Xe dừng lại dưới nhà Sầm Vưu Vưu, cô hỏi:
“Sao mẹ không chạy vào hầm để xe? Trong đó đỗ xe tiện hơn mà.”
Mẹ cô nói chuyện vẫn chưa liền mạch, bà hơi cà lăm, mỗi chữ nói ra đều ngắt một nhịp.
“Hầm xe... đèn hỏng rồi, tối lắm. Ngoan... đừng xuống đó.”
Sầm Vưu Vưu gật đầu.
Nhà cũ không có thang máy, chỗ nối của tay vịn cầu thang bằng sắt đã rỉ sét. Khi bước lên cầu thang, nó thường phát ra những tiếng vang khô khốc.
Vì căn nhà này không phải kiểu xây bằng gạch cốt thép phổ biến hiện giờ mà là loại nhà cũ nên khả năng chịu lực, cách nhiệt, cách âm đều không tốt.
Điều này dẫn đến việc chỉ cần có chút âm thanh vang lên trong hành lang là gần như cả toà nhà đều nghe thấy.
Dù vậy, toà nhà này cũng không cao, một toà có hai đơn nguyên, mỗi tầng có hai hộ, kết cấu 4+5.
Nhà Sầm Vưu Vưu ở tầng bốn. Vừa đến cửa nhà, "kẹt" một tiếng, cửa nhà 402 bên cạnh hé ra một khe hẹp. Một cánh tay khô gầy thò ra, bàn tay giống móng gà đen treo lủng lẳng một túi ni-lông to, bên ngoài bọc thêm một lớp túi đen khiến thứ bên trong trông có vẻ bí ẩn, nhưng dựa vào hình dáng thì có vẻ là một dải sườn heo.
Mùi tanh thoang thoảng len vào mũi Sầm Vưu Vưu. Cô lễ phép chào:
“Cháu chào chú Vương.”
Một cái đầu khô tóp lách ra khỏi khe cửa, dưới ánh đèn mờ vàng, vết thương hở ở bên cổ trái của ông trông rùng rợn đến đáng sợ, một mảng lớn tổ chức màu vàng và mạch máu xanh hiện rõ, chảy ra thứ dịch đặc màu đen.
Lớp thịt trắng bệch, cứng đơ trên mặt chú Vương rung rung, ông nặn ra một nụ cười hiền từ, đáp:
“Ừ, Vưu Vưu ngoan thật đấy. Cái này mang cho cha mẹ con ăn nhé.” Ông ngẩng đầu nói với mẹ cô: “Không đủ thì sang tôi lấy nữa, con bé còn nhỏ, mấy người không được để nó đói bụng đâu.”
Sầm Vưu Vưu rất muốn nhắc chú Vương bên cạnh rằng cô đã hai mươi hai tuổi và đã tốt nghiệp đại học rồi. Dạo này sao ai cũng cứ nghĩ cô còn là con nít thế?
Hách Y Nhân lặng lẽ nhận lấy túi ni-lông, rồi bà dùng vân tay mở khoá cửa, sau đó lấy chìa mở lớp khoá thứ hai ra. Tiếp đó, bà dùng một tay mở tủ giày, lấy ra đôi dép lê màu hồng đặt xuống đất. Thấy Sầm Vưu Vưu mang xong, bà nói:
“Con chơi đi.”
Sầm Vưu Vưu đã ăn ở ngoài, bây giờ cô mở máy tính gửi hồ sơ xin việc rồi lên giường ngủ. Cô không giống nhiều người trẻ bây giờ đều thích "tu tiên", mười giờ là cô tiến vào mộng đẹp rồi.
Nửa đêm, Sầm Vưu Vưu bị mắc tiểu nên tỉnh giấc thì nghe tiếng “cót két” phát ra từ chiếc máy lạnh cũ kỹ. Cô đã quen rồi, nhưng xen giữa đó lại có âm thanh lạ “rốp rốp” như tiếng nhai đồ ăn. Cô mở bừng mắt thì thấy bên giường có một bóng đen, mồ hôi lạnh lập tức túa ra, cô quấn chặt lấy chăn rồi bật dậy đá văng cái đèn ngủ nhỏ.
“Mẹ——”
Người ngồi cạnh giường lại chính là Hách Y Nhân.
Sầm Vưu Vưu hét lên:
“Mẹ, nửa đêm mẹ không ngủ mà vào phòng con làm gì?”
Dưới ánh đèn ngủ vàng vọt, sắc mặt Hách Y Nhân trắng nhợt chút xanh, bà nói:
“Mẹ tới đắp chăn cho con.”
“Con hai mươi hai tuổi rồi! Không phải hai tuổi.” Sầm Vưu Vưu ôm đầu trấn tĩnh một lát, chỉ vào cái rìu bên cạnh giường hỏi:
“Còn cái này là sao?”
Hách Y Nhân không trả lời, bà cúi đầu vùi mặt vào cái bát trên tay, gắp một miếng gì đó bỏ vào miệng, rồi ngẩng đầu lên nhai ngấu nghiến.
Sầm Vưu Vưu càng không hiểu nổi.
“Trễ thế này rồi mẹ còn ăn khuya?”
Xưa giờ Hách Y Nhân vẫn luôn nghiêm khắc giữ dáng, bà còn là người vô cùng tự giác nên chưa từng ăn khuya. Giờ đây, bà nuốt miếng trong miệng xuống, cái miệng nhuốm đỏ há ra khép lại:
“Mẹ ăn nhiều một chút, dưỡng sức rồi sinh cho con một đứa anh trai. Con không phải luôn muốn có anh trai sao?”
Sầm Vưu Vưu: “…”
Đó là lời cô nói lúc sáu tuổi, được chưa? Vào tiểu học thì cô đã hiểu rõ, trừ khi mẹ có thể nhét cô lại vào bụng, không thì chuyện này mãi mãi không thể xảy ra.
Giải quyết xong vấn đề sinh lý, Sầm Vưu Vưu hạ quyết tâm:
“Mẹ, mai mẹ với cha phải đi ra ngoài với con một chuyến.”
Nhất định cô phải đưa cha mẹ đi khám bác sĩ.
Không đợi Hách Y Nhân từ chối, Sầm Vưu Vưu đã kéo bà nằm xuống giường, ôm lấy cái eo lạnh buốt của bà, nói:
“Trễ rồi, ngủ thôi.”
Cái bát trong tay Hách Y Nhân rơi xuống đất, thịt lẫn xương vụn văng tung toé, máu loang ra, từ từ nhuộm đỏ đôi dép hồng…
***
“Chào mừng đến Trung tâm Tư vấn Tâm lý Thành phố Hải Thị, ba vị có đặt lịch trước không ạ?”
Cô nhân viên lễ tân và anh chàng bên cạnh ngẩng đầu, họ nở nụ cười chuyên nghiệp hoàn hảo với ba người mới bước vào.
Vừa vào trung tâm tư vấn, Sầm Vưu Vưu đã cảm nhận rõ ràng hai chữ “chuyên nghiệp”, cô lập tức đáp:
“Có ạ.”
Anh nhân viên lễ tân bước ra đón, gương mặt anh rất dễ tạo thiện cảm, anh mặc áo sơ mi xanh nhạt, quần tây đen trông vừa gọn gàng, vừa thân thiện, nhìn là biết anh là người làm việc có năng lực. Anh giúp Sầm Vưu Vưu kiểm tra mã đặt hẹn, rồi không nghỉ một giây nào mà đã sắp xếp bệnh nhân vào phòng khám.
Hôm nay Hách Y Nhân mặc một chiếc váy xanh nhạt, biết sẽ vào phòng có máy lạnh nên bà đặc biệt phối thêm áo ngắn tay đính ngọc trai. Bà được dẫn vào phòng khám số 1.
Cha của Sầm Vưu Vưu là Sầm Phong, bụng ông hơi phệ, mang dép lê kiểu kẹp ngón, lạch bạch bước vào phòng khám số 2.
Sầm Vưu Vưu ngồi trên ghế chờ ở khu tiếp khách, cô nhìn cha mẹ rồi mỉm cười khích lệ.
Cửa phòng khám không đóng kín nhưng âm thanh bên trong thì không lọt ra ngoài được.
“Đừng lo lắng, bác sĩ ở đây đều rất chuyên nghiệp,” anh nhân viên lễ tân mang một ly đồ uống màu nâu nhạt đến trước mặt Sầm Vưu Vưu, rồi ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện cô.
“Đây là trà sữa, nấu bằng sữa tươi và hồng trà đấy. Em có thể nếm thử một chút, nếu không thích thì bọn anh còn có cà phê, nước có ga, nước hoa quả.”
Sầm Vưu Vưu nhấp một ngụm trà sữa rồi nói: “Không cần đổi đâu, loại này là đồ uống em thích nhất – không trân châu, không topping, không thêm đường. Người gọi điện cho em sáng nay là anh phải không? Cảm ơn anh đã giúp em làm thủ tục hẹn lịch nha.”
“Em nhận ra rồi à. Không cần cảm ơn đâu, đó là công việc của anh mà.”
Anh lễ tân mỉm cười trấn an: “Bọn anh đã xử lý rất nhiều trường hợp cha mẹ vì quá quan tâm con cái mà đánh mất bản thân, rồi. Khoảng nửa tiếng nữa, ông Sầm và bà Hách sẽ ra khỏi phòng. Trong lúc đó, em có phiền nếu trò chuyện với anh một chút không?”
Sầm Vưu Vưu gật đầu: “Nói chuyện gì vậy ạ?”
…
Phòng khám được chia thành nhiều khu và được hiển thị trên một màn hình lớn. Hách Y Nhân trong phòng số 1 và Sầm Phong trong phòng số 2 đều xuất hiện trên màn hình, khuôn mặt họ được phóng to đến mức có thể nhìn thấy từng biểu cảm nhỏ nhất. Ở vị trí trung tâm là Sầm Vưu Vưu, ít nhất có hai mươi chiếc camera đang ghi hình động tác của cô theo thời gian thực, từng khung hình bị chia nhỏ để hàng trăm người bên dưới màn hình phân tích.
Tất cả những người đó đều đeo tai nghe chất lượng cao, họ đang nhanh chóng phân tích hình ảnh và âm thanh, liên tục cung cấp thông tin lên màn hình ảo trước mặt. Mỗi người trong số họ đều là chuyên gia tâm lý có khả năng giải mã nội tâm con người cực nhanh.
Góc màn hình lớn hiện rõ dòng chữ: “Hội thảo phân tích Q35”.
Một thanh niên mặc vest đi qua giữa đám người, anh quay đầu nhìn về phía trước, mái tóc bạc bay nhẹ trong gió. Trung tâm tư vấn tâm lý thành phố Hải Thị trông như một chiếc hộp trong suốt sáng rực, nhưng những người trong hộp lại không hề biết chiếc hộp ấy có thể nhìn xuyên thấu, càng không biết bên ngoài chiếc hộp ấy là một phòng quan sát đầy người và đầy trang bị máy móc tinh vi.
“Đội trưởng Hàn,” một người phụ nữ mặc bộ váy xanh lam nhạt vội vã đi tới, thái độ cung kính. Cô biết chàng trai trông chỉ khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi kia là một nhân vật quyền lực, anh chính là đội trưởng của Cục Quản lý Dị Thường Thành phố Hải Thị. Lúc này, toàn bộ trung tâm tư vấn đang tạm thời bị tiếp quản đều do anh chỉ huy, mọi bộ phận đều phải báo cáo công việc với anh.
“Dưới đây là kết quả quan sát sơ bộ——”
“Hách Y Nhân, chức năng ngôn ngữ bị tổn hại, móng tay và răng mọc bất thường, da toàn thân có vết bầm lớn. Không phát hiện mạch đập, tim đã ngừng đập. Não bộ vẫn hoạt động, cơ thể hơi cứng.”
“Sầm Phong mất hoàn toàn khả năng ngôn ngữ, ước tính 50% mô trong cơ thể đã thối rữa… Thành thật mà nói, ông ta chẳng khác gì một xác chết vừa được kéo ra khỏi tủ đông.”
“Rõ ràng đã mất dấu hiệu sự sống mà vẫn có thể di chuyển tự do. Nên gọi ông ta là xác sống thì đúng hơn.”
“Có thể xác định, hai người này là những cá thể bị ô nhiễm nặng.”
“Họ đều thể hiện sự khao khát với máu thịt nhưng điều kỳ lạ là chưa hoàn toàn mất lý trí.”
Người phụ nữ nhận một bản báo cáo từ cấp dưới, cô tiếp tục nói: “Q35 vẫn duy trì trạng thái cảm xúc ổn định, không hề đề cập đến những thay đổi cơ thể bất thường của Hách Y Nhân và Sầm Phong, một mực cho rằng bệnh của họ là vấn đề tâm lý.”
“Cái trò quái gì thế này…”
Tiếng nói đột ngột của người thứ ba khiến cô gái váy xanh giật mình, nhờ tâm lý vững vàng nên cô không phản ứng quá lộ liễu, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên hông: “Ai đó?”
Đội trưởng Hàn tóc trắng trấn an: “Đừng lo, người vừa nói là phó đội trưởng của tôi.”
Giọng nói ấy lại vang lên: “Thay đổi rõ ràng đến mức vậy, người bình thường cũng có thể nhìn ra có gì đó sai sai mà. Ít nhất em ấy cũng phải cho rằng hai người đó mắc bệnh nặng chứ. Q35 chẳng lẽ bị bịt mắt khi sống với cha mẹ à?”
Người phụ nữ váy xanh lập tức hiểu ra – nơi này có một người vô hình, một dị năng giả.
Đội trưởng Hàn suy nghĩ một lát, rồi anh bật bộ đàm bên cạnh, ra lệnh: “019, thử thăm dò Q35.”
…
Anh lễ tân nghiêng nhẹ đầu như đang lắng nghe gì đó. Động tác nhỏ này không khiến Sầm Vưu Vưu chú ý, cô vẫn đang hút trà sữa và nghịch chiếc ly.
“Dựa theo miêu tả của em, ông Sầm và bà Hách không giống kiểu phụ huynh có ‘bệnh lý’ điển hình… Nhưng bọn anh cho rằng vấn đề tâm lý thường phản chiếu lên cơ thể. Không biết hai người họ có bất thường gì về thể chất không?”
Sầm Vưu Vưu đáp: “Không có mà, cha mẹ em rất khỏe mạnh.”
Khỏe mạnh? Hai cái xác biết đi đứng cũng được xem là khỏe mạnh? Đến anh cũng sắp không còn biết chữ viết đó thế nào nữa rồi.
“Thật… thật sao?”
Anh lễ tân nói tiếp: “Vậy em có thể mô tả tình trạng da dẻ, tinh thần của bà Hách Y Nhân không? Da người bình thường thì hẳn phải tràn đầy khí huyết, khả năng đàn hồi tốt…”
Sầm Vưu Vưu im lặng nhìn chằm chằm vào anh, bầu không khí thân thiện lập tức bị thay thế bằng một sự im lặng chết chóc.
Cổ họng anh lễ tân như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, không thốt ra nổi một lời. Trong đầu anh vang lên từng hồi chuông báo động, cô gái tóc xoăn nhỏ bé trước mặt chẳng khác nào một quả bom sắp nổ, anh đã chuẩn bị sẵn sàng tránh sang một bên để nhường vị trí cho đồng đội chiến đấu rồi.