Cô đương nhiên là không ổn!!
Cô tức giận kéo mạnh cửa ra, tháo một chiếc dép ném thẳng vào người anh ta, “Ban ngày tôi đã nói với anh rồi, đừng đến tìm tôi nữa, anh không hiểu tiếng người à? Không hiểu à? Mạnh Hoài Khiêm, bây giờ anh còn sống yên ổn được là nhờ tôi tuân thủ luật pháp đấy!”
Mạnh Hoài Khiêm không kịp phản ứng, theo bản năng bắt lấy chiếc dép của cô.
Tiếp theo là một tràng mắng như sấm giáng vào đầu anh.
Ba tài xế ngoài biệt thự lập tức cúi đầu làm tư thế chim cút, chỉ hận mình không phải người mù hoặc điếc.
Làm tài xế cho nhà họ Mạnh mấy năm nay, ba người họ chưa ai từng thấy Mạnh tổng bị đối xử thế này bao giờ.
Hơn nữa… Mạnh tổng lại còn nhỏ giọng nhún nhường.
Mạnh Hoài Khiêm khom người đặt chiếc dép lại bên chân cô, “Xin lỗi cô.”
Oan oan tương báo bao giờ mới dứt?
Trong đầu Trì Sương chợt lóe lên câu nói này. Hôm nay Ôn Tình bị cô làm cho tức đến muốn đột tử tại chỗ, giờ cô lại bị Mạnh Hoài Khiêm chọc tức đến mức muốn thăng thiên, đúng là một vòng tròn hoàn hảo.
“Có chỗ nào không thoải mái à?” Mạnh Hoài Khiêm cố ý lờ đi đôi mắt sưng đỏ của cô, “Để tôi bảo dì nấu ít canh giải rượu cho cô nhé?”
Trì Sương vốn định độc miệng nói “Tôi uống canh Mạnh Bà còn hơn” thì một cơn buồn nôn dâng lên cổ họng, sắc mặt cô thay đổi, không kịp xỏ dép, quay đầu chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Hôm nay cô uống không ít lại trải qua đủ loại cảm xúc mạnh – giận, vui, buồn – dạ dày phản kháng đầu tiên, cô quỳ trước bồn cầu nôn khan mãi không thôi.
Mạnh Hoài Khiêm do dự vài giây rồi vẫn bước vào. Dù lo lắng, anh vẫn không quên tháo giày trước khi đi vào, sợ cô nổi giận.
Cửa nhà vệ sinh không đóng.
Đôi mắt Trì Sương đỏ hoe vì nước mắt, trong khóe mắt bắt gặp đôi chân mang tất đen, tầm nhìn dần dần nâng lên – là quần tây nếp gấp thẳng tắp… Cuối cùng là khuôn mặt khiến người ta muốn đấm.
Cô gắng gượng đứng dậy.
Anh muốn đỡ cô lại bị cô quát: “Đừng chạm vào tôi, cút đi!”
Anh đành đứng yên, ánh mắt chăm chú nhìn cô, nhìn cô loạng choạng bước đến bồn rửa mặt.
Cô mở vòi nước vốc mạnh nước rửa mặt làm ướt cả tóc, sau đó bóp kem đánh răng lên bàn chải. Trong không gian tĩnh lặng, tiếng bàn chải nhẹ như tiếng điện rò rỉ vang lên, cô lạnh lùng nhìn vào gương – ánh mắt chạm phải ánh mắt của anh trong gương.
Nếu ánh mắt có thể giết người.
Giờ phút này Mạnh Hoài Khiêm chắc đã đoàn tụ với Lương Tiềm dưới suối vàng rồi!
Rõ ràng là cô quay lưng về phía anh, vậy mà hai người lại có thể nhìn nhau qua gương.
Cô vừa mới nôn xong, đuôi mắt còn ửng đỏ, ánh mắt lạnh lẽo như thể đang nhìn một con chó chết không hiểu tiếng người – cái tên vừa điếc vừa mù vừa ngu đần sao lại đáng ghét đến thế!
Mạnh Hoài Khiêm sững người vài giây rồi chú ý đến chiếc váy cô mặc hôm nay bị nước làm ướt phần ngực gần như trong suốt dính sát vào xương quai xanh, thậm chí có giọt nước trượt dọc theo gò má. Anh đành đầu hàng tạm thời lui ra.
Nhưng anh không thực sự rời đi mà bước vào bếp. Cẩn thận tìm nguyên liệu pha nước mật ong ấm cho cô rồi đun nước luộc trứng. Anh không quen những việc này, dù những năm du học nước ngoài thì mọi chuyện ăn mặc ở đều có người lo liệu. Đây là lần đầu tiên anh tự tay làm những việc như vậy vì người khác.
Nồi nước sôi ùng ục.
Chăm sóc Trì Sương, anh cũng có tư tâm. Nội tâm anh đã đầy thương tích nhưng anh không khóc được. Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ hay thầy cô đều nói với anh, anh nên là người "Thái Sơn đổ trước mặt mà mặt không đổi sắc", nên bình tĩnh trước nguy cơ, dần dà anh cũng trở thành người như thế. Mọi cảm xúc đều bị bóp nghẹt, không khóc được, không cười nổi như thể đã hoàn toàn vô cảm.
Nếu thật sự vô cảm thì tốt.
Nhưng mỗi lần nhìn Trì Sương, anh như nhìn thấy chính mình. Anh nghĩ có lẽ nếu Trì Sương tốt lên, anh cũng sẽ khá hơn.
Cô là thước đo của anh.
…
Trì Sương tắm rửa gột sạch mùi rượu trên người. Khi cô bước ra với gương mặt nhợt nhạt thì cái người đáng ra phải biến đi từ lâu vẫn còn ở trong nhà, còn bưng khay đi đến trước mặt cô nhẹ giọng nói: “Dạ dày còn trống thì ăn chút trứng đi nhé?”
“Anh sao còn chưa đi?” cô bực bội hỏi.
Mạnh Hoài Khiêm nhìn mái tóc cô còn chưa khô, khựng lại vài giây rồi nói, “Tôi đi ngay đây.”
Anh đi được vài bước thì dừng lại, giọng trầm khàn trong đêm khuya, “Nếu có gì không khỏe thì gọi tài xế, tôi đã bảo họ đi mua thuốc giải rượu rồi, đang để trong xe.”
Trì Sương sau khi tắm cũng dịu lại phần nào cơn giận.
Đêm đã khuya, cô không còn sức để cãi nhau với anh.
Khi Mạnh Hoài Khiêm đến gần cửa ra vào, anh thấy chiếc dép mà mình đã đặt sang một bên. Chiếc dép bông màu hồng mềm mại.
Cạnh đó là kệ giày, trên đó là đôi giày cao gót mũi nhọn sắc như dao.
Ngày hôm sau.
Mạnh Hoài Khiêm cùng hai người bạn thân Trình Việt và Dung Khôn họp trong văn phòng bàn cách giảm thiểu ảnh hưởng từ nhà họ Lương. Cả bốn người họ lớn lên cùng nhau, dù đi du học ở các nước khác nhau vẫn thường xuyên tụ họp. Giờ đây Lương Tiềm đã không còn, ba người họ cũng tự biết phải thay anh giải quyết tất cả mọi chuyện.
“Tiềm không để lại… di chúc.”
Trình Việt nói khó nhọc, “Tài sản dưới tên anh ấy cuối cùng có lẽ sẽ xử lý theo pháp luật.”
Chuyện này, dù là bọn họ cũng bất lực.
Nghĩ đến chuyện cổ phần và bất động sản của Lương Tiềm có thể rơi vào tay những người nhà họ Lương chỉ biết đến lợi ích, ba người họ đều cảm thấy bất lực.
“Không cần vội,” Dung Khôn nói, “Vẫn chưa đến lúc, cứ để họ chờ thêm hai năm, biết đâu họ cũng không sống nổi mà chờ đến đó.”
“Haiz,” Trình Việt thở dài, “Theo tôi thấy, Tiềm chắc chắn muốn để lại cho Trì Sương một phần, tiếc là chuyện này bọn mình cũng không can thiệp được.”
“Không sao,” Dung Khôn chắp tay, “Nếu thực sự không được, sau này bọn mình gom góp đưa cô ấy một khoản. Cứ xem như là Tiềm để lại.”
Là bạn thân của Lương Tiềm, họ rất biết chừng mực. Không ai bình phẩm hay phán xét về bạn gái của bạn.
Họ không có tư cách đồng ý hay không đồng ý.
Họ hiểu nhau. Họ biết nếu Lương Tiềm có dự cảm trước về tai nạn này, anh chắc chắn sẽ để lại di chúc, và tên của Trì Sương nhất định sẽ nằm trong đó. Không ai không muốn mang đến cho người mình yêu cuộc sống tốt đẹp hơn. Không ai không muốn chia sẻ điều tốt nhất với người mình yêu.