Anh biết cô bé trước mặt đang trong trạng thái tinh thần vô cùng bất ổn, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ dị hóa.
“Bộp Bộp Bộp——”
Sầm Vưu Vưu vỗ tay.
“Loảng Xoảng——”
Anh lễ tân lập tức trốn ra sau ghế sofa.
Sầm Vưu Vưu ngạc nhiên hỏi: “Anh làm gì thế?”
Anh lễ tân cười gượng: “Anh đứng dậy vận động tay chân một chút.”
"Ồ," Sầm Vưu Vưu lại hỏi: “Vừa rồi là tiếng gì vậy?”
Anh lễ tân liếc nhìn về phía lối thoát hiểm, nơi vừa có một chiếc giày chiến đấu được rút lại, chắc chắn bên trong lối đi giờ đã chật kín người của đội chiến đấu rồi. Anh ngồi lại ghế sofa: “Có lẽ là đồng nghiệp đang vận chuyển đồ vật gì đó, ha ha. Tiếng hơi to, làm em giật mình rồi nhỉ.”
Sầm Vưu Vưu: “…Em không sao, anh ổn chứ?”
"Không sao," anh lễ tân hỏi: “Em đang vỗ tay vì anh à?”
"Ừm, chỗ các anh đúng là chuyên nghiệp thật," Sầm Vưu Vưu tán thưởng: “Các anh có thể dễ dàng nhận ra em là bệnh nhân, chứng tỏ hành vi của em vẫn có điểm bất thường. Điều này khiến em rất tin tưởng vào bác sĩ ở trung tâm tư vấn tâm lý. Xin anh yên tâm, tình trạng của em rất ổn định – em biết rằng tất cả những gì mình nhìn thấy không phù hợp với logic khách quan đều là ảo giác.”
Anh lễ tân: “...”
Em ấy… tự thỏa mãn logic của mình luôn rồi???
Đội trưởng Hàn nhắc nhở: “Tiếp tục, nhắc đến ‘ô nhiễm tinh thần’ đi.”
Một bản nhạc dịu dàng, nhẹ nhàng vang lên đúng lúc, giọng nói của anh lễ tân chuyển hướng: “Thật ra việc hai vợ chồng cùng mắc bệnh không phải là chuyện thường gặp, em cũng hiểu điều này mà, đúng không? Dù sao thì vấn đề tâm lý đâu phải như ngộ độc thực phẩm. Em từng nghe đến tin đồn về 'dịch bệnh tinh thần' chưa? Có người bị tổn thương tinh thần rồi biến thành quái vật, liên tục lây nhiễm cho người khác, giống như một loại dịch bệnh gây ra thương vong hàng loạt trong thời gian ngắn. Bệnh của ông Sầm và bà Hách có thể là do chịu ảnh hưởng từ yếu tố bất thường ấy...”
Sầm Vưu Vưu cười khúc khích: “Anh thật biết đùa.”
Anh lễ tân: “...”
…
Trong phòng quan sát, đội trưởng Hàn gãi mái tóc bạc trắng rối bù như tổ quạ, rồi rút một điếu thuốc kẹp lên môi. Một chiếc bật lửa bay đến châm thuốc cho anh. Anh hít một hơi sâu, rồi nhả ra làn khói, giọng khàn khàn nói: "Ngừng thử nghiệm, rút lực lượng chiến đấu về…" Nói xong, anh tháo tai nghe, lẩm bẩm: “Từng bước thăm dò như vậy khó mà khiến Q35 tin rằng sự kiện dị thường là thật...”
Bên cạnh anh không có ai nhưng một giọng nam vẫn vang lên.
“Aiya! Aiya! Theo tôi thì nên 'đoàng đoàng' bắn cho cha mẹ cô bé mỗi người một phát, kẻ bị ô nhiễm sâu khi bạo phát đủ để làm vỡ vụn thế giới quan của bất kỳ ai đấy.”
"Vớ vẩn," đội trưởng Hàn nhả một vòng khói: “Làm vậy chẳng phải ép Q35 dị hóa sao? Thời gian Cục bỏ ra để quan sát cô bé chẳng phải sẽ uổng phí hết à, cậu gánh nổi trách nhiệm với viện nghiên cứu chắc?”
"Hừ," giọng nói hơi phóng túng ấy hừ lạnh một tiếng đầy khinh thường.
“Con gái tinh thần không ổn định đi kèm cha mẹ biến thành quái vật, cái tổ hợp quái quỷ gì đây? Kiểu gì cũng sụp thôi. Đợi lúc họ rời đi mà không có chúng ta chống đỡ phía sau, khéo cô bé còn chưa kịp nhìn thấy thế giới thực thì đã bị 'xử' rồi ấy chứ. Con gái hai mươi hai tuổi, khí huyết dồi dào, cha mẹ quái vật thì có khát vọng với máu thịt rõ rành rành, đừng nói là cậu không thấy đấy.”
“Cũng không đến mức ấy.”
Đội trưởng Hàn nói: “Nếu thật sự muốn ăn thì đã ăn lâu rồi… Còn nữa! Thế giới thực thì có gì hay đâu, sống yên ổn trong một thế giới không ô nhiễm mới là hạnh phúc đích thực.”
Một chiến binh được trang bị đầy đủ vội vã bước tới, hỏi: “Tư vấn tâm lý sắp kết thúc, có để đối tượng quan sát rời đi không?”
“Cứ để họ đi.”
Đội trưởng Hàn nói với người đến: “Đội trưởng Kha, dẫn theo một nhóm đặc nhiệm tiến vào khu dân cư Thanh Sơn, tìm ra nguồn ô nhiễm đã ảnh hưởng đến cha mẹ của Q35.”
***
Chiếc xe con màu trắng dừng lại trước cổng khu dân cư Thanh Sơn, Hách Y Nhân dắt Sầm Vưu Vưu xuống xe.
Hôm nay thời tiết âm u, dường như sắp có mưa.
“Cha đâu rồi ạ? Không về nhà cùng chúng ta à?”
Trên tay Sầm Vưu Vưu vẫn xách túi thuốc do bác sĩ ở trung tâm tư vấn tâm lý kê cho cha mẹ cô, bản thân cô cũng đã từng uống thuốc một thời gian dài để ổn định bệnh tình nên cũng không thấy xa lạ gì.
Hách Y Nhân nói: “Ông ấy đi mua đồ ăn rồi.”
“Chợ ngay bên cạnh khu mình, đỗ xe rồi đi bộ qua còn tiện hơn chứ ạ? Lái xe đến thì chẳng có chỗ đỗ đâu nhỉ?”
Sầm Vưu Vưu cho rằng cha mình lú lẫn rồi.
“Mẹ gọi cha về nhanh đi.”
Hách Y Nhân ngăn cô lại, giải thích: “Khu mình nhiều người quen, đi chợ không tiện…”
Cái này thì có gì mà không tiện? - Vừa định hỏi thì ánh mắt của Sầm Vưu Vưu đã bị thu hút bởi một chiếc xe van.
Chiếc xe van mới tinh dừng lại ngay cổng khu dân cư, cửa xe mở ra, hơn chục người bước xuống. Có nam có nữ, ai nấy đều tinh thần phấn chấn, vóc dáng thẳng tắp như từng cây bạch dương nhỏ. Người dẫn đầu bước đến chốt bảo vệ, đưa ra giấy tờ và nói: “Môi giới đưa khách đi xem nhà.”
Chú bảo vệ sững người hai giây rồi mới phản ứng lại, móc sổ ghi chép ra: “Ghi tên, số điện thoại và giấy tờ… Kêu to làm gì, làm như cảnh sát phá án vậy.”
Lúc Sầm Vưu Vưu bước vào, cô ngoái đầu lại nhìn. Anh chàng môi giới đang ghi chép mang một cặp kính gọng bạc mới tinh, nhưng hình như kích cỡ hơi lệch, nó trượt dần xuống sống mũi khiến anh phải đưa tay đẩy kính lên, vừa đẩy vừa nói với đám khách đang chờ: “Chờ một chút, sắp vào được rồi.”
Không biết mình sẽ tìm được công việc kiểu gì đây?
Cửa căn 402 đang mở. Chú Vương bước ra, đôi mắt đỏ ngầu đầy tia máu của chú nhìn chằm chằm vào Sầm Vưu Vưu, trong cổ họng phát ra tiếng ho khò khè như có đờm tắc nghẽn: “Vưu Vưu, cháu về rồi à.”
Sầm Vưu Vưu gật đầu, lễ phép chào hỏi: “Cháu chào chú Vương.”
Hách Y Nhân mở cửa, chú Vương theo hai mẹ con cô vào nhà. Sầm Vưu Vưu liếc nhìn mẹ, bà không có phản ứng gì khiến cô không khỏi nhìn qua nhìn lại giữa hai người.
Chú Vương trạc tuổi cha mẹ cô, đều khoảng hơn bốn mươi... Nguyên nhân ba mẹ ly hôn thì cô không rõ. Lẽ nào có liên quan đến chú Vương à?
Cô đi vào bếp rửa nho, lặng lẽ dỏng tai nghe ngóng, bên ngoài lại im ắng đến lạ thường. Khi cô bước ra, chú Vương đang ngồi thẳng đơ trên ghế sofa, ánh mắt dõi theo từng cử động của cô.
“Chú Vương, chú ăn nho ạ.”
Một bàn tay với bộ móng đen sì như bị nhuộm bởi mực vươn ra, vững vàng đỡ lấy đĩa nho. Sau đó, chú Vương ngửa đầu há miệng, đổ nguyên chùm nho vào miệng. Những trái nho xanh căng mọng to gần bằng trứng cút, cả chùm nặng hơn một ký cứ thế bị ăn mất.
Cổ họng chú phát ra tiếng ừng ực, chùm nho trượt dần xuống đến khi biến mất hoàn toàn.
Dường như Sầm Vưu Vưu nghe thấy âm thanh da thịt nứt toác, cô có cảm giác ngực chú Vương bị phồng lên một khối.
Hai ánh mắt chạm nhau, Sầm Vưu Vưu hỏi: “...Chú không sao chứ ạ?”
Chú Vương lắc đầu, ôm ngực lảo đảo bước ra ngoài.
Thấy mẹ đang giặt đồ ngoài ban công, Sầm Vưu Vưu lặng lẽ đóng cửa rồi rời đi. Cô cầm điện thoại, len lén xuống tầng một qua một cửa nhỏ bên hông tòa nhà.
Tuy tầng hầm để xe được ghi là tầng -1, nhưng thực tế lại có một nửa lộ ra mặt đất. Một dãy tủ nhận hàng đặt bên cạnh, ngay sát trung tâm quản lý của khu dân cư.
Lúc này không ai lấy hàng, Sầm Vưu Vưu định nhập mã thì nghe trong hầm có tiếng động lạ, cô gọi: “Ai trong đó thế?” — không ai trả lời. Cô đẩy cửa chống cháy ra thì thấy bên trong tối om, quả nhiên đèn đã hỏng.
Cô không vội vào mà đi qua hành lang tối tăm đến trung tâm quản lý, định gọi nhân viên cùng đi kiểm tra. Sau quầy lễ tân bong tróc sơn vàng nằm gục một người, chắc là nhân viên nào đó đang ngủ gật. Sầm Vưu Vưu đẩy cửa kính bước vào: “Xin chào…”
Lời còn chưa dứt, “Bùm!” — một tiếng động lớn vang lên phía sau.
Cô quay lại nhìn thì thấy một người đàn ông tóc tai bù xù, gân xanh nổi trên trán, mặt mũi lở loét nặng đến mức lộ cả nướu đỏ tươi, ông đập vào cửa kính rồi bị bật ngược lại hành lang. Nhưng ông không hề nản mà lại xông lên lần nữa, bàn tay trắng bệch đen sì đập mạnh vào kính.
Sầm Vưu Vưu định chặn cửa nhưng không kịp, may mà trung tâm quản lý có nhiều cửa để trốn. Cô xoay người chạy thì đập vào một gương mặt với hàm răng phát ra ánh xanh đậm đang cắn tới mặt cô.
“Cái quái gì vậy…”
Trong lúc nguy cấp, Sầm Vưu Vưu tung một chưởng vào cằm đối phương rồi cúi người né tránh, cô lùi lại vài bước mới nhìn rõ — kẻ tấn công chính là nhân viên vừa nằm gục ở quầy ban nãy. Tim cô đập thình thịch — chẳng lẽ cô bị đòi phí dịch vụ kiểu bạo lực rồi?
Nhưng nhà cô chưa bao giờ nợ phí dịch vụ. Tuy khu dân cư Thanh Sơn có hơi cũ nhưng dịch vụ lại tốt hơn nhiều khu mới. Giá chỉ 1.2 tệ/m2 nhưng mức độ chăm sóc khu dân cư còn hơn cả những nơi thu 4.8 tệ. Từ khi nhà họ Sầm chuyển đến, họ chưa từng bị trộm, cũng chẳng nghe ai nói có vụ trộm nào.
Cuối năm, bên dịch vụ còn chia lợi nhuận công cộng nữa.
Sầm Vưu Vưu chưa từng nghe có xung đột giữa dân và ban quản lý, cô khuyên: “Chị ơi, có chuyện gì thì nói đàng hoàng. Đừng kích động mà.”
Nhưng “chị gái” kia không nghe mà gào rú lao tới.
Sầm Vưu Vưu vớ xấp giấy in trên bàn ném thẳng ra, trúng ngay đầu chị gái.
“Keng!”
“Ầm——”
Cánh cửa kính ở hành lang bị đâm ngã, kính vỡ tung tóe. Người đàn ông có khuôn mặt lở loét ngã sõng soài giữa đống kính, vậy mà như không hề thấy đau, ông lại nhảy lên lao thẳng về phía Sầm Vưu Vưu.
Một nam một nữ như sói đói gặp thịt sống cùng ép sát lại, chặn hết lối ra.
Sầm Vưu Vưu chỉ còn cách lao vào quầy lễ tân cũ kỹ nhưng được bảo trì khá tốt, rồi cô mở cửa sắt chống trộm đang khép hờ. Sau cửa là văn phòng của ban quản lý, cô chỉ cần trốn ở đó một lúc là có thể chờ được cứu viện. Khi cô đẩy cửa, người đang tựa vào cánh cửa ngã ngửa ra.
Người này hơn hai mươi tuổi, ngũ quan đoan chính, môi tím tái, mặc áo sơ mi trắng, quần tây, mang giày da bóng loáng, cổ đeo thẻ nhân viên. Trên sống mũi là cặp kính sắp rơi xuống — chẳng phải đây là người trong nhóm môi giới ban nãy ở cổng khu dân cư sao?
Sầm Vưu Vưu buột miệng: “Anh môi giới, sao anh lại ở đây?”
…
Nửa tiếng trước, anh môi giới tên Kha Cao Minh dặn các thành viên: “Chia thành nhóm ba người, kiểm tra lần lượt, chú ý trạng thái thiết bị ghi hình.” Anh dẫn theo hai thành viên cải trang thành khách hàng tiến vào khu của Q35, dự định bắt đầu từ tòa nhà số sáu để kiểm tra từng căn một.