềm không hề do dự dù chỉ một giây đã chắn ngay trước mặt Mạnh Hoài Khiêm!
Cô hận Mạnh Hoài Khiêm đến mức chỉ muốn xé xác anh ta ra từng mảnh. Chẳng lẽ anh ta không tự nhận thức được sao? Không biết người mà cô hiện giờ hận nhất, ghét nhất, không muốn nhìn thấy nhất chính là anh ta à?
Còn dám nói là quan tâm, chăm sóc cô?
Đúng là mở rộng tầm mắt, lần đầu tiên thấy kiểu quan tâm như vậy.
Chị họ thấy bộ dạng và giọng điệu của Trì Sương lúc này liền rụt cổ, dứt khoát tránh xa tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.
Chị nghe cũng nhận ra, người bên kia điện thoại là bạn của cái tên đoản mệnh Lương Tiềm.
Nói đến chuyện này, chị mấy lần tức đến mức muốn ra biển gào thét bằng loa — “Lương Tiềm, đồ khốn! Mau sống lại cho tôi!!”
Ban đầu Trì Sương và chị còn do dự không biết có nên mở nhà hàng hay không. Dù sao thì ngành ăn uống hiện nay cũng không còn thịnh vượng như trước, Trì Sương… cũng không phải là ngôi sao hạng A với lượng fan đông đảo, chẳng thể trông chờ vào hiệu ứng người nổi tiếng. Ở thủ đô tấc đất tấc vàng, mở nhà hàng liệu có đổ hết cả vốn liếng không?
Trì Sương thì máu dày, có lỗ một chút cũng chỉ đau xót tạm thời.
Còn chị thì là dốc hết cả gia tài, chẳng thể không suy tính cẩn thận.
Kết quả là Lương Tiềm vỗ ngực cam đoan, bảo cứ yên tâm. Nghĩ đến việc anh ta đã hứa sẽ lo cho bạn gái thì chị cũng an tâm, không còn lo lắng gì nữa.
Kết quả bây giờ…
Chị thật muốn khóc thét lên, “Lương Tiềm, mau quay về đi!”
Mạnh Hoài Khiêm nghe đầu dây bên kia là những lời chất vấn dồn dập, những câu chửi rủa đầy giận dữ.
Anh ta gần như đã quên mất trước kia Trì Sương là người như thế nào. Anh năm nay hai mươi tám tuổi, ngay cả cha mẹ nghiêm khắc nhất cũng chưa từng mắng anh nhiều đến thế.
Nào là “rác rưởi”.
Nào là “sao chổi”.
Rồi cả những từ cô dùng lúc cực kỳ phẫn nộ, trong tình huống bình thường chắc chắn sẽ bị cắt tiếng nếu phát trên TV.
Chỉ trong thời gian ngắn, anh ta cũng đã hiểu rõ tính cách của cô, biết nếu bây giờ ngắt lời chỉ càng đổ thêm dầu vào lửa nên anh chỉ có thể im lặng, không nói gì lặng lẽ nghe cô mắng.
“Mạnh Hoài Khiêm, anh là người sao?” Giọng Trì Sương nghẹn lại một giây nhưng nhanh chóng khôi phục, lớn tiếng nói: “Anh không phải người! Nếu tôi có vết thương tâm lý nào thì đều là do anh gây ra. Tôi nói cho anh biết, giờ tôi chấp nhận rồi, dù sao người chết không phải là tôi, không phải mạng của tôi, tôi chẳng buồn chẳng đau lòng chút nào, là anh ta đáng đời! Tình bạn trời bể của các người là chuyện của các người, chẳng liên quan gì đến tôi, nếu anh còn một chút liêm sỉ, xin anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
Trì Sương vừa nói vừa rơi nước mắt.
Cô nhận ra trạng thái hiện giờ của mình thật sự hơi tệ.
Cô chưa từng đối xử với người nào như thế này.
Nếu có thể, cô cũng muốn mình thật tao nhã, khi Mạnh Hoài Khiêm tỏ ý xin lỗi, cô có thể lau nước mắt, đau buồn nhưng kiên cường nói rằng: “Không sao, chuyện này cũng không phải lỗi của anh.” Cô thật sự rất muốn có được vai diễn và kịch bản như thế.
Nhưng cô không làm được.
Cơn tức trong cô cần được xả ra.
Trước kia là Lương Tiềm.
Dù cô có bướng bỉnh thế nào Lương Tiềm cũng đều bao dung.