Kha Cao Minh thở hổn hển một hơi, nói:
“Anh không phải là môi giới.”
“Em biết rồi, anh là quản lý cửa hàng, trên thẻ tên có ghi mà. Đến lúc này rồi còn nhấn mạnh chức vụ làm gì.”
Kha Cao Minh: “……”
Sầm Vưu Vưu nói: “Anh buông em ra trước đã, em phải đi giúp mẹ.”
Kha Cao Minh buông cô ra, Sầm Vưu Vưu lấy từ trong tủ ra bốn bộ ga gối rồi đưa cho Hách Y Nhân.
Kha Cao Minh ôm bụng, cảm giác từng chiếc xương trong người đều run rẩy:
“Thật ra em không cần đưa anh về, anh đã bị ô nhiễm rồi, không cứu được nữa đâu…”
Sầm Vưu Vưu không đồng tình:
“Tiêm vắc xin phòng dại kịp thời chắc chắn có thể ngăn chặn virus.”
Kha Cao Minh ngẩn ra, hỏi:
“Bệnh dại gì cơ?”
Sầm Vưu Vưu lý lẽ rõ ràng:
“Kích động, tinh thần rối loạn, còn đi cắn người khắp nơi, bệnh dại cũng có triệu chứng như thế đúng không?”
Kha Cao Minh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Sầm Vưu Vưu, anh phát hiện mình không thể phủ nhận cô được. Anh gật đầu, khẳng định:
“…Đúng vậy, rất có lý.”
Trong tai nghe truyền đến tiếng thúc giục dồn dập, Kha Cao Minh bỗng tỉnh táo lại, vội vàng nói:
“Không kịp nữa rồi! Em nhảy cửa sổ ngay đi…”
Lời còn chưa dứt, cửa sắt chống trộm đã bị đẩy đổ, nửa cánh cửa sắt sập xuống. Vua xác sống dùng tay chân gầy gò cùng một lúc, nó lăn nửa người, bò nửa người chui vào phòng, rồi lập tức trèo qua đống đồ chắn cửa, lao về phía Sầm Vưu Vưu.
Một cây gậy phơi đồ đâm thẳng vào miệng nó, tiếp đó một chiếc rìu bay tới chém đứt một bàn tay nó.
Hách Y Nhân và Sầm Phong chắn trước mặt con gái, không quay đầu lại mà nói:
“Bảo bối ngoan, chạy đi.”
Đám xác sống xông tới phá tan mọi chướng ngại, chen nhau tràn vào phòng khách không lớn. Chúng hành động rất chậm, bước đi lảo đảo và không linh hoạt bằng vua xác sống nhưng số lượng quá nhiều khiến căn phòng nhanh chóng bị lấp kín.
Vua xác sống rút cây gậy phơi đồ ra khỏi miệng, rồi kẹp cổ Hách Y Nhân và Sầm Phong, ép họ lùi sát vào tường, sau đó há miệng định cắn. Với bộ răng sắc bén của nó, cắn một cái là rất dễ mất đầu.
Toàn thân Sầm Vưu Vưu run rẩy, cô lao về phía vua xác sống, hét lên:
“Đừng chạm vào cha mẹ tôi!”
…
Trong xe thương mại ngoài khu dân cư Thanh Sơn, Hàn Tự đứng bật dậy, lớn tiếng:
“Đừng qua đó! Đội cứu viện đã lên tới tầng ba rồi.”
Nhưng tiếng anh đã bị tiếng gào rống của đám xác sống nhấn chìm nên không ai nghe thấy.
Trong căn phòng đó, người duy nhất còn có giá trị cứu viện chính là Sầm Vưu Vưu — cô là người sống duy nhất, vậy mà lại tự lao về phía nguồn ô nhiễm.
“Chết tiệt.” Hàn Tự liên tục giục đội cứu viện.
“Xong rồi!”
Một giọng điệu cợt nhả đột nhiên cao lên:
“Ồ, cái quái gì đây?”
Hàn Tự nhìn vào màn hình, thiết bị ghi hình được gắn trước ngực Kha Cao Minh. Lúc trước anh không còn sức đứng dậy và vẫn luôn ngồi là vì bụng anh đã bị nguồn ô nhiễm rạch toạc. Nhưng giờ góc quay của camera thay đổi, tai nghe thu lại rõ tiếng “rắc rắc” từ người anh.
Kha Cao Minh giẫm hai chân, anh không dùng tay chống mà bật dậy từ tư thế ngồi. Hai tay anh duỗi thẳng, móng tay đen sẫm ánh lên tia sáng làm hình ảnh mờ đi trong khoảnh khắc.
Anh sải bước về phía nguồn ô nhiễm.
Những xác sống bên cạnh anh đồng loạt quay đầu, cũng lao về phía nguồn ô nhiễm. Trong chớp mắt đã tạo thành một bức tường xác sống, hoàn toàn chắn Sầm Vưu Vưu ở bên ngoài. Máu thịt người sống bỗng nhiên mất đi sức hấp dẫn, phản loạn trở thành chủ đề chính của khúc ca hiện tại.
Kha Cao Minh đá vào cái bụng to của nguồn ô nhiễm nhưng bị tổ chức bên trong, như bọt biển hấp thụ nước, bật ngược trở lại. Một xác sống đỡ lấy anh, rồi luồn người lên trước xé một mảng da thịt, mạch máu mấp máy lộ ra. Gần như ngay lập tức, nguồn ô nhiễm bị đám xác sống bao vây, chất lỏng màu xanh văng tung tóe, tứ chi đứt rời văng đầy đất.
Thiết bị ghi hình bị làm bẩn, qua hình ảnh mờ nhòe chỉ còn lờ mờ nhận ra bóng người. Sầm Phong và Hách Y Nhân bị vùi trong đống xác nên Sầm Vưu Vưu không thể đến gần. Hàn Tự nghe thấy cô đang hét lên:
“Anh môi giới ơi, giúp em với!”
“Vô ích thôi, đội trưởng Kha đã bị ô nhiễm nặng và biến thành xác sống không có ý thức rồi.”
Nhưng tình hình lại vượt quá dự đoán của Hàn Tự. Kha Cao Minh – người mang máy ghi hình – khi nghe thấy lời cô nói, toàn thân anh run lên rồi không còn điên cuồng tấn công nguồn ô nhiễm nữa, mà anh mở to đôi mắt đỏ ngầu tìm xung quanh, rồi đưa tay kéo đám xác sống đang đè Hách Y Nhân và Sầm Phong ra. Ba người cùng nhau thoát khỏi đống xác, bảo vệ Sầm Vưu Vưu chạy ra khỏi chiến trường.
Nguồn ô nhiễm muốn thoát khỏi đám xác sống mấy lần đều không thành, nó gầm lên một tiếng như dã thú, há miệng cắn đứt cánh tay của một xác sống rồi nuốt vào bụng. Xác sống không biết đau, lại còn chủ động nhét phần còn lại của cơ thể vào miệng nó, chặn họng nó lại, cánh tay còn lại đâm sâu vào cái cổ béo phì của nguồn ô nhiễm.
Những xác sống còn lại cũng không chịu thua, chúng lấy cách tự hủy mà tấn công nguồn ô nhiễm.
Hình ảnh đám xác sống và nguồn ô nhiễm đánh nhau từ phòng khách ra đến ban công đã trở thành cảnh “trong tôi có anh, trong anh có tôi”, nhìn qua như một quả cầu xác chết khổng lồ. Lan can sắt lâu năm không chịu nổi sức nặng liền gãy đổ rồi rơi xuống.
Quả cầu xác chết rơi từ tầng bốn xuống vẽ nên một đường cong đẹp mắt giữa không trung.
Giọng nói cợt nhả kia lại vang lên:
“Tầng bốn, mười hai mét. Không chết nổi đâu.”
Hàn Tự ra lệnh cho hỏa lực tập trung vào khoảng sân giữa tòa số sáu. Cả khu Thanh Sơn đã tập trung hơn ba trăm chiến sĩ.
Thiết bị ghi hình bị hỏng, màn hình đầy nhiễu. Kha Cao Minh – người đeo thiết bị – dẫn Sầm Vưu Vưu lên ban công rồi cúi đầu nhìn xuống dưới.
Quả cầu xác chết vỡ tung, nguồn ô nhiễm như một cục thịt thối rữa giãy giụa đứng dậy, ngửa cổ hướng lên lầu gào rú không ngớt.
Đúng lúc đó, mặt trời ló ra khỏi tầng mây, ánh nắng vàng kim trải đầy mặt đất. Tiếng gào rú của nguồn ô nhiễm lập tức chuyển thành tiếng rên rỉ thảm thiết, đôi chân khẳng khiu kéo lê thân thể béo mập lết vào chỗ râm. Nhưng chưa kịp bước được hai bước, nó như thùng thuốc súng bị châm ngòi, nổ tung từ trong ra ngoài rồi bốc cháy mà không cần lửa, chỉ trong vài giây, nó đã biến thành một khối than đen.
Mười một xác sống nằm rải rác trên mặt đất, không một con nào còn nguyên vẹn tay chân. Bọn chúng gắng gượng đứng dậy, ngây ngốc nhìn lên lầu…
Giọng nói nhẹ nhàng kia khẽ rít lên: “Gì vậy? Sao mấy tên này trông như còn có ý thức thế? Ánh mắt khiến người ta nổi da gà, như thể lúc chết vẫn còn lưu luyến điều gì quan trọng vậy... rõ ràng là đám người này đã chết từ lâu rồi mà...”
“Bùm ——”
Xác sống nổ tung lốp bốp, lửa lớn bùng lên trên người bọn chúng.
Thiết bị ghi hình hoàn toàn hư hại, màn hình tắt ngúm.
Hàn Tự ngẩng đầu nhìn đồng hồ, anh bật ghi âm giọng nói để ghi lại tình huống vụ án.
“Ngày 18 tháng 6, 11 giờ 21 phút sáng. Địa điểm: khu dân cư Thanh Sơn. Nguồn ô nhiễm cấp sáu (tạm định) đã bị tiêu diệt, điểm yếu của nguồn ô nhiễm là ánh sáng mặt trời...”
Anh dừng lại nửa chừng, cất tiếng gọi: “Đội trưởng Kha, đội trưởng Kha... Kha Cao Minh...”
Tai nghe vẫn thu âm bình thường nhưng không có tiếng hồi đáp.
Hàn Tự tiếp tục gọi: “Đội trưởng đội đột kích Cục quản lý dị thường thành phố Hải Thị...”
“Tôi đây, Vưu Vưu ngất rồi.”
Giọng Kha Cao Minh dồn dập, nhưng rõ ràng anh vẫn còn sống. Anh hối hận đến cuống cuồng, lắp bắp nói: “Đội y tế! Bác sĩ, có bác sĩ không? Đều là lỗi của tôi, tôi không nên đưa con bé ra ban công, nó sợ quá mà ngất đi rồi...”
Hàn Tự cau mày, cảm thấy không hợp lý: “Với Q... với biểu hiện trước đây của Sầm Vưu Vưu, không đến mức bị cảnh tượng vừa rồi dọa ngất chứ?”
Kha Cao Minh đáp: “Cảnh tượng vừa rồi? Ồ, đội trưởng Hàn đang nói đến cảnh nguồn ô nhiễm nổ tung sao. Nhưng lúc đó Vưu Vưu đã ngất từ trước rồi... dì ấy nói, con bé sợ độ cao.”
Hàn Tự: “...”
Không sợ quái vật, lại sợ độ cao 12 mét???
***
Trung tâm dưỡng bệnh, Bệnh viện Nhân dân số Một thành phố.
Sầm Vưu Vưu tỉnh lại trên giường bệnh, ngoài cửa sổ trời đã đen kịt, bên giường cô có một người đàn ông xa lạ đang ngồi. Anh mặc một bộ vest đen không có họa tiết, cắt may vừa vặn. Hàng mi đen rậm như chiếc quạt nhỏ che khuất đôi mắt anh, anh ngậm một điếu thuốc lá cho nữ chưa châm lửa, khuỷu tay đặt trên đầu gối. Đầu tóc bạc trắng gần như cúi gập vào ngực, dường như anh đang trăn trở vì một vấn đề nan giải nào đó.
“Anh là ai?”
Cô ngồi dậy thì phát hiện mình đang ở trong một phòng bệnh đơn, cửa phòng đóng kín tạo thành không gian khép kín. Việc không có cha mẹ bên cạnh khiến cô cảm thấy bất an. Người đàn ông đối diện ngẩng đầu, nhấc một giỏ hoa quả từ tủ đầu giường lên.
“Mọi chuyện đã xử lý xong, em có muốn ăn chút gì không?”
Giỏ hoa quả rất phong phú, phía trước còn thắt một chiếc nơ bướm xấu xí bằng ruy băng. Bên trong đầy ắp, nho trông có vẻ đã được rửa sạch, táo đã gọt vỏ, quýt tách sẵn bốn múi còn nguyên vỏ, chỉ có chuối là còn nguyên.
Sầm Vưu Vưu nhận ra người này đã ở trong phòng bệnh một thời gian không ngắn. Bụng cô sôi lên, liền nói: “Làm ơn đưa em một quả chuối.”
“Được thôi.”
Khi cầm lấy quả chuối, Sầm Vưu Vưu mới phát hiện nó cũng đã được xử lý. Một mặt vỏ chuối bị bóc ra, phần bên trong thì bị cắt thành từng lát dày dày.
Sầm Vưu Vưu: “...” Cô thầm nghĩ, đầu óc có vấn đề à?
Cô đặt quả chuối đã hơi bị oxy hóa và thâm đen xuống rồi cầm lấy chiếc điện thoại bên cạnh hỏi: “Em có thể sử dụng điện thoại của mình không?”
“Đương nhiên, đó là quyền tự do của em. Trả lời câu hỏi vừa rồi của em, anh tên là Hàn Tự.”
Sầm Vưu Vưu nhìn anh vài giây, thấy anh tuổi tác không hơn mình bao nhiêu, cô bèn quyết định gọi là anh Hàn.
“Anh Hàn, cha mẹ em đâu rồi?”
“Họ chỉ bị xây xát nhẹ, đang ở phòng thay băng. Anh có vài lời muốn nói riêng với em, mong em đừng căng thẳng. Đây là giấy tờ của amh—”
Hàn Tự vừa nói vừa lấy ra một chiếc ví da màu đen từ túi trong áo vest rồi đặt lên chiếc chăn sọc xanh trắng.
Chiếc ví to bằng lòng bàn tay, mặt ngoài in dòng chữ mạ vàng nhỏ: “Cục Quản lý Dị Thường Thành phố Hải Thị”. Mở ra, bên trong là một tấm ảnh màu cỡ hai inch, đúng là Hàn Tự. Dòng đầu tiên bên dưới đó là họ tên, dòng thứ hai là chức vụ: Đội trưởng đội dị năng.
“Anh giải thích đơn giản. Cục Quản lý Dị Thường là một cơ quan đặc biệt của nhà nước, chuyên xử lý các ‘sự kiện dị thường’, cách gọi chuyên môn là ‘sự kiện ô nhiễm’. Bọn anh là những người ẩn mình trong bóng tối để gìn giữ hòa bình nên không được biết đến rộng rãi.”
Sầm Vưu Vưu gật đầu, cô trả lại ví cho anh.
Hàn Tự lại lấy từ tủ đầu giường ra một tập tài liệu rồi đặt lên chăn, ra hiệu cho cô mở ra.
Trên bìa tài liệu ghi “Sự kiện ô nhiễm H134”, nó không có niêm phong, bên trong chỉ có vài trang giấy mỏng. Trang đầu tiên là hồ sơ của một người. Hàn Tự hỏi cô: “Người này, em có quen không?”