Tại một thành phố không có hệ thống sưởi, khi mùa đông về cùng những đợt không khí lạnh, khắp nơi trong toà nhà chính của Thẩm gia đều được lót thảm lông cừu dày dặn. Chủ nhân cũ của căn nhà này rất biết hưởng thụ, đặc biệt thuê người thiết kế hệ thống sưởi dưới sàn tương tự như "địa long" ngày xưa. Những mùa đông trước đây, mỗi sáng thức dậy với Bách Doanh là một cuộc chiến với bản thân nhưng giờ đây cô có thể nhẹ nhàng vén chăn bước chân trần lên sàn và đi đến bên cửa sổ, kéo rèm nhìn ra ngoài cảnh tuyết phủ trắng xóa mà khẽ thở ra một hơi lạnh.
Thẩm Tấn đã rời đi được một tuần. Cô vẫn còn nhớ rõ đêm trước ngày anh đi công tác, anh đã mời cô vào thư phòng nghiêm túc nói:
“Doanh Doanh, thật sự cảm ơn em trong suốt một năm qua. Nếu không có em, bà ngoại sẽ không có những ngày cuối đời yên bình như vậy.”
Lúc đó cô đã có linh cảm chẳng lành nhưng vẫn gắng gượng lắng nghe.
“Anh là người không thể sống một cuộc đời bình yên, em cũng thấy rồi đấy. Ở bên anh sẽ có rất nhiều rủi ro tiềm ẩn. Em còn trẻ, anh không muốn kéo em vào khiến em cả ngày lo lắng bất an, như vậy là không công bằng với em.”
Thẩm Tấn lấy một phong thư từ ngăn kéo, vẻ mặt nghiêm trọng đứng dậy đến bên cô, cúi đầu đưa cho cô và nói nhỏ:
“Đây là chút tấm lòng của anh. Em yên tâm, anh sẽ dần dần giải thích chuyện của chúng ta với bên ngoài. Nhưng em vẫn có thể ở lại đây, nếu em không ngại, em có thể gọi anh là anh trai, anh sẽ coi em như em ruột, không để ai bắt nạt em nữa.”
Nước mắt Bách Doanh rơi lã chã đầy bất lực.
Bách Doanh thật sự vô cùng xinh đẹp. Cô xinh đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở, làn da trắng như sứ mịn màng không tì vết, đôi mắt long lanh ẩn chứa vô vàn tâm sự trông mong manh và rụt rè. Cô để tóc dài suôn mượt, chẳng chạy theo trào lưu uốn xoăn như người khác, mái tóc như lụa luôn phảng phất một hương thơm dịu nhẹ.
Ánh đèn dường như phủ lên cô một tầng ánh sáng vàng nhạt khiến cả người cô toát lên vẻ dịu dàng mềm mại.
“Em không cần.” – Cô đẩy phong thư lại, đôi mắt đẫm lệ, gần như nghẹn ngào không thành tiếng – “Đây không phải là một cuộc giao dịch gì cả… Tất cả là do em tự nguyện.”
Thẩm Tấn khẽ thở dài trong lòng, ánh mắt nhìn cô phức tạp lại mang theo chút dịu dàng mà chính anh cũng không nhận ra.
“Anh không nói đây là giao dịch. Chỉ là tấm lòng của anh thôi.”
Hai người quen nhau cũng là do một sự cố ngoài ý muốn.
Thẩm Tấn là người nổi tiếng thanh sạch trong giới nhưng đôi khi vẫn có những buổi xã giao không thể từ chối. Hôm đó bất đắc dĩ anh đến một quán karaoke, bực bội vì bầu không khí hỗn tạp bên trong liền một mình ra ngoài hít thở. Ai ngờ lại bắt gặp cảnh một cô gái trẻ bị người khác ép buộc suýt nữa bị kéo đi. Với tính cách của anh, anh tuyệt đối không thể làm ngơ. Anh dễ dàng ra tay cứu cô gái ấy. Cô ngước lên trong hoảng hốt, nước mắt lăn dài nơi khóe mắt ngơ ngác nhìn anh đầy sợ hãi.
Cô gái ấy chính là Bách Doanh.
Cô vẫn còn đang học đại học, bị bạn học rủ đến dự tiệc sinh nhật.
Do đắc tội với một cậu ấm đang theo đuổi mình, đối phương tìm đủ mọi cách để trả đũa cô. Sau khi nghe cô nghẹn ngào kể xong, Thẩm Tấn lần đầu nổi lên lòng trắc ẩn. Giúp thì giúp cho trót, nhưng hành động của anh lại khiến nhiều người để ý, chẳng bao lâu sau lời đồn lan rộng.
Anh chỉ có một người thân duy nhất là bà ngoại, khi nghe tin anh có bạn gái, bà mừng rỡ không thôi. Những chuyện sau đó chẳng qua là “thuận nước đẩy thuyền” để làm bà vui lòng.
Bách Doanh và anh có một thỏa thuận coi như đôi bên cùng có lợi, anh cho cô đủ sự bảo vệ và hỗ trợ về vật chất, cô trở thành bạn gái trên danh nghĩa của anh. Thỏa thuận đó tất nhiên kết thúc sau khi bà ngoại anh qua đời.
“Em suy nghĩ cho kỹ.” – Thẩm Tấn nói – “Hoặc nếu em muốn đi du học, anh có thể đưa em đi.”
Bách Doanh khóc đến mức nghẹn thở, cô không nói một lời yêu nhưng nước mắt và tiếng nấc của cô đều đang ngầm thể hiện rằng cô đã rung động vì anh.
Thẩm Tấn tiễn cô về phòng, thở dài rồi rời đi.
Điều anh không biết là chỉ nửa tiếng sau khi anh đi, Bách Doanh với đôi mắt sưng đỏ đã vội vàng xé phong thư, khi thấy con số trên tấm séc bên trong, mắt cô sáng rực: Phát tài rồi!!!
Thẩm Tấn rất hào phóng, số tiền trong séc còn gấp đôi so với con số ban đầu họ đã thỏa thuận. Chỉ cần cô không tiêu xài hoang phí thì nghỉ hưu an nhàn cả đời cũng không phải là mơ.
Thế nhưng sau cơn phấn khích ngắn ngủi, Bách Doanh lại tức tối đập gối: Tên đàn ông này! Thật đúng là không hiểu phong tình một chút nào, đáng đời ba mươi tuổi còn độc thân! Nghe xem anh ta nói gì kìa – Không thể để cô làm bạn gái vì sợ cô gặp nguy hiểm nhưng lại có thể làm em gái...?!
"Đây là logic gì vậy, logic gì chứ?!"
Từ xưa đến nay ai mà không biết bắt cóc con trai nhà giàu hiệu quả hơn là bắt vợ hắn, tương tự như vậy người thân luôn có sức nặng hơn người tình, làm em gái anh ta chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao?
Cô sớm đã biết thói xấu lớn nhất ẩn sâu trong xương tủy của đám đàn ông này chính là nhận người ta làm "em gái". Không ngờ đến cả người điềm tĩnh và tự giữ mình như Thẩm Tấn cũng không thoát khỏi lời nguyền này.
Thật khiến cô... thất vọng quá rồi!
Chuyện cô thích Thẩm Tấn lừa người ngoài thì được nhưng không thể tự lừa chính mình. Trong lòng Bách Doanh có một cán cân: đúng là tiền bạc quan trọng nhất nhưng một khi con người có tiền rồi thì lại sinh ra nhu cầu về mặt tinh thần. Thẩm Tấn quả thật có vẻ ngoài không tệ, mười mấy tuổi đã liều lĩnh bước chân vào xã hội, hơn mười năm tích lũy nên khí chất trầm ổn không cần nổi giận cũng đủ uy nghi, loại đàn ông như vậy đương nhiên có sức hút riêng.
Tuy nhiên trong mắt cô, tuổi anh ta cũng không còn nhỏ, sắp bước sang tuổi ba mươi mốt, lớn hơn cô tận tám tuổi.
Khoảng cách tám tuổi khiến cô mãi không thể coi anh như người đồng trang lứa, mưu mô và sự từng trải của anh cũng khiến cô không thể thoải mái trước mặt anh, chỉ sợ một lúc sơ hở sẽ để lộ bản chất thật.
Ngoài ra, anh quá ít nói cũng chẳng có chút thú vị gì, đối xử với cô giống như người lớn đối xử với lớp trẻ – bao dung, hòa nhã nhưng thiếu đi mập mờ tình ái. Thỉnh thoảng cô vô tình trêu chọc anh cũng không bắt được tín hiệu, lâu dần khiến cô thấy bực mình.
Cộc cộc cộc—
Có tiếng gõ cửa. Bách Doanh không thích lớn tiếng bảo người khác vào nhưng với giọng nói nhẹ nhàng thường ngày của cô, người ngoài cửa chắc chắn sẽ không nghe thấy.
Đành phải bước nhẹ nhàng đến mở cửa, bên ngoài là gương mặt rạng rỡ nụ cười: “Chào buổi sáng cô Bách!”
“Tiểu Lan, chào buổi sáng.” Bách Doanh nhoẻn miệng cười, ánh mắt cong cong.
“Cô muốn dùng bữa sáng ở đâu ạ?”
Trong mắt Tiểu Lan, cô Bách dạo này có vẻ rất lạ. Hầu như không ra khỏi phòng, bữa sáng cũng không dùng ở phòng ăn mà lại chuyển sang thư phòng cạnh phòng ngủ. Sau một hồi suy đoán, cô cuối cùng cũng hiểu ra – chắc là vì ông chủ đi công tác không có ở nhà, cô Bách không muốn nhìn cảnh nhớ người. Trước kia hai người luôn ăn sáng cùng nhau trong phòng ăn, tình cảm ngọt ngào khiến người khác phải ghen tỵ, giờ chỉ còn một mình đương nhiên là mất hứng rồi.
Bách Doanh trầm ngâm giây lát, “Mang đến thư phòng cạnh phòng ngủ nhé.”
Thư phòng đó là của cô nhưng chẳng mấy khi đặt sách vở gì, mấy ngày nay đã trở thành “phòng ăn nhỏ” của cô.
Người ta nói ăn no nghĩ chuyện ái tình nhưng tình cảm cô dành cho Thẩm Tấn lại không đủ để khiến cô càng thất bại càng quyết tâm theo đuổi. Cô cũng hiểu rõ bản tính con người – càng chủ động càng dễ mất. Giờ đây trong lòng cô, Thẩm Tấn như miếng thịt ức gà – ăn thì không ngon mà bỏ thì tiếc. Sau khi bị tổn thương, tâm trạng cô đương nhiên có phần sa sút, mỗi ngày chỉ biết nhìn dãy số trên tấm séc để tự an ủi mình. Ba ngày trước vì mất ngủ cô xuống nhà đi dạo, có thể do ở trong phòng ấm áp quá lâu, cảm thấy hơi ngột ngạt liền bước ra khỏi cửa đến vườn hoa nhỏ.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống đất, cô ngồi trong đình ngẩng đầu lặng lẽ nhìn lên bầu trời đêm.
Đúng lúc ấy một bóng người đột ngột lọt vào tầm mắt cô.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ vest đen của vệ sĩ nhà họ Thẩm khoác thêm áo dày, chắc là đang đi tuần tra. Ánh mắt anh sắc như chim ưng quét qua từng ngóc ngách, cuối cùng chạm phải ánh mắt cô. Cô bất ngờ nhưng người kia còn kinh ngạc hơn.
Sau vài giây yên lặng, anh lên tiếng, giọng lạnh như sắt: “Cô là ai? Khuya rồi còn ra đây làm gì?”
Lạ thật, quá lạ luôn!
Bách Doanh lập tức thấy hứng thú, mím môi cười – cảm giác như tìm lại được niềm vui mất đi đã lâu. Trong căn biệt thự này lại có người không biết cô sao? Cô quyết định trêu chọc anh, nhẹ nhàng đứng dậy bước đến gần lặng lẽ quan sát anh một lượt rồi quả quyết hỏi: “Anh mới đến đúng không?”
Vừa nhìn kỹ, nụ cười cô càng đậm hơn.
Thẩm Tấn đi công tác đã mang theo phần lớn vệ sĩ trong nhà, người này chắc chắn là mới tới. Nhưng trông cũng đẹp trai thật, lông mày rậm mắt sáng, sống mũi cao, thân hình cao lớn rắn rỏi. So với Thẩm Tấn cũng chẳng thua kém thậm chí còn nổi bật hơn – vì trông anh trẻ hơn nhiều, chừng hai mươi lăm, nhiều nhất cũng chưa đến ba mươi.
Tưởng Mặc Thành khẽ cau mày, không trả lời – xem như mặc nhận.
Bách Doanh mỉm cười, giọng nhỏ nhẹ, đuôi mày hơi nhướng lên như đang quyến rũ ai: “Trước giờ chưa từng thấy anh, giờ đang tuần tra à?”
Tưởng Mặc Thành chợt nhận ra tình huống này không ổn. Không ngờ gần mười hai giờ rồi mà cô gái này vẫn chưa ngủ lại còn ra đây… Nếu lỡ cô vô tình nói ra, chắc chắn quản gia sẽ nhanh chóng phát hiện ra có chuyện không ổn. Anh ổn định lại tinh thần, đáp bằng giọng nghiêm túc: “Phải, tuần tra xong vòng này là nghỉ ngơi. Còn cô thì sao?”
“Tôi à?” Đôi mắt Bách Doanh long lanh đáng thương nói: “Anh biết cô Bách chứ? Tôi là trợ lý của cô ấy.”
Cô Bách?
Tưởng Mặc Thành tất nhiên từng nghe danh. Nghe nói là người yêu được Thẩm Tấn cưng chiều nhất. Có lần phóng viên lén chụp được góc nghiêng của cô, chưa kịp đăng thì Thẩm Tấn đã mạnh tay thu mua toàn bộ báo chí trong thành phố để ngăn tin rò rỉ – đủ thấy anh ta yêu cô cỡ nào.
“Gần đây cô Bách đang nghiên cứu một số thứ, bảo tôi cứ một tiếng chụp mặt trăng một lần.” – Bách Doanh nói dối rất tự nhiên, vừa hay cô còn đeo máy ảnh trên cổ – như để minh chứng.
Tưởng Mặc Thành không hiểu chụp mặt trăng để làm gì, im lặng vài giây rồi hỏi: “Cô còn chụp gì khác nữa không?”
“Có chứ.” Bách Doanh tủm tỉm, “Chụp nhiều lắm, lúc nãy còn chụp được bóng lưng của anh nữa, hình như anh là người cao nhất trong đợt mới đến thì phải?”
Tưởng Mặc Thành: “…”
Ánh mắt anh lướt đến chiếc máy ảnh trước ngực cô, cau mày – phải làm sao để không khiến cô nghi ngờ mà vẫn xóa được ảnh đây…