Tưởng Mặc Thành có thể đi chuyến này cũng vì anh vẫn đang trong kỳ nghỉ sau Tết.
Nhưng dù là kỳ nghỉ, công việc cần anh xử lý cũng không ít. Lần này Lâm Phi đến cũng mang theo cả xấp tài liệu cần anh xem qua và ký tên.
Lâm Phi đưa bút máy cho anh.
Tưởng Mặc Thành vừa lật xem tài liệu vừa nghe anh ta tán gẫu.
"Cuối cùng thì tuyến Đông Nam Á cũng chuẩn bị nuốt trọn được rồi." Lâm Phi thở phào nhẹ nhõm xoa xoa cằm, "Hai năm qua vì chuyện này mà tôi sắp có nếp nhăn rồi."
Khi trở về nước anh ta thậm chí còn không vào công ty nhà mình, đem toàn bộ tiền tích cóp theo Tưởng Mặc Thành khởi nghiệp. Giờ thì kiếm được không ít tiền nhưng tóc cũng rụng không ít, nếu không cũng chẳng phải chạy ra trường đua ngựa giải khuây.
Tưởng Mặc Thành hơi nhướng mày, ký tên mình xuống.
Tài liệu trên tay đã xử lý xong gần hết, anh đưa lại cho Lâm Phi, ánh mắt lướt qua mấy hộp sô-cô-la đặt bên cạnh. Khi Lâm Phi còn đang lải nhải than vãn khoảng thời gian bận rộn vừa qua, anh đã tiện tay cầm lấy hộp sô-cô-la trên cùng, cúi đầu nhìn trông như vô tình.
"Xong rồi chứ?"
Tưởng Mặc Thành thản nhiên cầm lấy hộp sô-cô-la đó, nói: "Tôi đi trước đây."
Lâm Phi gật đầu, thấy anh vẫn chưa buông hộp sô-cô-la thì không khỏi trầm ngâm, vắt óc suy nghĩ cuối cùng cũng đoán ra một khả năng. Anh ta vội vàng túm lấy Tưởng Mặc Thành: "Cậu làm gì vậy?"
Tưởng Mặc Thành mặt không đổi sắc, giọng bình tĩnh: "Sao?"
Hoàn toàn không có chút ý thức nào rằng hành vi của mình là "không hỏi tự lấy".
Lâm Phi vừa khó hiểu vừa bối rối. Bọn họ quen nhau đã lâu, chưa từng nghe nói Tưởng Mặc Thành thích ăn thứ này.
"Không có gì..."
"Thẩm Tấn dù có đi công tác hay ra nước ngoài cũng không mang bạn gái theo, cô ta bây giờ đang ở Thẩm trạch." Lâm Phi lưỡng lự hỏi, "Chẳng lẽ cậu đã tìm cách làm quen cô ta rồi?"
Khả năng này nhỏ tới mức ngay cả Lâm Phi cũng thấy khó tin.
Phải biết rằng anh và Tưởng Mặc Thành đã quen nhau hai mươi năm, chưa từng nghe nói anh thân thiết với cô gái nào. Gia đình cũng từng sắp xếp vài buổi xem mắt nhưng đều bị anh lạnh lùng từ chối. Một người như vậy lại chủ động tiếp cận bạn gái của Thẩm Tấn?
Chỉ nghĩ thôi đã thấy sỉ nhục anh rồi, giống như nói anh vì đạt mục đích mà không từ thủ đoạn vậy.
Chưa kịp để Tưởng Mặc Thành sa sầm mặt, Lâm Phi đã vội vàng thanh minh: "Không thể nào!"
Hơn nữa dù cho Tưởng Mặc Thành thật sự có ý đồ tiếp cận bạn gái Thẩm Tấn thì được ích gì? Hai người đó tình cảm sâu đậm nổi tiếng khắp thành phố, cô ấy có thể giúp người ngoài đối phó với Thẩm Tấn chắc? Đúng là nằm mơ.
Tưởng Mặc Thành liếc anh ta một cái, loại suy đoán linh tinh này anh còn chẳng buồn giải thích, chỉ tổ phí lời.
"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại," Lâm Phi hạ giọng tò mò hỏi, "Cậu đã gặp cô ta chưa? Tôi nói bạn gái của Thẩm Tấn ấy, nghe bảo anh ta cưng chiều vô cùng, lần nào đưa đi ăn cũng bao trọn cả nhà hàng, năm ngoái dịp Thất Tịch còn đấu giá một viên kim cương thô làm quà."
Tưởng Mặc Thành rõ ràng không muốn thảo luận mấy chuyện này, nhạt nhẽo đáp: "Chưa gặp."
"Nghe nói..." Lâm Phi ngượng ngùng tiếp lời, "Cô ấy cực kỳ xinh đẹp. Thẩm Tấn ngày đó là anh hùng cứu mỹ nhân, vừa gặp đã yêu. Người ngoài đều bảo anh ta như cây sắt nở hoa."
Tưởng Mặc Thành: "..."
Trước đây nghe mấy lời đồn này anh chỉ nghe cho có, giờ thì một chữ cũng không muốn nghe.
"Cậu là phóng viên săn tin à? Sao chuyện riêng tư người khác cậu quan tâm thế?" Tưởng Mặc Thành lạnh giọng, "Tinh thần thừa thãi như vậy, chuyện ở bến cảng Ninh thị giao cho cậu phụ trách luôn."
Lâm Phi: "…?"
Đến cuối cùng anh ta vẫn không kịp hỏi hộp sô-cô-la đó rốt cuộc định cho ai.
Cùng lúc đó Bách Doanh đang lật xem ảnh trong máy ảnh. Cô biết Tưởng Mặc Thành có hứng thú với nó, chỉ là ngại không tiện mở miệng. Cô đã xóa hết những bức ảnh không nên để anh thấy nhưng cô luôn cảm thấy như vẫn thiếu thứ gì đó. Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cô nảy ra một ý tưởng.
Không ngờ lúc hai người lại gặp nhau trong thư phòng vào đêm khuya Tưởng Mặc Thành lại đưa cho cô một hộp sô-cô-la to đùng.
Cô ngây người nhìn hộp sô-cô-la rồi lại nhìn anh, một lúc lâu không thể hoàn hồn.
Ý gì vậy?
Tưởng Mặc Thành khẽ ho một tiếng, vẻ mặt như giấu đầu hở đuôi thản nhiên giải thích: "Người khác tặng, tôi không thích ăn cái này, vứt đi thì lãng phí."
Bách Doanh nhìn anh với ánh mắt sáng lấp lánh, vui sướng hỏi nhỏ: "Tặng cho tôi sao?"
Tưởng Mặc Thành: "Vứt thì tiếc, cô có cần không?"
"Anh không thích ăn à?" Bách Doanh tỏ vẻ cảm động rồi như nhớ ra điều gì, vội vàng ngẩng đầu, "Anh không thích ăn sô-cô-la ư? Vậy thì..."
Cô vốn định lén lút, là vì che giấu sự e thẹn khó kìm nén mới lén bỏ sô-cô-la vào áo khoác anh không muốn để ai biết, suýt thì lỡ lời. Cô vội đưa tay bịt miệng lúng túng nhìn anh.
"Rất ít khi ăn." Anh ngừng lại, dỗ dành cô, "Thỉnh thoảng cũng ăn một viên."
Bách Doanh mím môi cười: "…Vâng."
"Chắc đắt lắm nhỉ?" Cô lại hỏi, "Anh xem, vỏ hộp còn chưa bóc, hay anh bán lại cho người khác đi?"
Tưởng Mặc Thành cau mày: "Cô không thích ăn?"
"Tôi thích lắm luôn!"
Ai mà thích chứ!
Loại sô-cô-la này ngọt đến phát ngấy, ăn một viên là muốn uống ngay một cốc trà đen thật lớn cho đỡ ngán.
"Thật sự tặng cho tôi sao?" Bách Doanh ngập ngừng hỏi, vừa sợ anh nói “phải” lại vừa sợ anh nói "không phải".
"Ừ."
Bách Doanh ôm hộp sô-cô-la như báu vật, chỉ dám mím môi cười lén không dám phát ra tiếng, nhưng sự vui sướng và hạnh phúc vẫn ánh lên trong mắt như một chú chuột nhắt nhỏ thỏa mãn.
"Trên hộp ghi có bốn mươi lăm viên," cô thì thầm, "Tôi mỗi ngày ăn một viên," nói đến đây lại ủ rũ, "Nhưng lúc đó chắc anh cũng không còn ở đây nữa."
Tưởng Mặc Thành nhìn cô một cái, không nói gì.
Bách Doanh hiểu rất rõ, nếu bây giờ nói Tưởng Mặc Thành đã thích cô thì ngay chính cô cũng không tin. Người đàn ông này có hơi ngốc nhưng không hề ngu ngốc. Đêm khuya yên tĩnh ngầm hẹn gặp ở thư phòng hẻo lánh đã đủ kích thích. Thân phận cô tự tạo ra cũng chỉ là một cô gái yếu đuối bất lực không có nơi nương tựa. Đàn ông ai cũng có tinh thần "anh hùng cứu mỹ nhân", anh đối với cô có thương cảm, có đồng tình, có luyến tiếc nhưng chưa hẳn là tình yêu nam nữ.
"Sao không nói gì vậy?"
Bách Doanh bị giật mình tỉnh lại, ngẩng đầu lên, những ngón tay trắng trẻo nắm lấy mép hộp, lắp bắp mãi mới nhỏ giọng hỏi anh: "Socola... là ai tặng cho anh vậy?"
Tưởng Mặc Thành hơi sững người, có lẽ cũng không ngờ cô sẽ hỏi câu này.
Sau vài giây yên lặng, Bách Doanh nhìn anh chằm chằm lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của anh. Dĩ nhiên cô biết mấy lời kiểu "của người ta tặng, vứt đi thì phí" chỉ toàn là xạo xự.
"Một người bạn." Anh đáp.
Lần này chưa đợi Bách Doanh hỏi tiếp anh đã tự mình bổ sung: "Là con trai."
Khóe môi Bách Doanh chưa kịp cong lên nhưng trong mắt đã ánh lên nụ cười.
Tưởng Mặc Thành dời ánh mắt đi nơi khác: "Một hộp socola thôi mà, hỏi gì nhiều thế."
"Phải hỏi rõ chứ!" Bách Doanh nghiêm túc nói, "Nếu là bạn gái tương lai của anh tặng thì sao? Tôi ăn mất rồi sau này lỡ bị đòi bồi thường thì sao?"
Tưởng Mặc Thành cũng không biết từ đâu cô nghĩ ra mấy lý do kỳ quái như thế: "Không ai bắt cô bồi thường đâu."
Bách Doanh trừng mắt liếc anh một cái, lẩm bẩm: "Nghe lời chỉ nghe nửa vời."
"Đúng rồi, lúc trước anh làm việc ở nước ngoài vậy anh có biết nói ngoại ngữ không?" Cô nhanh chóng chuyển đề tài.
Tưởng Mặc Thành gật đầu: "Biết chút ít."
"Giỏi quá!" Bách Doanh nhìn anh đầy ngưỡng mộ: "Anh có thể dạy tôi không?"
Chưa đợi anh gật hay lắc đầu, cô đã nhanh nhẹn xoay người tìm được quyển từ điển song ngữ đã chuẩn bị sẵn từ trước trên kệ sách, tiện tay kéo tay áo anh, hai người cùng ngồi xuống trước bàn học. Cô mở sách ra, ánh mắt chan chứa khao khát tri thức nhìn anh. Ban đầu cô chỉ định trêu anh chơi nhưng khi nghe anh trầm giọng đọc ra từ đầu tiên, cô nhìn khuôn mặt sắc sảo của anh với vẻ không tin nổi.
Phát âm của anh không chỉ chuẩn và lưu loát mà cả ngữ điệu cũng rất đúng chỗ.
Khi còn đi học cô cũng học hành chăm chỉ, thi cử không tệ nhưng khi mở miệng nói vẫn mang nặng âm địa phương, sau khi lên đại học phải khổ luyện mãi mới khá hơn.
Nghĩ tới việc anh từng đi làm mấy năm ở nước ngoài cô lại không khỏi thầm cảm khái: học ngôn ngữ, môi trường vẫn là điều quan trọng nhất.
Tưởng Mặc Thành nhìn cô, cô cố tình phát âm sai thế nào cũng không chuẩn. Vài lần như vậy — cuối cùng cũng bước vào đoạn mờ ám nhất, Bách Doanh áp sát lại gần, hơi hé môi, đầu lưỡi khẽ chạm răng dưới, hơi thở phả ra thơm mát: "Như vậy... đúng chưa?"
"...Không đúng."
Tưởng Mặc Thành nhìn vào đôi mắt long lanh của cô, ánh mắt lại trượt xuống đôi môi đang hé mở kia, không kiềm được mà nuốt nước bọt.
Bách Doanh cố nhịn cười, mặt đỏ bừng, tay chống lên thành ghế, người nghiêng về phía trước: "Tôi ngốc quá, học mãi cũng không được."
"Sau này luyện tập nhiều là được."
"Vậy sau này anh còn đồng ý dạy tôi không?" Bách Doanh mở to mắt tràn đầy mong chờ nhìn anh.
Tưởng Mặc Thành vốn không định đồng ý. Anh cảm thấy mình không nên tự tìm phiền phức nữa. Nếu không phải hôm đó bị cô chụp lại, anh cũng chẳng cần dây dưa với cô làm gì, chuyện này chưa xong lại thêm chuyện khác, thật sự không cần thiết. Lời từ chối đã tới miệng — "Nếu tôi rảnh thì sẽ dạy."
Khóe môi Bách Doanh cong lên: "Đương nhiên rồi, không thể làm chậm trễ việc chính của anh được, nhưng mà tôi vẫn phải trả học phí cho anh chứ."
"Thôi đi." Anh khẽ hừ một tiếng, "Tiền của cô đều nộp hết lên rồi còn gì."
Bách Doanh bật cười: "Thầy Xuân, tôi không có tiền nhưng mà anh hơi tục quá rồi đấy. Tôi sẽ không nói chuyện tiền bạc với anh đâu, học phí đâu nhất định phải là tiền, biết đâu là thứ khác thì sao."
"Ví dụ như ——"
Cô hơi rướn người tới gần anh, ánh mắt cười như hoa nhìn anh.
Tưởng Mặc Thành cứng đờ người nhưng cũng không tránh đi ánh mắt ấy. Sau chữ "ví dụ như", cô không nói tiếp, anh đương nhiên cũng không hỏi. Chính vì cô không nói, anh cũng không hỏi nên anh lại hiếm hoi mà cảm thấy tò mò với những chuyện lẽ ra không đáng để bận tâm, những chuyện trước giờ anh chưa từng phí lấy một giây suy nghĩ tới.
Cô không có tiền, đến một chiếc áo khoác dày cũng không có, một người như vậy thì có thể trả "học phí" gì chứ?
Rời khỏi thư phòng, Bách Doanh vô tình giẫm phải một cành cây khô rơi ở cửa suýt nữa thì ngã nên thét lên một tiếng. Tưởng Mặc Thành phản ứng nhanh vươn tay giữ lấy vai cô. Cô lùi lại, lưng áp vào lồng ngực rắn chắc của anh, cả người như bị anh ôm trọn. Từ xa nhìn lại, cô hoàn toàn bị bóng dáng anh che khuất, dù có người đi ngang qua cũng sẽ nghĩ nơi đó chỉ có một người.
Cô hoảng hốt quay đầu lại, khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi, đỉnh đầu còn cọ qua cằm anh.
Cô thực sự bị dọa sợ. Dưới đất đã phủ một lớp băng mỏng, nếu ngã xuống rất có thể sẽ bị gãy xương. Vì cưa trai mà gãy chân, cô nghĩ cũng thấy mình bị kẹp đầu vào cửa mất rồi.
Khoảng cách hai người gần đến mức Tưởng Mặc Thành có thể cảm nhận rõ nhịp tim dồn dập của cô — thình thịch, thình thịch —
Nhanh, và rất gần.
Như thể nhịp đập ấy nằm gọn trong lòng bàn tay anh vậy.
...
Khi Tưởng Mặc Thành về phòng, những người khác đã ngủ cả rồi. Anh ngồi im trên ghế, vẻ mặt vẫn lạnh lùng nghiêm nghị. Phải rất lâu sau anh mới sực tỉnh, ánh mắt hạ xuống rồi lại khẽ ngẩn người. Anh giơ tay nhặt lấy một sợi tóc mềm mại rớt lại trên cổ áo khoác.
Anh lại một lần nữa nhớ tới hơi thở của cô khi tựa vào lòng mình.