Bách Doanh tỉnh dậy vào sáng hôm sau, vừa ăn sáng vừa đọc báo, đang suy nghĩ xem rút tiền từ séc xong thì sẽ làm gì, hiện tại cô chỉ nghĩ đến việc mua bất động sản nhưng nếu cô đi mua nhà chắc chắn sẽ làm Thẩm Tấn chú ý, cách tốt nhất là nhờ người mà cô hoàn toàn tin tưởng giúp đỡ — nhưng vấn đề là trong thế giới này, người cô tin tưởng duy nhất chỉ có chính mình.

Dù mẹ nuôi còn sống, cô cũng không dám giao một số tiền lớn cho bà. Có lẽ do từ nhỏ cô đã sống trong hoàn cảnh như vậy, cô luôn cảm thấy tình cảm giữa người với người quá mong manh, ngay cả người thân ruột thịt khi đối mặt với tiền bạc cũng có thể quay lưng.

Cô có một vài người bạn quan hệ khá tốt, tình cảm giữa họ cũng đủ chân thành nhưng ai cũng chẳng phải một hòn đảo cô đơn, dù họ không tham lam thì những người xung quanh họ thì sao?

Nghĩ lại, thật sự là càng có tiền thì càng khó có bạn bè. Nhưng cũng không sao, cô rất sẵn lòng làm một người giàu có và cô đơn.

Khi quản gia đến, cô gấp báo lại rồi đặt sang một bên, không chú ý đến việc báo có đăng ảnh của Thẩm Tấn.

"Bách tiểu thư, hôm nay tuyết trên đường đã tan gần hết rồi." Quản gia cung kính cúi đầu, "Hôm nay Bách tiểu thư có kế hoạch ra ngoài không?"

Nếu là bình thường, Bách Doanh chắc chắn sẽ ra ngoài để thư giãn, dù căn biệt thự không nhỏ nhưng đã chán ngấy từ lâu, dù rộng bao nhiêu cũng không thể cứ ở mãi trong nhà. Cô suy nghĩ một chút, nhớ đến chàng ngốc kia rồi lại lắc đầu, "Không, dạo này tôi không có tâm trạng, không muốn ra ngoài."

Cô cũng không dám tự nhận mình là chủ nhà, không có quyền can thiệp vào việc sắp xếp vệ sĩ, nếu như hôm nay là lượt của người kia bảo vệ cô, vậy thì trò thú vị này làm sao có thể tiếp tục?

Quản gia có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại nhìn thoáng qua báo trên bàn, thấy người đàn ông có khí chất vượt trội trong ảnh thì không khỏi thở dài trong lòng. Trước khi bà cụ rời đi, bà rất mong muốn hai người này kết hôn, có lẽ giờ sẽ không thành hiện thực được. Ông có thể nhìn ra được chắc chắn trong lòng tiên sinh có cô Bách, hơn nữa vị trí còn rất nặng, nếu không thì sao lại phải do dự cân nhắc nhiều như vậy?

Chỉ là Bách Doanh còn trẻ, không hiểu được tâm ý của ông chủ, để lâu dần cũng khó tránh khỏi việc cô sẽ cảm thấy tổn thương vì sự lạnh lùng của anh.

Bách Doanh dùng thìa khuấy ly cà phê sữa, mím môi lại, không biết tối nay có nên hỏi tên ngốc kia xem nhà hắn mua ở đâu không? Mua nhà đương nhiên phải mua tốt nhưng cô không phải là chuyên gia trong lĩnh vực này, không có chút kinh nghiệm nào… Hỏi một người không chuyên cũng coi như giết thời gian.

...

Dựa vào chênh lệch múi giờ, quản gia đã gọi cuộc điện thoại quốc tế đúng lúc, sau khi báo cáo tình hình gần đây, ông lo lắng nói: "Bách tiểu thư đã gần nửa tháng không ra ngoài rồi, ngay cả ăn cũng không xuống dưới, cứ ở trong phòng."

Thẩm Tấn im lặng một lúc, "Bị bệnh à? Có mời bác sĩ gia đình không?"

"Bách tiểu thư không bị bệnh." Quản gia lại nói, "Chỉ là cô ấy có lẽ tâm trạng không tốt, sáng nay cứ xem báo có đăng ảnh của ngài."

Nửa đêm, Bách Doanh ngáp dài rồi thay đồ cũ nhẹ nhàng đi xuống lầu, run rẩy bước về phía thư phòng. Cô cảm thấy như vậy không được, còn không bằng chạy cho ấm người một chút nên bước đi có chút vội vàng, ngay cả bước chân cũng có vẻ khẩn trương.

Tưởng Mặc Thành từ chỗ tối đi ra, đứng cách một đoạn nhìn cô không giấu được sự vui vẻ khi chạy bước nhỏ, nhìn một lúc lâu, anh quay người đi về phía tòa nhà phụ. Anh cảm thấy không thể để sự việc phát triển thêm nữa, dù bức ảnh có bị Thẩm Tấn phát hiện thì sao, tệ lắm anh cũng chỉ bị ông già mắng một trận, anh da dày thịt béo chẳng để ý mấy chuyện đó.

Bách Doanh vào thư phòng tháo khăn quàng ra, lắng tai nghe, không nghe thấy tiếng bước chân, lúc này mới móc một viên kẹo ra từ túi.

Thời tiết quá lạnh, cần ăn chút ngọt để bổ sung năng lượng đã tiêu hao.

Cô nhăn mặt vì vị chua, vội vàng lấy giấy ăn bỏ vỏ kẹo vào rồi nhìn vào bao bì, cô vô tình lấy vài viên, không ngờ lại là vị chanh. Khi vị chua trong miệng biến mất cô mới thả lỏng lông mày.

Khi cô sắp không thể kiềm chế muốn nhìn xem người kia sao vẫn chưa đến thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vững vàng.

Bách Doanh vội vã chạy ra mở cửa, đôi mắt mỉm cười: "Hôm nay sao lại đến muộn như vậy, có phải công việc bận không?"

Tưởng Mặc Thành nhìn cô một cách trầm mặc, lắc đầu, anh bước vào thư phòng với dáng vẻ cứng ngắc, cơ thể tỏa ra khí thế đè nén, Bách Doanh khó hiểu, cảm thấy anh dường như không vui.

"Anh sao vậy, có phải không vui không?" Cô chậm rãi bước tới bên cạnh anh, ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt là sự quan tâm và lo lắng không thể che giấu.

Bách Doanh thật ra cũng không hiểu vì sao anh lại không vui. Theo cô nghĩ, tuy anh xuất thân bình thường nhưng ít nhất cha mẹ vẫn còn sống, cũng không phải lo cơm ăn áo mặc. Ngay ngày đầu tiên gặp mặt, cô đã hỏi thăm được là anh không có bạn gái, tự nhiên sẽ không vì tình cảm mà khổ sở. Còn công việc á, người mới ở đâu mà chẳng bị sai vặt? Hiện tại Thẩm Tấn lại không có trong nước, trên dưới biệt thự đều thảnh thơi hơn nhiều…

Tưởng Mặc Thành khó xử và đầy do dự liếc nhìn cô một cái.

Ánh mắt đó khiến Bách Doanh giật bắn cả mình! Cô không xa lạ gì với kiểu ánh mắt này, bạn bè hay bạn học nào chuẩn bị mở miệng mượn tiền cũng đều như vậy. Không thể nào? Không thể nào? Anh thật sự định như vậy à? Trái tim Bách Doanh còn đang ấm áp liền nguội lạnh ngay, không ngờ có một ngày mình lại nhìn nhầm người. Cô không quan tâm anh có tiền hay không, dù sao cô có tiền là được. Nhưng nếu anh thật sự có ý định vay tiền cô thì chuyện này còn khiến cô tức giận hơn cả việc bị Thẩm Tấn từ chối.

Đàn ông không biết xấu hổ mới mở miệng vay tiền phụ nữ, lại còn là người quen chưa tới mười ngày nghèo đến mức áo ấm còn không có mà mặc – thật sự tội lỗi nặng nề đến mức có thể đày xuống mười tám tầng địa ngục!

Bách Doanh thu lại nụ cười trên mặt, lùi một bước, thần sắc ảm đạm: “Thôi, anh không muốn nói với tôi cũng không sao, dù sao người như tôi, cho dù anh thật sự gặp chuyện thì tôi cũng chẳng giúp được gì.”

“Không phải.” Tưởng Mặc Thành nhẹ giọng nói, “Tôi không ở đây được lâu, có thể tháng sau sẽ rời đi. Ba mẹ tôi muốn tôi đến Ninh thị, đã bàn bạc xong rồi.”

Bách Doanh nhẹ nhõm hẳn, trực tiếp bỏ qua lời nói trước đó của anh, tò mò hỏi: “Đến Ninh thị làm gì vậy?”

Tưởng Mặc Thành liếc cô một cái đầy phức tạp. Trọng điểm không phải là Ninh thị mà là… tháng sau anh sẽ rời đi.

“Làm chút việc buôn bán nhỏ.” Tưởng Mặc Thành lại nói thêm, “Sau này sẽ định cư ở đó luôn.”

“Nhà anh ở Ninh thị cũng có nhà sao?” Mắt Bách Doanh sáng lên như sao, “Thật ngưỡng mộ ghê!”

“Nhà cũ thôi.”

Không phải, đó không phải là trọng điểm.

“Vậy căn nhà ở bên này thì sao?” Bách Doanh không hứng thú với chuyện mua nhà nhỏ nhưng cô cảm thấy có thể nhân cơ hội nói chuyện về thị trường bất động sản, anh chắc chắn hiểu hơn cô, “Anh định bán à?”

“Ừ, bán. Dù sao tôi cũng sẽ không ở lại đây nữa, cũng không quay lại.”

“Vậy bán được giá bao nhiêu nhỉ?” Bách Doanh tiếp tục hỏi, “Tôi đọc báo thấy giá nhà năm nay hình như cao hơn năm ngoái một chút, vậy bây giờ có phải là thời điểm tốt để mua hay bán nhà không?”

“Còn tùy nhu cầu.” Tưởng Mặc Thành nói, “Phí nhân công tăng, giá xi măng gạch ngói cũng tăng, cuối cùng giá nhà đương nhiên cũng tăng.”

Bách Doanh gật đầu tỏ vẻ suy nghĩ, “Vậy không phải là bây giờ anh phải đăng bán nhà luôn sao?”

“…Ừ, tôi tháng sau đi rồi, chuyện này rất gấp, sau đó cũng sẽ không quay lại nữa.”

“Vậy à.” Cô ngước mắt nhìn anh, mím môi cười dịu dàng, “Bán nhà gấp quá dễ mắc sai lầm, anh kiếm tiền không dễ mà nếu lỗ thì thật tiếc quá. Tôi cũng không giúp gì được cho anh nhưng nếu anh có thông tin gì liên quan nhớ nói với tôi nhé, tôi giúp anh hỏi cô Bách thử xem.”

Tưởng Mặc Thành có cảm giác như đấm vào bông, bất lực vô cùng.

“Không cần đâu.”

“Sao lại không cần chứ?” Bách Doanh dịu giọng nói, “Anh giúp tôi nhiều như vậy còn luôn kiên nhẫn nghe tôi nói chuyện, trước giờ chưa ai đối xử tốt với tôi như anh cả. Nghĩ đến việc tôi có thể giúp gì cho anh, dù chỉ một chút thôi cũng khiến tôi rất vui.”

Nói rồi cô rút từ túi ra mấy viên kẹo vị chanh đưa cho anh, đầu ngón tay như vô tình lướt nhẹ qua lòng bàn tay anh, “Kẹo này cho anh, anh tuần tra ban đêm vất vả như vậy phải bổ sung thể lực nhé.”

Tưởng Mặc Thành cảm nhận được hơi lạnh nơi đầu ngón tay cô, ngón tay anh theo phản xạ khẽ co lại, còn chưa kịp chạm vào thì cô đã nhanh chóng thu tay về – chỉ là trong thoáng chốc rất ngắn ngủi.

“Thật ra ba mẹ anh muốn anh đến Ninh thị cũng tốt mà.” Bách Doanh nhẹ giọng nói, “Tuy anh mặc âu phục màu đen rất bảnh bao cũng rất oai phong nhưng bộ đồ này cũng rất nguy hiểm. Nói trắng ra là lấy thân mình bảo vệ ông chủ, sao mà khiến người ta yên tâm được? Đổi một công việc khác cũng tốt, sống cuộc đời bình thường không cần bảo vệ ai cả, chỉ cần bảo vệ chính mình là được rồi. Người quan tâm đến anh cũng sẽ yên tâm, không cần lo lắng suốt ngày sợ anh bị thương.”

Tưởng Mặc Thành cúi đầu nhìn cô.

Ánh đèn trên đỉnh đầu như tạo thành một quầng sáng quanh cô, hàng mi khẽ cụp xuống, khóe môi nở một nụ cười bình yên.

Sau khi Bách Doanh trở về phòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Tháng sau sẽ đi… Thật tốt quá, sẽ không gây cho cô thêm phiền phức không cần thiết! Đến lúc đó Thẩm Tấn chắc cũng gần về rồi, cô sẽ nói chuyện rõ ràng với Thẩm Tấn một lần nữa, coi như một chút lòng thành, diễn nốt cảnh thất tình cuối cùng rồi thu dọn hành lý rời đi.

Làm em gái thì thôi đi, cô chẳng có hứng thú gì với việc tìm một người anh trai suốt ngày ra lệnh cho mình cả.

Ngày hôm sau.

Không phải lượt Tưởng Mặc Thành trực, anh tranh thủ cơ hội ra ngoài một chuyến. Bên đường có một chiếc xe con màu đen đang đỗ, tài xế bước xuống cúi người mở cửa xe cho anh, anh mặt không cảm xúc lên xe.

Lâm Phi sốt ruột hỏi anh: “Sao rồi? Nghe nói Thẩm Tấn không ở trong nước, chắc chắn ra nước ngoài là để chuẩn bị cho việc lớn gì đó. Chỉ là đám người kia trơn như lươn, bọn tôi vẫn chưa moi được thông tin nào hữu ích. Bên cậu thì sao?”

Thật ra nhiệm vụ xâm nhập địa bàn của Thẩm Tấn vốn dĩ không đến lượt Tưởng Mặc Thành làm. Lâm Phi đã chuẩn bị hết mọi thứ, ai ngờ đúng lúc đó lại xảy ra chuyện. Trong một lần đi chơi ở trường đua, anh ta không cẩn thận bị gãy chân. Nhà họ Tưởng cũng không thiếu người có thể dùng, chỉ là chuyện xảy ra bất ngờ, Tưởng Mặc Thành không muốn kinh động đến ông cụ nên mới đích thân ra mặt.

Thấy Tưởng Mặc Thành vẻ mặt sâu không lường được, Lâm Phi tưởng xảy ra chuyện lớn gì, tim như muốn nhảy khỏi cổ họng nhưng vẫn cố kiềm chế chờ anh trả lời.

Tưởng Mặc Thành thờ ơ liếc anh ta một cái, vô tình liếc thấy mấy hộp quà bọc đẹp đẽ chất trên ghế rộng rãi: “Cái gì đó?”

“Sôcôla đó.”

Lâm Phi thích ăn món này, gần đây bạn bè tới thăm đều mang sôcôla đến.

Tưởng Mặc Thành thu lại ánh mắt, nghe Lâm Phi nói mấy câu linh tinh, lại nhàn nhạt liếc nhìn mấy lần nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play