Chuyện của Lương Tiềm tuy đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người nhưng bất cứ tin tức chấn động nào, nhiệt độ cao đến đâu thì cùng lắm cũng chỉ kéo dài được một tuần, sau đó sẽ bị người đời quên lãng.
Đêm khuya hôm ấy, Mạnh Hoài Khiêm trở về nhà tổ, người ra lệnh bắt anh trở về là cha Mạnh, ông vẫn còn đang chờ trong thư phòng.
Hai cha con đối mặt trầm mặc thật lâu, cuối cùng cha Mạnh mới trầm giọng nói:
“Con định giấu giếm chuyện của Lương Tiềm đến bao giờ nữa? Tai nạn hôm đó rốt cuộc là như thế nào con rõ hơn ai hết! Lương Tiềm đúng là đã cứu mạng con nhưng nếu không phải vì nó, chuyện này căn bản đã không xảy ra!”
Giữa đôi mày của Mạnh Hoài Khiêm thoáng hiện vẻ đau đớn, giọng anh trầm thấp:
“Cha đừng nói nữa.”
“Tại sao lại không được nói? Người định đẩy con xuống biển là ai, con tưởng ta không biết sao? Là một quản lý bộ phận trong công ty của Lương Tiềm! Nếu không phải bị nó dồn ép đến bước đường cùng, người ta có vợ có con liệu có làm ra chuyện như thế không?” – cha Mạnh quát lên.
Lương Tiềm và Mạnh Hoài Khiêm có vóc dáng rất giống nhau.
Hôm đó Mạnh Hoài Khiêm bị một người phục vụ vô tình va phải, rượu bắn lên áo vest. Lương Tiềm với tư cách là bạn trai kiểu mẫu, vì hôm sau phải đưa bạn gái là Trì Sương đi thử món, sợ bạn gái ngửi thấy mùi rượu sẽ không vui nên đã chuẩn bị sẵn một bộ vest để thay. Đây vốn là thói quen từ khi anh ta bắt đầu yêu đương.
Lương Tiềm đưa bộ vest của mình cho Mạnh Hoài Khiêm mặc.
Uống được vài tuần rượu, Mạnh Hoài Khiêm ra ngoài hóng gió thì bị tên quản lý kia nhầm là Lương Tiềm, lập tức liều mạng muốn đẩy anh xuống biển. Lương Tiềm vừa lúc đi ra bắt gặp cảnh ấy, lao đến chắn trước mặt, trong lúc giằng co anh ta ngã xuống biển. Lúc đó lại là đêm khuya, tình huống xảy ra quá bất ngờ… không ai kịp trở tay.
Mạnh Hoài Khiêm thái dương nhói lên, anh nhẫn nhịn đến cực điểm, nắm chặt tay, các đường gân nổi lên, giọng khàn khàn:
“Cha đừng nói nữa.”
Anh ngẩng đầu lên, mắt đỏ ngầu:
“…Con và A Tiềm lớn lên cùng nhau, nói thế nào đi nữa cậu ấy đúng là đã cứu con.”
Cha Mạnh đập mạnh bàn, tức giận thở hổn hển:
“Cho nên bây giờ ai ai cũng tưởng Lương Tiềm chết vì con, con định cứ thế mà mang trên lưng một mạng người sao?!”
“Thì cũng là con gánh.” – Mạnh Hoài Khiêm cụp mắt – “Không liên quan đến cha, cũng không liên quan đến nhà họ Mạnh.”
“Không liên quan?”
Cha Mạnh tức giận cười khẩy:
“Vậy con định làm gì? Dọn sạch mớ bòng bong trong công ty của Lương Tiềm?”
Mạnh Hoài Khiêm im lặng thật lâu:
“Cha còn chuyện gì nữa không? Không thì con đi trước.”
Mỗi lần cha con họ cãi nhau, kết thúc bao giờ cũng là sự im lặng của Mạnh Hoài Khiêm.
Cha Mạnh lạnh lùng nhìn anh, cuối cùng không nói thêm gì mặc anh rời đi. Trước khi anh đi, ông chỉ lạnh giọng:
“Ta mặc kệ con có muốn làm trâu làm ngựa vì Lương Tiềm hay không, nhưng nếu con ảnh hưởng đến gia đình và công ty…”
Câu sau ông cũng không nói tiếp.
Thực tế một người cha đang ngày một già đi, một người con đang ở độ tuổi đỉnh cao, cha Mạnh đã không còn khả năng dùng uy quyền làm cha để áp chế Mạnh Hoài Khiêm, cả hai cha con đều hiểu rõ điều đó.
Nhưng vì là máu mủ ruột thịt, Mạnh Hoài Khiêm vẫn phải kính trọng ông.
Mạnh Hoài Khiêm nghĩ, cần gì phải nói đến vậy, anh có thể làm được gì cho Lương Tiềm chứ?
Cha mẹ Lương Tiềm đã qua đời trong một vụ tai nạn máy bay từ nhiều năm trước, còn các trưởng bối nhà họ Lương giờ đây thậm chí không bằng một người quản gia thân thiết với anh. Một công ty quy mô như thế, không thể mọi quyết định đều do một người đảm nhiệm. Không có anh ta thì công ty vẫn vận hành như thường. Nửa tháng qua, ai nấy đều làm đúng bổn phận, công ty vận hành ổn định.
Ngoài công ty, điều mà Lương Tiềm để tâm nhất e rằng chỉ có bạn gái anh – Trì Sương.
Mạnh Hoài Khiêm rời khỏi thư phòng, hành lang ánh đèn lờ mờ, anh đi được vài bước rồi dừng lại chống tay vào tường khom lưng trong vẻ chật vật, chậm rãi thở ra một hơi như thể muốn xả bớt phần nào cảm giác tội lỗi thiêu đốt bên trong mình.
Trì Sương gầy đi rất nhiều, bên cạnh không còn bạn trai, lịch trình của cô trở nên trống rỗng.
Trước khi Lương Tiềm xuất hiện, cô đã có kế hoạch rút khỏi giới giải trí. Một là cô tự biết bản thân không đủ tài năng, đạo diễn phát hiện cô từng nói: “Cô sinh ra để ăn cơm bằng nghề này, nhưng tiếc là cô không thích ăn cơm.” Hai là giới này ngày càng cạnh tranh khốc liệt, cô không thích gây chuyện nhưng cũng chẳng phải người sống kiểu Phật hệ, nếu cứ tiếp tục, sau này không khéo phải đóng vai phụ cho mấy đàn em từng xích mích với cô…
Sau khi có ý định đó, cô xem lại hợp đồng, thấy chưa đến hai năm nữa là hết hạn thì dứt khoát không gia hạn cũng không ký với công ty nào khác. Từ lúc mười mấy tuổi vào nghề đến giờ, tuy chưa từng đại bạo nhưng năm nào cũng có phim đóng, cũng kiếm được không ít tiền.
Lúc đầu nghe theo lời khuyên của một tiền bối, cô đã mua vài bất động sản trước khi giá nhà tăng vọt.
Ngoài ra cô còn thuê chuyên gia tài chính giúp mình quản lý tiền, lợi nhuận cũng khá ổn định.
Nói chung sau khi rút khỏi giới, cô hoàn toàn có thể nghỉ hưu sớm.
Nhưng cô lại không cam tâm nằm dài cả ngày không làm gì nên khi nghe chị họ – người có kinh nghiệm dày dặn trong ngành ẩm thực – rủ rê, hai người quyết định mở nhà hàng. Hiện giờ mặt bằng đã sửa sang xong xuôi, mọi thứ chuẩn bị đâu vào đấy chỉ còn chờ khai trương. Chị họ gần đây lo đến mức nổi mụn vì sợ cô bỏ cuộc giữa chừng.
Đã tuyên bố giải nghệ thành công nhưng Trì Sương vẫn chưa bỏ được mấy thói quen cũ – sáng sớm ra đường vẫn đeo kính râm.
Vừa đến cửa hàng, chị họ như gặp Phật sống nhào tới ôm chầm lấy cô:
“Sương bảo bối của chị! Cuối cùng em cũng đến rồi!”
“À ——” như nhớ ra điều gì, chị họ lập tức đổi nét mặt, buồn bã nói,
“Sương bảo bối, em bớt đau buồn nhé…”
Trì Sương: “…”
Đúng lúc này, điện thoại cô đổ chuông.
Là Mạnh Hoài Khiêm gọi đến.
Cô không lưu số của anh nhưng giờ đã thuộc lòng từng con số trong dãy số ấy.
Ngay lập tức, sắc mặt cô thay đổi, vẻ mặt đầy chán ghét bắt máy với giọng như người ta còn nợ cô cả trăm triệu chưa trả:
“Mạnh Hoài Khiêm, anh làm ơn có thể để tôi yên một lúc được không?!”
Dù Trì Sương hay tự nhận mình vừa kém cỏi vừa lười nhưng dù gì cô cũng là diễn viên được đào tạo chính quy.
Trình độ nghiệp vụ của cô chắc chắn không sánh được với những đàn anh đàn chị chăm chỉ nhưng việc có thể trụ vững gần mười năm trong giới giải trí, phần diễn xuất này dùng trong đời sống đã là quá đủ. Cô không thân thiết với mấy người bạn thời thơ ấu của Lương Tiềm, mỗi lần gặp mặt đều khách sáo, còn họ nghĩ gì về cô – cô không biết cũng chẳng quan tâm, miễn bề ngoài qua mắt được là được rồi.