Hắn Muốn Ôm Nàng
Bên trong phòng nhỏ, mùi tùng hương thoang thoảng, không gian lặng yên như tờ.
Ngu Cẩm đặt tay lên lồng ngực đang đập loạn, nhấp một ngụm trà để trấn tĩnh, lén lút ngước mắt nhìn nam tử trẻ tuổi có đôi mắt hồ ly trước mặt.
Nghe nói, hôm qua chính hắn ta đã giúp nàng băng bó vết thương. Đám hạ nhân gọi hắn ta là Nguyên tiên sinh, hẳn là mưu sĩ dưới trướng Nam Kỳ Vương.
Nguyên Ngọc Thanh ngồi ngay ngắn trên ghế, lông mày cau chặt, chăm chú quan sát nàng với vẻ khó tin.
Ngu Cẩm cẩn trọng thu lại biểu cảm, bàn tay đặt trên chăn âm thầm siết lại.
Thấy Ngu Cẩm có chút căng thẳng, Trầm Khê vội trấn an: “Cô nương đừng sợ, Nguyên tiên sinh chỉ đến xem bệnh cho cô nương thôi.”
Ngu Cẩm khẽ “Ừ” một tiếng, mái tóc đen dài rũ xuống, trông cực kỳ yếu ớt, đáng thương.
Nguyên Ngọc Thanh hắng giọng, thăm dò hỏi: “Ngu cô nương… Cô nương còn nhớ nhà mình ở đâu không?”
Ngu Cẩm cào nhẹ lòng bàn tay, cẩn thận lắc đầu.
Nguyên Ngọc Thanh lại hỏi: “Vậy cô nương có nhớ chuyện xảy ra trước khi ngất đi không?”
Ngu Cẩm trầm tư một lát, sau đó khẽ đáp: “Ta chỉ nhớ… Hình như ta đang đi tìm huynh trưởng của mình.”
Nghe vậy, hai mắt Nguyên Ngọc Thanh sáng lên, xem ra đây không phải hoàn toàn mất trí nhớ. Hắn ta liền hỏi tiếp: “Cô nương có nhớ lệnh huynh họ tên là gì không?”
Bốn mắt nhìn nhau, Ngu Cẩm nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi đưa tay lên trán, đôi mắt rưng rưng như sắp khóc: “Ta không nhớ nổi, đầu, đầu đau quá…”
Tim Nguyên Ngọc Thanh trùng xuống, ánh mắt hắn ta lướt qua vầng trán bị quấn vải băng của nàng, thử hỏi lần cuối: “Vậy… Cô nương có nhớ tên của mình không?”
Ngu Cẩm nghẹn ngào lắc đầu, hàng mi run run, đôi mắt long lanh đầy vô tội chớp nhẹ nhìn hắn ta.
“…”
Nguyên Ngọc Thanh im lặng đứng bật dậy, sắc mặt trầm ngâm.
Phiền phức lớn rồi. Từ xưa đến nay, bệnh mất trí nhớ là khó chữa nhất, dù Nguyên Ngọc Thanh có uyên thâm đến đâu, trước tình huống này hắn ta cũng đành bó tay.
Nguyên Ngọc Thanh đưa tay day trán, thở dài một hơi, chỉ đành căn dặn hai nha hoàn: “Chăm sóc Ngu cô nương thật tốt.”
Dứt lời, Nguyên Ngọc Thanh đẩy cửa ra ngoài, hỏi thị vệ: “Vương gia đâu?”
Thị vệ nói: “Bẩm Nguyên tiên sinh, sáng nay Vương gia đã đến quân doanh rồi.”
Quân doanh.
Tính toán lộ trình, tối nay hẳn là hắn có thể trở về.
…
Bên trong gian phòng, sau khi “Hỏi thăm” danh tính của mình, Ngu Cẩm lại kêu đau đầu khiến Trầm Khê lo lắng bệnh tình của nàng nặng thêm, vội can ngăn: “Cô nương đã hôn mê suốt mấy ngày, thân thể vẫn chưa khỏi hẳn, đừng nghĩ ngợi hay hỏi nhiều kẻo lại tổn hại đến sức khỏe.”
Ngu Cẩm gật đầu, một lúc sau, nàng nhẹ giọng nói: “Ta muốn đi tắm.”
Không lâu sau, phòng tắm đã ngập trong hơi nước, sương mù bốc lên.
Nước ấm lan dần qua bờ vai, Ngu Cẩm nhắm mắt, những ngày qua hết hãi hùng lại kinh hoảng khiến nàng mệt mỏi không yên, lúc này chỉ cảm thấy xương cốt như được sống lại, ngay cả đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Ngu Cẩm vòng tay ôm lấy nửa thân trên, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua phần da non ở mặt trong cánh tay. Đây là thói quen mỗi khi suy nghĩ của nàng.
Nam Kỳ Vương.
Thẩm Khước.
Theo như lời đồn, người này không phải kẻ có lòng tốt, càng không giống kiểu người tùy tiện cứu giúp một nữ tử yếu đuối.
Mà Trầm Khê và Lạc Nhạn gọi nàng là “Ngu cô nương”, chứng tỏ bọn họ biết thân phận của nàng. Vậy thì việc Nam Kỳ Vương ra tay cứu giúp, hơn phân nửa là vì phụ thân của nàng.
Chỉ là, với tình hình hiện tại của Linh Châu, dù Ngu Cẩm có là nữ nhi của Ngu Quảng Giang thì đối với Nam Kỳ Vương, nàng có giá trị gì?
Ngu Cẩm suy nghĩ một lúc, đôi mày thanh tú nhẹ chau lại, cuối cùng vẫn không tìm được manh mối.
Nhưng bất luận như thế nào, phủ Nam Kỳ Vương chính là cọng rơm cứu mạng, nàng tuyệt đối phải nắm chặt không buông.
Nghĩ đến đây, Ngu Cẩm mở mắt.
Đúng lúc đụng phải hai ánh mắt đầy thương cảm.
Ngu Cẩm hơi giật mình, ho nhẹ một tiếng, nàng chột dạ nói: “Đầu ta không còn đau nữa, các ngươi… Không cần lo lắng quá đâu.”
Trầm Khê và Lạc Nhạn vội thu lại ánh nhìn, sợ làm nàng đau lòng hơn, cũng không dám thở dài trước mặt nàng.
Ngu Cẩm vốc một ít nước nóng dội lên vai và cổ, ngừng một chút, nàng dò hỏi: “Vị Nguyên tiên sinh kia, không phải chỉ là lang trung thôi sao?”
Trầm Khê nói: “Nguyên tiên sinh là mưu sĩ trong phủ, giỏi bày mưu tính kế, cũng tinh thông y thuật, đã quen biết Vương gia nhiều năm, tình nghĩa sâu đậm, không phải hạng lang trung bình thường. Nói cho đúng, ngài ấy cũng xem như là nửa chủ nhân của phủ.”
Ra là vậy…
Chẳng trách lúc trước Ngu Cẩm cảm thấy khí chất của người này bất phàm.
Ngu Cẩm khẽ “Ồ” một tiếng, thuận theo lời Trầm Khê mà hỏi tiếp: “Vậy vị Vương gia kia cũng ở đây sao?”
Trầm Khê gật đầu.
Ngu Cẩm xoa cằm, như có điều suy nghĩ, nàng ngẩng đầu nhìn khung cửa sổ khép chặt, qua khe hở có thể thấy ánh chiều tà. Đã là giờ Dậu.
Đã đến lúc dùng bữa tối.
Nghĩ đến màn kịch sắp diễn ra, trong lòng Ngu Cẩm bất giác có chút bồn chồn, không còn hứng thú tắm rửa nữa. Nàng hít sâu một hơi, người bình thường tắm rửa mất cả một canh giờ như nàng, nay lại vội vã đứng dậy.
Trên thuyền hoa không có y phục vừa người nàng, Trầm Khê đành đưa cho Ngu Cẩm một bộ y phục của tỳ nữ, váy trắng viền đỏ.
Sau khi trang điểm đơn giản, Ngu Cẩm ngồi chờ dùng bữa tối.
Thế nhưng, mãi đến khi bàn ăn của nàng đã được bày biện xong, bên ngoài khoang thuyền vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.
Ngu Cẩm nhíu mày, trong lòng dâng lên một nỗi bất an.
Nhưng ngoài mặt lại không thể hiện ra, nàng rũ mắt, gắp một viên hoành thánh tôm.
Một lúc sau, Ngu Cẩm ngước mắt, thần sắc tự nhiên nói: “Các ngươi không cần chờ ở đây, giờ này là lúc dùng bữa, đừng vì ta mà chậm trễ việc hầu hạ chủ tử.”
Lạc Nhạn cười đáp: “Cô nương cứ yên tâm, Vương gia vẫn chưa về đâu.”
Quả nhiên, hàng lông mi của Ngu Cẩm khẽ nâng, thoáng có chút thất vọng.
Sau bữa tối, nàng đứng trước cửa sổ, dựa lan can nhìn mặt hồ lấp lánh ánh trăng.
Trầm Khê và Lạc Nhạn liếc nhìn nhau, lặng lẽ lui xuống.
Ánh hoàng hôn dần tan biến, mây chiều rực rỡ bị tầng mây đêm thẫm màu thay thế, mặt hồ trong trẻo phản chiếu muôn vàn sắc màu, cho đến khi bầu trời từng chút một chìm vào bóng tối.
Trông ngóng mãi, cuối cùng người nàng chờ đợi cũng đã trở về.
Từ khe cửa sổ, nàng thấy người kia khoác áo sẫm màu, ẩn trong màn đêm, không nhìn rõ dung mạo.
Nhưng vì lớn lên trong danh môn quyền quý, nên Ngu Cẩm chỉ cần liếc qua là có thể nhận ra sự khác biệt giữa người thường và cao nhân. Người thật sự có quyền thế, từng cử chỉ đều mang theo vẻ cao ngạo bẩm sinh.
Giống như phụ thân nàng, cũng giống như huynh trưởng của nàng.
Ngu Cẩm đặt tay lên lồng ngực, hít sâu một hơi, vén váy, đẩy cửa bước ra. Nhưng nàng chưa kịp đặt chân lên boong thuyền đã bị thị vệ đưa tay chặn lại.
Ngu Cẩm vô tội, hỏi: “Sao thế?”
Đối diện với gương mặt xinh đẹp như hoa đào, lại thêm giọng nói mềm mại yếu ớt, ngay cả thị vệ mặt lạnh như băng cũng bất giác hạ thấp giọng: “Ngu cô nương, chỗ này không thể tùy tiện đi lại.”
Ngu Cẩm mím môi, trên mặt vẫn còn chút ủy khuất, nói: “Ta chỉ đến tìm huynh trưởng của ta, chẳng lẽ cũng không được sao?”
Lời vừa dứt, thị vệ liền ngẩn ra.
Thị vệ liếc nhìn về phía chiếc bàn gỗ trên boong thuyền, nơi hai người đang ngồi đối diện nhau. Một người là Vương gia, một người là Nguyên tiên sinh, vậy ai mới là huynh trưởng của nàng?
Thị vệ khó hiểu quay đầu lại, chợt thấy Ngu Cẩm khẽ cúi người, thân hình mềm mại như con lươn nhỏ, luồn qua dưới cánh tay hắn ta, chạy thẳng ra boong thuyền.
“Ấy! Ngu cô nương, Ngu cô nương, người chạy chậm một chút!”
…
Mười lăm phút trước, trên boong thuyền.
Ánh trăng lạnh lẽo trải dài trên mặt sàn, phủ lên giáp sắt một tầng trang nghiêm u tĩnh.
Thẩm Khước lặng lẽ lau vết máu trên mũ giáp, sắc mặt không chút cảm xúc.
Nguyên Ngọc Thanh lặng lẽ quan sát. Lúc nãy Ngụy Hựu theo Thẩm Khước trở về thuyển hoa, hai chân hắn ta run rẩy, hỏi ra mới biết mấy ngày nay Vương gia ở trong quân doanh, đem toàn bộ binh sĩ thanh trừng một lượt.
Hôm nay, Thẩm Khước còn xử trảm một viên Đô úy không phục tùng mệnh lệnh.
Hành quyết Đô úy trước công chúng không phải chuyện nhỏ, toàn bộ quân đội Nguyên Châu đều nơm nớp lo sợ, nhưng không ai dám lên tiếng bất bình.
Mà Ngụy Hựu làm Thứ sử Nguyên Châu sáu năm, từ trước đến nay luôn giữ thái độ “Mắt nhắm mắt mở”, chưa từng chứng kiến trận trừng trị nào mạnh tay như vậy, sợ đến mức nói năng có chút lắp bắp.
Nguyên Ngọc Thanh biết rõ tính cách của Thẩm Khước, hắn làm việc luôn có lý do. So với sự cứng rắn sắt đá khi còn ở quân doanh Nghiêu Nam thì chuyện này chưa là gì.
Nguyên Ngọc Thanh đẩy chén trà tới, nói: “Vương gia cũng nên nhẹ tay một chút, Ngụy đại nhân quản lý toàn bộ sự vụ Nguyên Châu, sau này vẫn còn cần hắn hỗ trợ, nếu dọa hắn sợ hãi thì không phải là chuyện tốt.”
Thẩm Khước lau sạch áo giáp, đặt ngay ngắn trên bàn đá, cầm lấy chén trà nhấp một ngụm, thản nhiên nói: “Hắn mà nhút nhát thêm chút nữa, thì chức Thứ sử Nguyên Châu cũng nên đổi người rồi.”
Nguyên Ngọc Thanh mỉm cười, cũng hiểu rõ Thẩm Khước không phải đang tức giận mà nói bừa. ( app truyện T Y T )
Nguyên Ngọc Thanh hắng giọng, đổi chủ đề: “Đúng rồi.”
Chỉ trong vài ba câu, Nguyên Ngọc Thanh đã thuật lại chuyện về căn bệnh kỳ lạ của Ngu Cẩm.
Thẩm Khước khựng lại, nhíu mày: “Ngay cả ngươi cũng không chữa được sao?”
Nguyên Ngọc Thanh lắc đầu, nói: “Ta chỉ từng thấy qua trong y thư, chưa từng gặp trực tiếp, nhưng gia sư của ta có thể thử một lần.”
Sư phụ của Nguyên Ngọc Thanh là cao tăng có tiếng ở Phạm Sơn, Nghiêu Nam, pháp hiệu Hòa Quang, cực kỳ giỏi giả thần giả quỷ.
Thẩm Khước xưa nay không tin vào tà thuật quỷ thần, cực kỳ ghét người này. Nhưng phải công nhận, y thuật của Hòa Quang quả thực xứng danh Hoa Đà tái thế.
Thẩm Khước vuốt nhẹ mép chén trà, vẫn còn đang do dự.
Ngay lúc này, một trận náo loạn từ khoang thuyền truyền đến.
Thẩm Khước nhíu mày, ngước mắt nhìn.
Liền thấy một bóng dáng vội vã chạy ra boong thuyền, vạt váy trắng viền đỏ lay động theo gió, bộ y phục hơi rộng ôm lấy thân hình nhỏ bé của nàng khiến nàng trông càng mỏng manh nhẹ nhàng hơn. Dưới ánh trăng, nàng rực rỡ như vì sao sáng.
Đặc biệt là đôi mắt phượng cong cong kia—
Thẩm Khước sững người.
Thẩm Khước như bị ma xui quỷ khiến mà đứng bật dậy, thanh kiếm đặt trên bàn rơi xuống đất “Cạch” một tiếng, nhưng hắn hoàn toàn không để ý.
Tim đập mạnh từng nhịp, mỗi nhịp đập đều vô cùng rõ ràng, giống như có một lực kéo xuyên suốt từ đầu đến chân, như thể có thứ gì đó sắp bị rút ra khỏi gân cốt, xé nát thân thể hắn thành từng mảnh.
Thẩm Khước thở dốc, thậm chí hắn còn không có đủ sức để bước lên phía trước.
Nguyên Ngọc Thanh thấy Thẩm Khước có gì đó không ổn, chần chừ gọi: “Vương gia?”
Nhưng Thẩm Khước hoàn toàn không nghe thấy, ánh mắt hắn chỉ nhìn chằm chằm về phía bóng dáng trên boong thuyền.
Ngu Cẩm cũng đang nhìn hắn, bước chân vội vàng chạy đến bỗng khựng lại.
Nam nhân trước mặt khoác trên mình bộ trường bào màu xanh thẫm thêu kim tuyến, toàn thân tỏa ra hàn ý sắc bén, ngay cả dung mạo tuấn mỹ đến quá đáng kia cũng tăng thêm vài phần uy nghiêm, khiến người ta không dám tùy tiện vô lễ trước mặt hắn.
Ngu Cẩm nhớ đến công chúa Thành Nguyệt, không khỏi bội phục sự gan dạ của nàng ấy.
Nhưng bây giờ không phải lúc để suy nghĩ vẩn vơ, Ngu Cẩm thu hồi suy nghĩ, nhớ đến sinh tử của mình, dù có nhắm mắt làm liều cũng phải làm!
Ngu Cẩm nhắm mắt, nàng lấy hết can đảm rồi xách váy chạy tới, lớn tiếng gọi: “Huynh trưởng!”
Ngu Cẩm chạy đến trước mặt, bĩu môi nói: “Huynh trưởng, sao huynh không để ý đến ta?”
Thẩm Khước nhìn người trước mặt, hốc mắt không kìm được mà nóng lên.
Nàng càng đến gần, hắn càng không thể kiểm soát được sự run rẩy của mình, thậm chí trong một khoảnh khắc, trong lòng hắn đã dấy lên một ý nghĩ hoang đường.
Hắn muốn ôm nàng.
Cơn đau bị kiềm chế như muốn xé toạc hắn từ bốn phía, ngay cả cổ họng cũng khô rát.
Bốn mắt nhìn nhau, sự yên tĩnh kéo dài, gió thổi qua mặt hồ gợn sóng, tiếng sóng vỗ vào bờ càng thêm vang dội tựa như trái tim hắn bị ném thẳng xuống hồ sau, khuấy động từng đợt sóng lớn.
Thẩm Khước siết chặt tay, cố gắng đứng vững. Nhưng ngay khi hắn nhấc chân định bước tới thì cổ họng dâng lên một luồng máu tanh, chân mềm nhũn, hắn quỳ sụp xuống sàn.
“Khụ—!”
Máu tươi loang đỏ trên boong thuyền.
“Vương gia!”
“Vương gia!”
Nguyên Ngọc Thanh cùng đám thị vệ hốt hoảng lao tới.
Ngu Cẩm sợ đến mức mặt trắng bệch, đôi mắt đẹp trợn tròn, không phải chứ, chẳng lẽ bị nàng dọa sợ rồi? Nhưng cũng đâu đến mức ấy chứ?!
Nhưng tên đã rời cung, không thể quay đầu lại được. Ngu Cẩm cắn răng, vội vàng quỳ xuống đỡ lấy cánh tay rắn chắc của hắn, đôi mắt ngập nước, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào: “Huynh trưởng, huynh trưởng, huynh làm sao thế?”
Thẩm Khước nhìn Ngu Cẩm, ánh mắt sắc bén như thể muốn nhìn thấu toàn bộ con người nàng.
Bỗng nhiên, Thẩm Khước siết chặt cổ tay nàng đang đặt trên cánh tay mình, lực mạnh đến mức như muốn bóp nát xương cốt nàng.