Tập tài liệu có kèm theo ảnh. Trong ảnh là một người đàn ông với ánh mắt vô hồn đang đứng trước ống kính với vẻ cực kỳ lúng túng. Anh mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc, rõ ràng đã chỉnh tề chăm chút cho bản thân nhưng toàn bộ bức ảnh nửa người chỉ toát lên một vẻ mệt mỏi nặng nề. Mái tóc dày nặng như đè ép khiến anh không thể đứng thẳng lưng, trên mặt tuy nở nụ cười nhưng đôi mắt lại như đang khóc.
Đây là một kẻ đáng thương bị cuộc sống hành hạ đến mức tồi tệ.
Sầm Vưu Vưu đúng là có quen biết anh, nhưng không thể coi là thân thiết.
“Anh ta sống ở tầng hai tòa số sáu, hình như là thuê căn 202. Nghe nói là làm việc gần đây nên mới thuê nhà ở khu Thanh Sơn. Em chỉ biết anh ta họ Lư, công việc có vẻ rất mệt.”
Hàn Tự hơi nâng mí mắt, hỏi: “Sao em biết công việc của anh ta rất mệt mỏi, em có tiếp xúc à?”
“Em nghe mẹ em nói. Anh ta thường về nhà sau mười hai giờ đêm, buổi sáng lại lái xe đi làm từ sớm. Sáng tám giờ tối mười hai giờ, làm suốt cả tháng không nghỉ ngày nào, người sắt cũng chịu không nổi. Lúc em nghỉ học ở nhà cũng gặp anh ta vài lần, mỗi lần gặp đều chào hỏi.”
Nếu nhớ kỹ thì có thể lờ mờ nhận ra một vài nét đặc trưng của người hàng xóm họ Lư kia trên khuôn mặt sưng phồng biến dạng của vua xác sống.
“Thì ra là anh ta… Thảo nào bọn họ lại tụ tập trong trung tâm quản lý dưới lầu, thì ra những người phát bệnh đều là hàng xóm.”
Sầm Vưu Vưu như bừng tỉnh, cô hoảng hốt nhận ra rằng hầu như từng xác sống đều có thể đối chiếu với khuôn mặt quen thuộc trong trí nhớ.
Hàn Tự nhớ lại lời khuyên của chuyên gia tâm lý, rằng khi giao tiếp với Q35 không được rơi vào logic của cô, phải luôn nắm thế chủ động. Anh nói thẳng: “Hình thái của bọn họ biến hóa vượt quá lẽ thường, khó mà dùng lý luận khoa học giải thích. Đây thực chất là một vụ việc dị thường do ô nhiễm tinh thần gây ra.”
Sầm Vưu Vưu cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay. Vhắc nó vừa được in ra, vẫn còn mùi mực in nồng đậm.
[Lư Hậu, 29 tuổi, nhân viên công ty bất động sản Hồng Hỏa, là cố vấn cho dự án đường Thanh Sơn. Do áp lực công việc, vào khoảng 1 giờ sáng ngày 7 tháng 6, anh ta bị suy sụp tinh thần trong hầm xe khu Thanh Sơn rồi dị hóa thành nguồn ô nhiễm cấp 6.]
[Khả năng gây ô nhiễm: yếu]
[Phương thức gây ô nhiễm: Các vết thương nhỏ gây ra bởi răng và móng tay đều có thể khiến người bình thường dị hóa thành người bị ô nhiễm nặng.]
[Số người bị lây nhiễm: 21 (dữ liệu vẫn đang thống kê)]
[Mật danh: Vua xác Sống]
[Đặc trưng: Xác sống cấp 6 có tốc độ di chuyển tương đương nam giới từng rèn luyện thể chất, thân thể phình to gấp 1.5 lần so với ban đầu, tim ngừng đập, cơ thể mất hoạt tính, độ bền của da và sức mạnh của cơ xương tăng cao, phần lớn vũ khí nóng không thể gây tổn thương. Không có năng lực tái sinh, trí lực thấp, không thể giao tiếp, bị bản năng khát máu thúc đẩy mà tấn công người sống.]
[Nhược điểm: ánh sáng mặt trời.]
…
Sầm Vưu Vưu ngẩng đầu lên, với thái độ hợp tác bất ngờ, cô hỏi: “Ô nhiễm tinh thần là gì?”
“Còn nguồn ô nhiễm là cái gì?”
Cô liên tiếp đưa ra hai câu hỏi.
Phản ứng của Sầm Vưu Vưu khác hẳn những gì Hàn Tự tưởng tượng, cô quá mức bình tĩnh nhưng anh không để ý lắm. Mấy lời giải thích này anh đã nói vô số lần nên chẳng cần nghĩ ngợi: “Sức mạnh tinh thần của con người rất mạnh, vượt xa năng lượng thể xác. Một khi thế giới tinh thần chịu cú sốc vượt quá giới hạn, tinh thần của con người có thể sụp đổ và dị hóa thành quái vật. Loại quái vật này có khả năng lây nhiễm cho người bình thường xung quanh, chúng tôi gọi nó là nguồn ô nhiễm. Còn sự lây lan giống như bệnh dịch từ nó gọi là 'ô nhiễm tinh thần'.”
“Ô nhiễm tinh thần tồn tại từ xưa. Em từng nghe đến ‘doanh khiếu’ chưa?”
Sầm Vưu Vưu gật đầu, nói: “'Doanh khiếu' là một hiện tượng bệnh lý bùng phát tập thể trong quân đội. Ban đầu là một binh lính vì không chịu nổi áp lực mà tinh thần bị rối loạn, bắt đầu gào thét, sau đó những đồng đội cũng chịu áp lực cao tương tự bắt chước theo hành vi đó. Rồi nó nhanh chóng lan rộng khắp quân đội, binh sĩ đánh nhau, tàn sát lẫn nhau và gây ra thương vong nghiêm trọng. Nhưng vì doanh khiếu là điều ô nhục nên đa phần hồ sơ đều bị xóa sạch, thật giả khó phân.”
Hàn Tự không ngạc nhiên khi Sầm Vưu Vưu có thể đưa ra câu trả lời chuẩn xác, cục đã luôn theo dõi cuộc sống của cô nên biết cô có hiểu biết nhất định về tâm lý học.
“Doanh khiếu là có thật, sớm nhất có thể truy ngược về thời Xuân Thu Chiến Quốc, thời Bắc Tống, Dân Quốc đều có ghi chép tương ứng. Trong hồ sơ của Cục Quản lý Dị Thường vẫn còn lưu trữ. Một lần doanh khiếu nghiêm trọng nhất đã khiến hơn ba vạn người thương vong và khiến quân đội đó tan rã hoàn toàn.”
“Tương tự còn có sự kiện cười không dứt ở trường nữ sinh phía Đông Châu Phi. Ban đầu là ba nữ sinh vô duyên vô cớ cười phá lên trong lớp học, sau đó hơn trăm học sinh trong trường cùng cười theo. Thầy cô không sao ngăn nổi, thậm chí có người còn cười đến ngất xỉu và sốc. Cuối cùng tiếng cười lan truyền càng lúc càng xa, hơn một ngàn người bị ảnh hưởng.”
“Ở châu Âu, năm 1518, tại Pháp, một phụ nữ bước ra đường ở Strasbourg rồi bất ngờ bắt đầu nhảy múa không kiểm soát, nó lây lan sang những người xung quanh. Dịch nhảy múa lan rộng với tốc độ chóng mặt, họ nhảy đến gãy xương, sụp đổ mà vẫn không dừng được, cho đến tận khi chết vì kiệt sức. Vụ này có hơn bốn trăm nạn nhân, gần một trăm người thiệt mạng.”
“Châu Mỹ, tại một thị trấn nhỏ thuộc bang Washington, Mỹ. Hai người phụ nữ gặp một bóng ma mặc giáp, vì quá sợ hãi mà trong vòng một tuần cả hai đều tự sát. Sau đó, cư dân của thị trấn liên tục nhìn thấy bóng ma vào ban đêm, ai gặp nó đều tự sát trong vài ngày sau đó. Khi chính phủ can thiệp, số người tự sát đã vượt hơn một trăm bảy mươi người chỉ trong vòng một tháng.”
“Những chuyện như vậy còn rất nhiều. Từ cổ chí kim, khắp nơi trên thế giới, luôn luôn có sự tồn tại của sự kiện ô nhiễm. Nhưng cùng với sự tiến bộ của xã hội loài người, sự xuất hiện của đô thị hóa, những năm gần đây sự kiện ô nhiễm ngày càng nhiều, tần suất xảy ra cũng tăng lên rõ rệt.”
“Bình thường, con người vốn dĩ có thể vì nhiều lý do mà trong một khoảnh khắc họ bị sụp đổ tinh thần và dị hóa thành quái vật. Còn những quái vật cấp cao hơn thì chỉ cần tồn tại cũng đủ ảnh hưởng đến một phạm vi nhất định của con người, sau đó không ngừng phát tán dịch bệnh tinh thần. Ô nhiễm nhẹ sẽ khiến sự ổn định trong tinh thần của con người suy giảm làm cảm xúc của họ dao động thất thường, khó tự kiểm soát và lúc nào họ cũng bị bao phủ bởi nỗi sợ hãi và bất an bất thường, cuối cùng họ bị sụp đổ, bị trầm cảm, thậm chí còn xuất hiện khuynh hướng tự tổn thương.”
“Việc tấn công người khác hay tự sát cũng không phải chuyện hiếm.”
“Chỉ cần nghĩ đến việc nguồn ô nhiễm có thể ở ngay bên cạnh mỗi người, cũng đủ khiến người ta rùng mình ớn lạnh rồi.”
“Đó cũng là nguyên nhân căn bản khiến số lượng người mắc bệnh tâm thần tăng vọt trong những năm gần đây…”
“Còn ô nhiễm nặng sẽ khiến con người biến thành quái vật giống như nguồn ô nhiễm. Chúng tôi gọi những người vô tội bị ô nhiễm nặng và không thể đảo ngược lại là—người bị ô nhiễm nặng.”
“Sầm Vưu Vưu, cha mẹ em chính là những người bị ô nhiễm nặng không may thiệt mạng trong sự kiện ô nhiễm H134.”
Sầm Vưu Vưu bật dậy: “Anh vừa nói cha mẹ em chỉ bị thương ngoài da…”
Hàn Tự dựa lưng vào ghế, giọng nói chắc chắn: “Người đang điều trị vết thương trong bệnh viện là hai xác sống. Cha mẹ em, ngay khoảnh khắc bị ô nhiễm nặng, đã chết rồi.”
Sầm Vưu Vưu buông lỏng bàn tay đang nắm lấy mép chăn, cô thở ra một hơi, hạ giọng phối hợp: “Được được được, anh nói cái gì cũng đúng cả.” Cô bật cười một cách khô khốc: “Có điều, mấy chuyện này đều là bí mật to lớn đúng không? Em chỉ là một sinh viên đại học bình thường, hình như em hoàn toàn không cần thiết phải biết nội tình…”
Hàn Tự đứng dậy, kéo nửa bức rèm cửa sổ ra. Ánh đèn đường chiếu vào phòng bệnh, cửa sổ vừa mở, gió đêm lành lạnh nhẹ nhàng thổi vào.
Thì ra đã là buổi tối. Mặt trời ở thành phố Hải Thị lặn muộn nhưng trời tối rất nhanh.
“Có cần thiết,” Hàn Tự lại ngồi xuống, dùng giọng khẳng định nói: “Em là dị năng giả.”
Dị năng giả?
Sầm Vưu Vưu vẫn còn nhớ rõ chức vụ ghi trên thẻ chứng nhận thân phận của Hàn Tự—Đội trưởng đội dị năng.
Đội dị năng thuộc Cục Quản lý Dị thường thành phố Hải Thị.
Dị năng, là từ ngữ rất dễ hiểu, còn gọi là siêu năng lực. Các năng lực thường thấy như tiên tri, cảm ứng tâm linh, dịch chuyển tức thời, điều khiển các nguyên tố tự nhiên, v.v… Siêu nhân có thể bay nhanh hơn ánh sáng, thiếu nữ có phép thuật biến thân rồi đánh bại thế lực tà ác, học sinh tiểu học có thể triệu hồi thú kỹ thuật số bảo vệ bản thân.
Sầm Vưu Vưu cũng từng mơ tưởng mình là một cô gái đặc biệt có siêu năng lực, nhưng rồi… cô bị tâm thần phân liệt.
Hàn Tự không hiểu tại sao chỉ một câu nói của mình lại khiến cả người cô ảm đạm hẳn đi, anh chỉ có thể tiếp tục giải thích theo hướng của mình: “Tinh thần của con người khi bị chấn thương cực mạnh mà chưa sụp đổ hoàn toàn thì sẽ không dị hóa mà sẽ trở thành dị năng giả, sở hữu một vài năng lực vượt ngoài phạm vi năng lực của người thường.”
“Loại hình của nguồn ô nhiễm rất đa dạng, nhiều quái vật không thể bị tiêu diệt bằng phương pháp vật lý, thậm chí ngay cả việc dùng hỏa lực bao phủ chúng cũng chưa chắc có tác dụng. Theo kinh nghiệm của bọn anh, bất cứ lúc nào dị năng giả cũng là lực lượng chính trong việc thanh trừ sự ô nhiễm, cho nên Cục Quản lý Dị thường luôn tích cực chiêu mộ dị năng giả.”
Sầm Vưu Vưu không tranh cãi chuyện mình có phải dị năng giả hay không, mà cô nhanh chóng nắm bắt vấn đề cốt lõi.
“Nói thật nhé, em bị tâm thần phân liệt. Hồ sơ bệnh án dày cộp ấy, vậy mà em vẫn qua được thẩm tra lý lịch à?”
“Chuyện đó em yên tâm. Tuy tinh thần của dị năng giả không sụp đổ hoàn toàn nhưng cũng không giống trạng thái có trật tự của người bình thường, mà nó sẽ thể hiện ra sự hỗn loạn và vô trật tự. Nói cách khác, trạng thái tinh thần của mọi người đều tương đối rực rỡ. Em trở thành một thành viên của Cục Quản lý Dị thường cũng coi như là về nhà rồi.”
Sầm Vưu Vưu cảm nhận sâu sắc được sự nhiệt tình của Hàn Tự, đối phương rõ ràng thật sự hoan nghênh cô gia nhập nhưng ấn tượng về “Cục Quản lý Dị thường thành phố Hải Thị” trong lòng cô đã hóa thành một đoàn kịch nghiệp dư nên trên mặt cô bất giác treo lên nụ cười giả tạo, lúng túng mà không mất lịch sự, nói: “Gia nhập gì đó không cần thiết đâu. Hehe, em mà bị loại sớm chẳng phải là lại phí tài nguyên quốc gia à.”
“Em phù hợp với tiêu chuẩn chiêu mộ của Cục Quản lý Dị thường, em sẽ không bị loại.”
Sầm Vưu Vưu bị ép đến bước đường cùng, đành phải nói thẳng: “Em không có dị năng, ngay cả bản thân em còn không biết em có năng lực gì thì sao nó lại tồn tại được chứ.”
“Em có dị năng, chính nhờ vào dị năng của mình nên em mới có thể sống sót trong sự kiện ô nhiễm lần trước.”
Sầm Vưu Vưu nhún vai, giọng điệu như đang dỗ một đứa trẻ không hiểu chuyện.
“Được thôi. Vậy dị năng của em là gì?”
Sắc mặt Hàn Tự có chút biến đổi. Có vẻ vấn đề này khiến anh hơi khó xử rồi, anh giơ tay kéo cổ áo sơ mi, rồi nhìn chằm chằm vào Sầm Vưu Vưu, thần sắc dần trở nên nghiêm túc.
Sầm Vưu Vưu không thích ánh mắt anh nhìn mình, cứ như thể cô biến thành một quả bom hạng nặng, chỉ cần anh nói một câu không đúng là cô sẽ lập tức nổ tung vậy.