Kha Cao Minh nói: “Đội trưởng Hàn, chúng tôi chuẩn bị vào trong.”

Âm thanh qua tai nghe được truyền đến một chiếc xe thương vụ bên ngoài khu dân cư Thanh Sơn. Hàn Tự ngồi trước màn hình, mái tóc bạc trắng rối tung dưới làn gió phát ra từ điều hòa.

“Ừm, bắt đầu hành động đi.”

Thiết bị ghi hình trên người đội viên đột kích truyền hình ảnh về màn hình, nhưng tín hiệu trong khu Thanh Sơn rất kém. Nếu thật sự xảy ra chuyện, vẫn phải dựa vào chính bản thân Kha Cao Minh xử lý.

Kha Cao Minh dẫn theo hai thuộc hạ bước vào tầng hầm đỗ xe. Cả gara chìm trong bóng tối, đèn cảm ứng bị kích hoạt khi họ đến, bóng đèn nhấp nháy, ánh sáng lạnh lẽo khiến không gian trở nên rợn người. Hai đội viên rút súng laser ra từ hông, toàn thân Kha Cao Minh căng cứng, cảm thấy khó thở, anh đưa tay lên kéo cổ áo.

“Mở nguồn sáng.”

Một đội viên lắp đèn chiếu vào mũ bảo hộ, ánh sáng trắng mạnh không thể xuyên qua bóng tối.

Trong ghời gian làm việc ban ngày, gara thường không có nhiều xe, bãi đỗ trống trải chỉ lác đác vài chiếc tạo cảm giác lạnh lẽo khác thường nhưng họ vẫn chưa phát hiện dị thường. Họ cẩn thận vượt qua một chiếc xe nhỏ, tiến sâu hơn vào bên trong. Lúc này, tiếng đội trưởng Hàn vang lên trong tai nghe: “Sau xe có gì đó, rút lui ngay lập tức.”

Bên cạnh vang lên tiếng hét thảm thiết, Kha Cao Minh giơ súng muốn cứu viện nhưng xung quanh quá tối nên anh không thể ngắm bắn. Lại một tiếng hét khác vang lên ở hướng ngược lại, rồi là âm thanh nhai nuốt và xé rách ghê rợn.

Tối quá.

Tối đến mức không thấy gì cả.

Kha Cao Minh nhặt nguồn sáng rơi dưới đất, chiếu về phía trước, thấy một sinh vật như xác sống đang nhào lên thân thể một người đang co giật. Bụng người đó đã bị xé toạc, không nhìn rõ gương mặt, chỉ còn một cánh tay nguyên vẹn, trong tay vẫn siết chặt khẩu súng.

Bên kia cũng là cảnh tượng tương tự, ba xác sống đang chia nhau “xử lý” các đội viên còn lại.

Nước mắt tuôn ra từ hốc mắt Kha Cao Minh, anh giơ súng chuẩn bị bắn thì tai nghe lại vang lên giọng chỉ huy bình tĩnh đến cực độ.

“Leo lên chỗ cao.”

Kha Cao Minh leo lên nóc xe, bật người nắm lấy khung cửa sổ trên tường.

“Đội trưởng Kha, tôi phán đoán người bị ô nhiễm nặng sẽ không biết leo trèo. Giờ anh có thể bắn, hãy nhắm nhắm vào đầu—đó là điểm yếu của chúng. Nhưng tôi khuyên anh nên rút lui trước. Chờ sơ tán xong cư dân rồi xử lý nguồn ô nhiễm và người bị nhiễm nặng sau. Dù sao, đồng đội của chúng ta cũng không cứu được nữa.”

“Rõ.”

Kha Cao Minh đẩy cửa sổ, cửa không khóa. Anh chui vào trong, chuẩn bị nhảy xuống thì chân trái giẫm phải thứ gì đó. Chưa kịp nhìn rõ thì bụng đã bị đấm mạnh, cả người anh bay ra, đập thẳng vào cánh cửa.

Tai nghe lại truyền đến giọng nói bình tĩnh và lạnh nhạt đến đáng sợ: “Đã tìm thấy nguồn ô nhiễm.”

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đánh nhau, rồi cửa bị mở ra.

Một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm nhìn của Kha Cao Minh và thiết bị ghi hình—đối tượng giám sát Q35.

Kha Cao Minh cố chịu cơn đau co thắt ở bụng, gào lên: “Chạy mau——”

Sầm Vưu Vưu nhìn về phía văn phòng tối đen của ban quản lý, từng cặp mắt xanh lục lơ lửng hiện ra trong không trung. Ác ý nặng nề tràn ngập, ập đến phía cô.

Trong số đó, có một cặp mắt to bằng nắm đấm của một người lớn, chủ nhân của nó đang từ từ tiến lại gần, lộ diện dưới ánh đèn trắng.

Đó là một con quái vật toàn thân đầy vết lở loét, bề ngang gần một mét, không mũi, miệng toét đến tận mang tai, răng nhọn như cá mập. So với thân hình vạm vỡ, tứ chi của nó lại nhỏ gầy đến dị thường, mỗi bước đi đều run rẩy, lớp mỡ bụng chồng chất cũng rung lên theo.

Kha Cao Minh lẩm bẩm: “Đó là nguồn ô nhiễm… em không đối phó nổi đâu… chạy đi…”

Sầm Vưu Vưu trợn mắt: “Trước sau đều có địch, anh nói em chạy đi đâu hả?”

“Xong đời rồi.”

Trong chiếc xe thương vụ chỉ có mình Hàn Tự, đột nhiên vang lên giọng thứ hai. Giọng nói ngả ngớn nhưng đầy chắc chắn như thể đang tuyên bố phán quyết cuối cùng.

Hàn Tự cau mày đứng bật dậy, liền nghe một tiếng cười khẽ đầy quái dị.

“Ồ? Lại xuất hiện một kẻ nhiễm ô nặng nữa.”

“Là ông chú kia, dường như ông ta còn giữ được một phần ý thức của bản thân giống như cha mẹ của Q35.”

“Này này này, làm cái quái gì vậy? Người bị ô nhiễm nặng chẳng phải bị nguồn ô nhiễm kiểm soát hoàn toàn à?”

“Woa, ông ta dám tấn công cả nguồn ô nhiễm!”

Trong trung tâm quản lý, dù Kha Cao Minh đang hoảng loạn nhưng cũng nhận ra Sầm Vưu Vưu không thể trốn thoát. Anh giơ súng ra bắn trúng một xác sống đang lao về phía cô nhưng con quái vật đáng sợ nhất đã ở ngay trước mắt.

Tuy nó to lớn nhưng lại nhanh nhẹn hơn hẳn xác sống bình thường. Khi mọi hy vọng dần tan biến, anh bỗng nghe thấy Sầm Vưu Vưu gọi một tiếng: “Chú Vương!”

Anh ngẩng đầu nhìn thì thấy một xác sống lạ xông vào trung tâm quản lý, đá bay mấy con xác sống đang áp sát lại tây, một tay nó kéo Sầm Vưu Vưu dậy.

Sầm Vưu Vưu tiện tay kéo luôn cả anh môi giới.

Chú Vương chiến đấu dũng mãnh, Sầm Vưu Vưu biết ở lại cũng chỉ gây thêm phiền nên cô lập tức kéo anh môi giới chạy về phía hành lang. Mảnh kính vỡ khắp sàn như mặt băng, khi còn hai bước nữa là thoát khỏi trung tâm thì một khối thịt đen sì lăn đến chặn đường họ, chính là con quái vật dị dạng đầy lở loét, hình thể quái dị, khiến người nhìn chỉ muốn nôn mửa—Boss trong bầy xác sống.

Sầm Vưu Vưu gọi nó là “Vua Xác Sống”.

Nó di chuyển bằng cách lăn nên tốc độ còn nhanh hơn đi bộ.

“Tôi không biết mình bị cuốn vào chuyện gì, nhưng tôi thật sự chẳng biết gì cả.”

Sầm Vưu Vưu giơ tay thề trời thề đất: “Tôi chỉ là một sinh viên đại học bình thường, chẳng liên quan gì đến bất cứ rắc rối nào hết.”

Vua xác sống há miệng, lao về phía Sầm Vưu Vưu.

Chú Vương đạp mạnh lên quầy rồi nhảy lên, ông đáp xuống vai vua xác sống một cách vững vàng. Hai chân ông kẹp chặt lấy đầu nó, sau đó dùng khuỷu tay đánh mạnh vào mắt nó.

Vua xác sống gào lên một tiếng rồi lăn qua một bên.

Chú Vương lại có thân thủ ghê gớm như vậy…

Sầm Vưu Vưu kinh ngạc đến mức không khép nổi miệng. Nhưng cô là một sinh viên ưu tú được giáo dục toàn diện suốt mười sáu năm, ý thức cá nhân rất cao, biết đây là cơ hội khó có được nên cô lập tức cắm đầu mà chạy.

Cô phóng vụt về phía trước, khi chạy khỏi trung tâm quản lý, cô quay đầu lại thì thấy chú Vương đang đứng ở cửa, ông dang hai tay ra, đôi tay gầy guộc như chân gà bám chặt lấy khung cửa, móng tay đã cắm sâu vào trong đó. Hai chân ông như hai cột đá, nó dính chặt xuống nền nhà như cây đại thụ mọc rễ ăn sâu xuống lòng đất.

Ông đang lấy thân mình nhỏ bé để chặn kín lối đi, tranh thủ thời gian cho Sầm Vưu Vưu chạy trốn.

Hơn mười con xác sống cùng vua xác sống lao vào cắn xé ông như chó dại, chúng gào thét điên cuồng.

Xương cốt của chú Vương vang lên từng tiếng răng rắc dưới sức tấn công dữ dội, tay chân ông gãy gập thành những hình dạng quái dị. Trong cơn mưa máu thịt, ông dịu dàng nhìn Sầm Vưu Vưu, nói bằng giọng khò khè như bị hen suyễn: “Vưu Vưu… chạy mau…”

Sầm Vưu Vưu: “…”

“Phụt” một tiếng, ngực chú Vương bị đâm thủng. Một bàn tay khô quắt, gầy gò thò ra từ trong đó, cầm theo một chùm nho.

Chủ nhân của bàn tay—vua xác sống đưa chùm nho lên trước mặt, nghiêng đầu ngửi ngửi.

Rồi nó ném chùm nho đi.

Dù xương thịt đã bị xé nát, nửa thân thể còn lại của chú Vương vẫn chắn ở cửa mà không đổ xuống.

Lộc cộc, một quả nho tròn lăn đến chân Sầm Vưu Vưu. Cô rùng mình, lập tức tỉnh táo lại.

Chạy!

Chạy nhanh!

Nhanh hơn nữa!

Cô không thể phụ lòng chú Vương.

Cô lao vào hành lang, rồi cắm đầu chạy lên tầng bốn, cảm giác như phổi của mình sắp nổ tung.

Hách Y Nhân mặt mày tái nhợt đứng trước cửa, hỏi: “Bảo bối ngoan, con đi đâu thế…”

Sầm Vưu Vưu chộp lấy bà rồi đẩy bà vào trong nhà, sau đó cô quay người đóng sầm cửa lại.

“Mẹ, con có phải con ruột của cha không?”

Hách Y Nhân: “…”

Sầm Vưu Vưu: “Ba ruột con có phải là chú Vương hàng xóm không?”

Hách Y Nhân: “…”

Bà quay đầu lại, thấy chồng mình là Sầm Phong đang đứng ở cửa phòng ngủ, gương mặt vốn cứng đờ của ông bỗng kéo ra một biểu cảm khiếp sợ. Một miếng thịt rơi xuống “bẹp” một cái, cứ như thể ông sắp tan rã đến nơi vậy.

Hách Y Nhân kéo Sầm Vưu Vưu lại, giọng nói chứa vẻ sốt ruột mà bà hiếm khi có:

“Con bé này, con nói linh tinh gì thế.”

“Con không nói bừa,” Sầm Vưu Vưu chớp mắt lia lịa, gạt đi hơi nóng trong mắt, cô cãi lại: “Con gặp một đám người bị bệnh dại dưới lầu, thấy người là họ lao vào cắn. Chú Vương vì bảo vệ con mà bị họ xé xác…”

Xé thật luôn, như tờ giấy bị xé vụn thành từng mảnh ấy.

Cô kích động nói: “Nếu thế mà vẫn không gọi là tình yêu…”

“Thì cũng đâu phải là tình phụ tử hả?!”

Trong lúc gấp gáp, chiếc lưỡi cứng của Hách Y Nhân cũng trở nên linh hoạt hơn.

“Tình hàng xóm cũng là tình yêu mà, ông Vương hàng xóm rất quý con.”

“Gạt người!”

Sầm Vưu Vưu giậm chân, rồi cô phát hiện ra Sầm Phong. Lập tức khí thế của cô xẹp xuống, lúng túng nói: “Cha nói sao thì là vậy. Giờ quan trọng là chạy trốn. Không thể dùng cầu thang được! Không biết bọn chúng có đuổi theo không nữa…”

“Bùm bùm bùm.”

Cả căn nhà rung lên, sơn trên tường rơi lả tả, cửa thép kiên cố bị đập lõm làm vài chỗ lồi ra.

“Vãi thật, sức gì mà kinh thế.”

Sầm Vưu Vưu lại bị bọn ngoài kia làm cho sốc lần nữa, chẳng lẽ bệnh dại có thể kích hoạt tiềm năng cơ bắp à? Cô không giải thích được, rồi cô vội vã lao tới lôi sợi xích thép trên tủ giày xuống sau đó khóa cửa lại.

Nhà cô có hai lớp cửa, một lớp cửa chống trộm bên ngoài, bên trong còn một cửa sắt đóng mở được.

“Xoẹt” một tiếng, cửa thép bị xé rách một mảnh, để lộ một khe hở. Sầm Vưu Vưu ngẩng đầu lên thì thấy khe hở bị một con mắt đỏ lòm lấp kín. Cô hoảng hồn vơ lấy cây kéo cắt bưu phẩm trên tủ giày rồi đâm tới tấp chừng năm sáu nhát. Cây kéo đâm vào như đâm vào thạch rau câu, bên trong phun ra thứ chất lỏng sền sệt, vàng vàng đỏ đỏ, tanh hôi không chịu nổi.

Sầm Vưu Vưu suýt nữa thì nôn, cô vứt kéo, kéo tay mẹ nói:

“Cửa trụ không được lâu đâu, chúng ta dùng ga trải giường thắt nút làm dây rồi trèo xuống bằng cửa sổ đi.”

Hách Y Nhân vội đi vào phòng ngủ, Sầm Phong thì kéo đồ đạc to ra chắn cửa. Sầm Vưu Vưu đang định giúp thì bỗng nhiên cô bị ai đó túm ống quần. Cô cúi xuống nhìn:

“Anh môi giới, anh còn ở đây à?”

Kha Cao Minh: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play