Cô còn chưa chắc có thể gả vào hào môn, vậy mà giờ đã bày ra dáng vẻ phu nhân hào môn khiến người ta buồn nôn.
Nhưng những ai thật sự hiểu cô đều biết, cô đã chán ghét cái nghề này từ lâu rồi, làm nghề nào ghét nghề đó. Cô ở trong giới này cũng gần mười năm, hiện tại môi trường ngày càng xô bồ, cô cũng hiểu rõ với tính cách và năng lực của mình, cùng lắm chỉ là sống qua ngày trong giới này.
Nhưng sống qua ngày cũng không vui vẻ gì.
Điều khiến cô thật sự muốn rút lui khỏi giới giải trí là một chuyện xảy ra vài năm trước. Cô vô tình bị cuốn vào một cuộc tranh chấp. Trước kia người ta hay nói giới này đấu đá giẫm lên nhau mà sống, cô chưa từng thực sự cảm nhận được, nhưng lần đó thì cô thật sự sợ hãi.
Khả năng làm được việc đến đâu thì làm đến đó. Cô đã nghiêm túc nghĩ qua, nếu không bước chân vào giới này mà yên ổn làm một nhân viên văn phòng, dẫu có tăng ca cả đời cũng không kiếm được từng ấy tiền.
Cô đã rất may mắn rồi — không chỉ mua được biệt thự cho cha mẹ ở quê để họ dưỡng già thoải mái mà còn mua vài căn hộ ở thủ đô. Xét về mặt nào đó, cô đã đạt được tự do tài chính.
Quả nhiên một khi đã có dũng khí từ bỏ công việc, đừng nói là khách hàng, đến sếp cô cũng chẳng buồn nịnh nọt.
Thế nên trong mắt những kẻ có lòng để ý, cô chính là “bay” rồi, dựa vào việc có bạn trai giàu có mà coi trời bằng vung!
Không ngờ rằng lúc cô rời phòng riêng ra ngoài trang điểm lại, chỉ trong phút chốc đã nghe thấy có người đang nói xấu mình —
“Người đáng thương ắt có chỗ đáng ghét. Cái cô đó tưởng công ty là của nhà mình, tổ chức tiệc mừng công cũng không thèm tới, với cái bụng dạ nhỏ nhen đó bảo sao mãi không nổi được! Đáng đời!”
“Đừng nhắc nữa, mỗi lần gặp cô ta, cái vẻ mặt vênh váo đó thật làm người ta phát ớn. Nhưng giờ cô ta rút khỏi giới rồi, đỡ phải nhìn bộ mặt đó…”
“Buồn cười chết đi được, mấy người không biết à, lúc cô ta rời đi cứ tưởng mình sẽ gả được vào hào môn, kiêu ngạo không ai bằng, ai ngờ bạn trai gặp chuyện rồi, suýt nữa làm tôi cười chết.”
“Cho nên nói, xinh đẹp thì có ích gì đâu, cũng chẳng nổi tiếng lắm, không biết sau này có quay lại xin việc không nữa?”
Vừa nghe thấy giọng nói có chút quen tai, cô đã vô thức lấy điện thoại ra và ấn quay video.
Không chút biểu cảm tựa vào tường, cô kiên nhẫn chờ cuộc trò chuyện kết thúc rồi quay lại phòng riêng, gửi thẳng video vào nhóm cô đã định rời khỏi mấy ngày trước.
Cô hiểu rõ đạo lý "người đi trà lạnh."
Nhưng giờ cô chỉ muốn lật cả bàn trà này lên.
Trà đã nguội thì đừng ai uống nữa.
Trong nhóm có cả người quản lý của cô và các lãnh đạo cấp cao từng phụ trách công việc liên quan đến cô.
【Trong mười phút, nếu Ôn Tình không đích thân tới phòng tôi xin lỗi, tôi sẽ đăng đoạn video này lên mạng.】
【À đúng rồi, tôi đang ở quán lẩu của anh Thường, bảo cô ta đi tìm từng phòng đi, thấy cô ta chạy show cũng nhanh lắm mà.】
Khoảnh khắc cô gửi tin nhắn đó đi, toàn thân như được thanh lọc.
Niềm vui khi nghỉ việc, ai mà hiểu được?
Trước đây gặp đồng nghiệp khó ưa, chỉ vì công việc mà phải cười gượng nhẫn nhịn... giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng tới lượt cô ra tay. Người không còn sợ mất gì thì chẳng ngán ai, cô giờ đã rút khỏi giới chỉ là người bình thường còn Ôn Tình lại là nghệ sĩ đang lên.
Trước đây cô rất ghét kiểu khuyên nhủ “hại người một ngàn, tổn mình tám trăm, không đáng đâu.” Nhưng cô thì nghĩ khác, tổn mình tám trăm thì sao, chỉ cần hại được người ta một ngàn thì đáng!
Chưa đến một phút.
Điện thoại cô bắt đầu reo không ngừng.
Cô dứt khoát tắt máy.
Xin lỗi, giờ chẳng ai có thể “lên mặt” với cô được nữa.
Chị họ cô cẩn thận hỏi: “Em chỉ ra ngoài một lát… sao nhìn như sắp đánh nhau rồi?”
Cô cười tươi rói: “Chị, chị biết quyết định đúng đắn nhất đời em là gì không?”
“...Ừm?”
“Chị, bây giờ giúp em canh thời gian, mười phút.”
Vừa nói cô vừa tháo chuỗi hạt trên tay xuống.
Chuỗi hạt xanh biếc làm nổi bật làn da trắng như sứ, là món đồ cô từng mua trong chuyến đi chơi với Lương Tiềm, không đắt nhưng cô rất thích.
Giờ rảnh rỗi, cô tiện tay dùng để chơi đỡ buồn.
Chị họ tò mò hỏi: “Em đang niệm A Di Đà Phật đấy à?”
“Em đang niệm,” cô đáp, “Tất cả chết hết đi cho em nhờ.”
Chị họ: …Xin lỗi đã làm phiền.
Từ nhỏ Sương Sương đã là kiểu người tùy hứng, được nuông chiều lớn lên, xinh đẹp lại hiếm có, đi đâu cũng có người thích chơi cùng nên tính khí có phần chảnh chọe. Sau khi vào giới mới thu liễm được phần nào. Giờ thì hay rồi, cái vòng kim cô tạm kiềm chế cô đã bị cô tháo bỏ.
Lúc đầu nghe Sương Sương muốn rút lui khỏi giới, chị họ cũng không hiểu nổi.
Tại sao? Dù ngành khác có hái ra tiền, nếu chưa ngồi được vào vị trí lớn thì sao bằng giới giải trí?
Giờ thì hiểu rồi.
Sương Sương đơn giản là không muốn nhẫn nhịn nữa, không muốn làm nữa. Một người nếu đến tiền cũng không còn thiết tha thì còn gì để sợ?
Trong mười phút ấy, Sương Sương bình thản lạ thường.
Còn bên ngoài thì đúng là loạn như chiến trường.
Hai trợ lý của Ôn Tình suýt khóc đến mù mắt, ai mà ngờ được tới quán lẩu, hai chị em đi toilet tám chuyện cũng bị chính chủ bắt gặp? Mà còn là kiểu chính chủ rất “dữ dằn”!
“Cô ta có ý gì vậy?” Ôn Tình tức đến sôi máu. “Tại sao bắt tôi đích thân qua xin lỗi? Câu đó đâu phải tôi nói, tìm tôi làm gì?”
Người quản lý của Ôn Tình cũng cuống hết cả lên, qua điện thoại liên tục khuyên nhủ: “Đừng chấp với cô ta, giờ cô ta đang tâm trạng tồi tệ lại trùng hợp bắt gặp chuyện này, Tình Tình, cô rộng lượng hơn cô ta lại biết điều hơn, qua xin lỗi một câu là được rồi, được không?”
“Cô ta tâm trạng không tốt?” Ôn Tình gào lên, “Tôi mới là người tâm trạng tồi tệ đây này! Tôi chọc ai ghét ai chứ? Sao nào, vì tôi rộng lượng biết điều nên tôi phải chịu ấm ức à? Chị Tôn, khi cô ta còn ở Tinh Khởi các người cũng bảo tôi nhường nhịn, giờ cô ta đi rồi tôi vẫn phải nhường? Được thôi, giờ chị nói thẳng luôn đi, tổng giám đốc Lưu là ba cô ta, không, là con cô ta à!”
Người quản lý gần như không thể nhẫn nhịn nổi nữa nhưng vẫn cố nuốt giận: “Người nói lời đó là trợ lý của cô, mà hai trợ lý đó lại là họ hàng của cô, miệng mồm không giữ gìn, cô nói xem việc này có phải cô nên chịu trách nhiệm không?”