Ôn Tình tức đến phát run.
Người quản lý dịu giọng lại, hạ thấp giọng nói:
“Cô đuổi thẳng hai trợ lý kia đi là được rồi. Nói mấy chuyện khác thì còn tạm nhưng lại dám động đến chuyện bạn trai của Trì Sương… Video này mà lộ ra ngoài, cô đắc tội không chỉ riêng mình Trì Sương đâu, hiểu không? Tôi chỉ hỏi cô một câu, cô cũng muốn như Trì Sương, bỏ nghề nghỉ hưu an nhàn luôn à? Nếu đúng là cô nghĩ vậy, tôi không khuyên gì nữa, hai người cứ việc lên mạng mà cào nhau.”
...
Còn ba mươi giây nữa là đến thời hạn mười phút, có người gõ cửa phòng bao.
Chị họ: “…”
Chị liếc Trì Sương một cái, bước đến mở cửa.
Thấy người đứng trước cửa là Ôn Tình – dạo này đang hơi nổi lên một chút – chị bỗng sững sờ.
Ôn Tình không dẫn theo hai trợ lý, vừa bước vào đã vô cùng khách sáo và nhiệt tình tiến về phía Trì Sương:
“Sương tỷ, trùng hợp quá nha!! Sớm biết chị cũng ở đây thì mình dùng chung một phòng bao cho vui, dạo này chị vẫn ổn chứ?”
Trì Sương giả vờ không hiểu, hỏi lại:
“Có chuyện gì sao?”
Ôn Tình nghiến răng, cố gắng nặn ra một nụ cười:
“Sương tỷ, trong lòng em lúc nào cũng rất rất kính trọng chị, có thể giữa chúng ta có chút hiểu lầm nhưng em thấy không có gì to tát đâu. Chị yên tâm, em đã đuổi hai người đó rồi.”
Trì Sương nhìn cô ta như có điều suy nghĩ rồi nhấn nút phát video, chỉnh âm lượng lớn nhất.
Video cứ lặp đi lặp lại mấy câu đó, như tiếng ma quỷ vang bên tai, mặt Ôn Tình tái mét.
“Cô nói là hai người này sao?” Trì Sương hỏi.
Ôn Tình gượng gạo gật đầu:
“Họ chỉ là nhân viên thời vụ, em đâu tiếp xúc nhiều với họ.”
Trì Sương phản bác:
“Nhân viên thời vụ? Sao vậy, tôi mới rời đi bốn tháng mà công ty Tinh Khởi đã bắt đầu có biên chế à?”
Chị họ đứng bên cạnh cố nhịn cười.
Mấy chuyện xích mích giữa Trì Sương và Ôn Tình, chị cũng từng nghe qua.
Chỉ có thể nói Ôn Tình xui xẻo đúng lúc đụng trúng lúc Trì Sương tâm trạng tệ nhất.
Nếu hôm nay Lương Tiềm vẫn ổn, Trì Sương có khi chỉ lườm một cái rồi bỏ đi đầy khinh thường thôi.
Ôn Tình: “…”
Trì Sương khoát tay:
“Thôi được rồi, dù gì tôi cũng đã rút khỏi giới giải trí, vẫn là tiền bối, mấy chuyện nhỏ nhặt này tôi cũng không để trong lòng đâu, không cần phải đặc biệt đến giải thích với tôi.”
Ôn Tình nghiến răng ken két: Vậy sao cô không xóa video đi hả?!
“Sương tỷ…” Ôn Tình chỉ có thể nhắc khéo, “Nếu video này lộ ra ngoài thì cũng không hay cho Tinh Khởi… Chị Chung bây giờ cũng đang đau đầu lắm, lúc chị còn ở đây, ngày nào chị ấy cũng cười rất vui. Lần trước em lỡ miệng hỏi một câu, chị ấy cũng nói không ai chu đáo bằng chị cả.”
Trì Sương mất kiên nhẫn cắt ngang:
“Yên tâm đi, sẽ không lộ ra đâu. Tôi tay chân vẫn lành lặn, không có cái tật ‘lỡ tay’ như ai đó.”
Ôn Tình nghe hiểu rồi.
Năm ngoái cô từng “lỡ tay” bấm thích một bài “phốt” Trì Sương.
Đã mấy lần cô muốn trực tiếp trở mặt với Trì Sương rồi.
Cô đã nhịn hết nổi rồi!
Cô cũng rất muốn từ chức bỏ việc!
Nhìn theo bóng lưng nặng trĩu như đeo chì của Ôn Tình rời đi, Trì Sương len lén cười vui một lúc.
Sảng khoái!
Quả nhiên niềm vui chính là được xây dựng trên nỗi đau của người khác.
Nhưng rồi ngay sau đó, cảm giác cô đơn và trống trải như thủy triều ập đến.
Một mình trở về nhà nhìn bức ảnh chụp chung treo trên tường, những bông hoa trong lọ trên bàn đã sớm héo úa, cô cũng không bảo dì giúp việc vứt đi – đó là bó hoa Lương Tiềm tặng trước khi xảy ra chuyện.
Cô nghĩ, lẽ ra mình nên ép khô làm hoa khô.
Nhưng giờ thì không kịp nữa rồi.
“Tổ ấm tình yêu” của cô và Lương Tiềm là một căn biệt thự riêng biệt, có một chiếc xe đen đã đậu ở đó hơn nửa tháng, ba tài xế chia ca trực tám tiếng. Tài xế đang ngủ gật chợt nghe thấy tiếng động vội gõ cửa kính xe, hai người còn lại như chim sợ cành cong cũng lập tức xuống xe.
Ba người đàn ông cao to rón rén dỏng tai nghe một lúc lâu, xác nhận là Trì Sương đang khóc rồi thuần thục gọi điện đến một số máy.
“Tổng giám đốc Mạnh.”
“Cô Trì hình như lại sụp đổ cảm xúc rồi.”
Tổng giám đốc Mạnh lại phải chịu khổ rồi.
Ai bảo bây giờ nước mắt của cô Trì chẳng khác gì axit sulfuric đối với anh ta?
Tuần vừa rồi Trì Sương gần như không còn khóc nức nở nữa, có khóc thì cũng chỉ vài giọt nước mắt rồi nhanh chóng khô đi. Hôm nay không kìm được là vì nghe người ngoài nhắc đến chuyện của Lương Tiềm. Cô tức giận không phải vì hai trợ lý kia nói gì về cô – làm diễn viên bao năm, cô sớm đã quen với đủ loại khen chê, lời khó nghe hơn cô còn nghe qua, nếu câu nào cũng để tâm thì sống sao nổi?
Điều cô để ý chính là giọng điệu mà họ dùng để nhắc đến Lương Tiềm.
Trước khi về nhà, cô vẫn còn như thắng trận đầy khí thế. Nhưng khi thay giày vô thức hô một tiếng “Lương Tiềm, ra đón em” mà không ai trả lời, cô chết lặng một lúc rồi nước mắt tuôn như suối.
Mọi người đều nói thời gian là liều thuốc tốt nhất, chẳng bao lâu cô sẽ ổn thôi.
Nhưng cô không biết chẳng bao lâu là “bao lâu,” càng không biết ngày đó bao giờ mới đến.
Cô chỉ biết — cô nhớ anh ấy vô cùng.
Khi khóc đến kiệt sức, cô nằm luôn xuống sàn, ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà.
Bên ngoài biệt thự, Mạnh Hoài Khiêm dựa vào tường nghe tiếng cô khóc dần nhỏ lại rồi im bặt. Anh ngẩng đầu nhìn ánh trăng lạnh lẽo đêm nay, chần chừ một lúc mới bấm chuông cửa. Chuyện tối nay xảy ra thế nào anh chưa rõ, tài xế chỉ báo một điều – Trì Sương khi về nhà bước đi loạng choạng, người nồng nặc mùi rượu.
Cô đã uống rượu.
Anh có chút lo lắng.
Chuông cửa reo rất lâu Trì Sương mới đứng dậy chậm rãi bước đến cửa. Nhìn thấy người trên màn hình, cô khàn giọng hỏi:
“Họ Mạnh kia, anh lại đến nữa à?”
Mạnh Hoài Khiêm không thấy cô, chỉ nghe giọng nói như bị thương của cô, cau mày hỏi:
“Cô ổn chứ?”
Ổn lắm.
Trì Sương bỗng thấy may mắn vì vẫn còn một người tình nguyện làm bao cát cho cô xả giận.
Cô ổn chứ?
Mạnh Hoài Khiêm chẳng lẽ chỉ biết mỗi câu này?
Cho hỏi —
Hiện giờ, từ đầu đến chân cô, có chỗ nào trông ổn không?