Ánh Mắt Chăm Chú Tựa Như Đang Nhìn Bảo Vật
Mùa xuân ấm áp, gió nhẹ thổi qua làm cho cành liễu hoang bị thổi lay động, phát ra tiếng xào xạc, đập vào ô cửa sổ cũ kỹ càng làm tăng thêm vẻ thê lương cho chiếc kiệu hoa đỏ rực đang dừng trước quán trọ.
Nghe thấy tiếng bước chân ồn ào bên ngoài, Ngu Cẩm hơi ngẩng đầu.
Trong gương đồng ngay lập tức hiện lên gương mặt được trang điểm kỹ càng.
Dung mạo kiều diễm như trong tranh, đặc biệt là đôi mắt long lanh tựa ánh trăng trên mặt nước, vừa quyến rũ vừa lay động lòng người. Bộ váy cưới đỏ rực càng tôn lên vẻ đoan trang quý phái của nàng, trang sức cài trên tóc lay động phát ra âm thanh leng keng đầy cao quý.
Mọi thứ đều hoàn hảo, ngoại trừ cái quán trọ nghèo nàn này.
Ngu Cẩm quan sát xung quanh, càng nhìn, viền mắt càng cay, đốt ngón tay cũng dần trở nên trắng bệch.
Không ai có thể tưởng tượng được, Nhị tiểu thư Ngu gia vốn sống trong nhung lụa lại có ngày bị ép lên kiệu hoa như thế này.
Chuyện này nói ra thì dài nhưng thực sự quá hoang đường…
Ngu Cẩm vốn là con gái của Tiết độ sứ Linh Châu, Ngu Quảng Giang. Từ nhỏ nàng đã được nuông chiều, sống trong nhung lụa.
Trong giới danh môn vọng tộc ở kinh thành xa xôi cũng hiếm ai chưa từng nghe danh Nhị tiểu thư Ngu gia ở Linh Châu, người đi du ngoạn kinh thành mà cần đến sáu cỗ xe ngựa theo hầu, giữa trời hè nóng bức chỉ mặc váy làm từ tơ tằm, ăn uống tinh tế đến mức ngay cả hoa văn trên đĩa cũng phải thật đẹp, hành vi cử chỉ kiêu sa đến mức khiến các tiểu thư danh giá khác cũng phải tự ti. Vậy mà nàng lại còn xinh đẹp tựa đóa hoa phù dung, như thể sinh ra để tận hưởng vinh hoa phú quý.
Chính vì vậy, kế mẫu của Ngu Cẩm, Tưởng Thục Nguyệt, người đã chăm sóc nàng từ nhỏ, cũng được tiếng là hiền thục, nhân hậu.
Ban đầu, Ngu Cẩm cũng tin như vậy.
Năm đó, mẹ đẻ của nàng, phu nhân Ngôn thị, đã vì Ngu Quảng Giang mà hy sinh khi kẻ thù của lão đến báo thù. Bà đỡ cho lão một nhát kiếm rồi mất mạng, để lại Ngu Quảng Giang chìm trong day dứt. Từ đó, lão càng hết mực yêu thương, chiều chuộng hai đứa con mà thê tử đã để lại.
Khi ấy, Ngu Cẩm còn chưa đầy một tuổi, đang ở độ tuổi cần mẹ nhất. Vì bận rộn chuyện triều chính nên Ngu Quảng Giang đã quyết định tái giá.
Có thể nói, Tưởng Thục Nguyệt vốn không có gia thế hiển hách, có thể bước chân vào cửa Ngu gia cũng chỉ vì bà ta đã khéo léo lấy lòng cô tiểu thư nhỏ còn đang quấn tã, khiến nàng chịu gần gũi với mình mà thôi.
Sau đó, Tưởng Thục Nguyệt cũng không khiến Ngu Quảng Giang thất vọng. Bà ta đối xử với Ngu Cẩm như con ruột, nâng niu, che chở nàng trong lòng bàn tay. Ngay cả khi mang thai, bà ta cũng chưa từng bạc đãi Ngu Cẩm.
Ngày tháng mẹ hiền con thảo cứ thế trôi qua suốt mười sáu năm, cho đến ba tháng trước, biên thành thất thủ, Ngu Quảng Giang và Ngu Thời Dã dẫn theo ba nghìn tinh binh biến mất ở biên giới, từ đó không còn tung tích.
Trận chiến ở biên thành vô cùng khốc liệt, thương vong nặng nề, Tưởng Thục Nguyệt thấp thỏm chờ đợi suốt hai tháng, cuối cùng cũng chết tâm.
Không có Ngu Quảng Giang, triều đình ắt sẽ cử một Tiết độ sứ mới đến trấn thủ Linh Châu, đến lúc đó, Ngu gia chắc chắn sẽ suy tàn.
Tưởng Thục Nguyệt lo lắng bất an, đúng lúc đó, phủ Thừa An Bá chủ động đưa ra lời cầu thân. Để thể hiện thành ý, họ còn tiến cử huynh trưởng của Tưởng Thục Nguyệt vào Bộ Binh nhậm chức.
Tưởng Thục Nguyệt không chút nghĩ ngợi mà lập tức đồng ý.
Vì thế, không biết Tưởng Thục Nguyệt tìm đâu ra một gã đạo sĩ giả, bày trò thần giả quỷ rồi đưa ra kết luận, dùng hỉ sự để xua đuổi tai ương có thể cầu phúc cho Ngu gia, mà ngày sinh tháng đẻ của Nhị tiểu thư lại vô cùng thích hợp để “Xung hỉ”.
Cứ như vậy, cũng chẳng ai trách móc Tưởng Thục Nguyệt tự tiện quyết định chuyện hôn sự của Ngu Cẩm.
Đêm trước ngày xuất giá, Linh Châu đón một trận mưa xuân.
Tâm trạng Ngu Cẩm rối bời. Nàng ra bờ ao để tĩnh tâm nhưng ai ngờ lại trượt chân, cả người rơi thẳng xuống nước.
Nàng không biết bơi, nếu không được người ta vớt lên kịp thời thì suýt chút nữa đã bỏ mạng.
Sau khi Ngu Cẩm tỉnh dậy, Tưởng Thục Nguyệt đứng bên giường, sắc mặt u ám.
Tưởng Thục Nguyệt tức giận nói: “Ngu Cẩm! Ta đã cho ngươi đủ thể diện rồi! Ngươi nói muốn hỉ phục do Tiên Phượng Cư may riêng, ta cũng nhẫn nhịn chiều theo yêu cầu vô lý của ngươi! Ngươi muốn kiệu hoa nạm trăm viên lưu ly, ta cũng sai người dốc công chế tác! Ngươi muốn gì ta đều đáp ứng, rốt cuộc ngươi còn bất mãn điều gì nữa?!”
Có lẽ vì Ngu Cẩm giở trò suốt hơn nửa tháng qua, nên Tưởng Thục Nguyệt cho rằng việc rơi xuống hồ lần này cũng là do nàng cố ý.
Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, Nhị tiểu thư Ngu gia tự vẫn ngay trước đêm thành thân, người ngoài đồn thành như thế nào, Tưởng Thục Nguyệt hiểu rõ hơn ai hết.
Nhưng trời đất chứng giám, phụ thân và ca ca còn chưa về, Ngu Cẩm tuyệt đối không dại dột mà đi tìm đến cái chết.
Tất nhiên Tưởng Thục Nguyệt không tin. Để đề phòng Ngu Cẩm lại làm loạn, bà ta còn đích thân bưng đến một bát canh gừng đã hạ mê dược.
Nữ nhân kia tao nhã khuấy muỗng ngọc trong bát, gương mặt vừa buồn vừa lạnh lẽo, khẽ cười nhạt: “A Cẩm à, nếu phụ thân và ca ca ngươi còn sống, ta liền sẵn lòng diễn trò mẹ hiền con thảo với ngươi cả đời. Nhưng biên thành đã loạn đến mức đó rồi, ngươi còn tự lừa mình dối người làm gì? Chẳng lẽ ngươi thực sự muốn nhìn Ngu gia suy tàn, nhìn mọi người trong phủ phải chịu khổ sao?”
Tưởng Thục Nguyệt dùng muỗng cạy miệng Ngu Cẩm, bà ta rót từng ngụm canh ấm vào cổ họng nàng.
“Khụ khụ khụ khụ khụ…”
Ngu Cẩm bị sặc đến đỏ bừng cả mặt, ý thức của nàng dần trở nên mơ hồ rồi chìm vào giấc ngủ.
Nàng chỉ mơ hồ nhớ được khi kiệu hoa đi ngang qua khu chợ náo nhiệt, trong đám đông có tiếng bàn tán xôn xao:
“Ta thấy Ngu phu nhân đi theo sau kiệu, mắt khóc sưng đỏ hết cả rồi.”
“Dù sao cũng là tình mẫu tử mười sáu năm, phu nhân lại thương yêu Nhị tiểu thư đến như vậy, nếu không phải vì muốn cầu phúc cho Ngu đại nhân và Ngu công tử, e rằng bà ấy cũng không đành lòng.”
“Ai mà chẳng rõ, nếu là ba tháng trước, phủ Thừa An Bá làm gì có cửa kết thân với Ngu gia.”
“Haizz, Ngu phu nhân cũng quá đáng thương, sau này một thân một mình biết phải sống thế nào đây…”
Lần nữa tỉnh lại, Ngu Cẩm đã ở trên kiệu hoa giữa vùng núi hoang vu.
Nghĩ đến đây, nàng tức đến nỗi tay siết chặt khăn che đầu đỏ thắm, hàng mi dài và mảnh khẽ run rẩy.
Cái gì mà cầu phúc, xung hỉ, tất cả đều là giả dối!
Tình hình chiến sự ở biên thành thê thảm, suốt ba tháng không thấy tin tức, Tưởng Thục Nguyệt vốn không tin Ngu Quảng Giang và Ngu Thời Dã còn sống. Nếu không, sao bà ta dám ép nàng gả đến Thượng Kinh?
Huống hồ, vị thứ tử của phủ Thừa An Bá lại là một gã góa vợ.
Nhưng mọi chuyện đã đến nước này.
Ngu Cẩm giận dữ nửa ngày rồi cũng dần bình tĩnh lại.
Nàng không tin phụ thân và ca ca lại chết ở biên thành, ngay cả hài cốt cũng không tìm được.
Nàng không thể cứ thế mà gả đến Thượng Kinh.
Ngu Cẩm đẩy cánh cửa sổ cũ kỹ, lúc này trời đã tối hẳn, nơi đây là vùng ngoại thành Nguyên Châu, núi non trùng điệp, mây mù dày đặc, chỉ có duy nhất quán trọ cũ nát này, vô cùng hẻo lánh.
Dù Ngu Cẩm có muốn chạy trốn, cũng chẳng có chỗ nào để nàng ẩn nấp.
Ngu Cẩm nhíu mày, cắn môi suy nghĩ hồi lâu, cho đến khi nghe thấy giọng Vương ma ma mắng người ngoài cửa, nàng bỗng ngẩng đầu, bước đến bên chiếc bàn gỗ, đưa tay hất một chén trà xuống đất.
“Choang!” một tiếng, nước trà bắn tung tóe làm bẩn váy cưới của nàng.
Cửa phòng lập tức bị đẩy ra, Vương ma ma vội vàng bước vào, dáo dác nhìn quanh, thấy trong phòng chỉ có một mình Ngu Cẩm, bà ta mới vỗ ngực nói: “Nhị tiểu thư sao lại bất cẩn như thế, làm vỡ đồ sứ giữa đường thành thân không phải điềm lành đâu…”
Ngu Cẩm lạnh lùng nhìn bà ta. Nếu là ba tháng trước, Vương ma ma nào dám trách móc nàng như vậy.
Ngu Cẩm hít sâu, nàng cố gắng kiềm chế nói: “Nơi này ẩm ướt, ta không ngủ được.”
Nghe vậy, Vương ma ma đáp cho có lệ: “Ngoài thành chỉ có mỗi quán trọ này, giờ trời cũng đã tối, đường núi hiểm trở khó đi, e là không tiện, tiểu thư cứ chịu khó…” ( truyện trên app T•Y•T )
“Ta không chịu được.” Ngu Cẩm cắt ngang, giọng đầy kiên quyết.
“Giường gỗ mục nát, khắp nơi bốc mùi ẩm mốc, còn có chỗ kia nữa, đó là cái gì, mạng nhện? Ngươi muốn ta ngủ ở nơi như thế này sao?”
“Chuyện này… Tiểu thư, giờ không còn như ở trong phủ nữa, đợi tiểu thư đến Bá phủ, tự khắc sẽ được hưởng phúc thôi.”
Vương ma ma cười gượng, giọng điệu đầy ý tứ châm chọc.
Ngu Cẩm im lặng, tính khí tiểu thư của nàng trỗi dậy nhưng lại bị nàng cố nén xuống.
Thấy nàng không nói gì, Vương ma ma cười thầm.
Người ta vẫn bảo phượng hoàng sa cơ không bằng gà, lần này bà ta nhận lệnh của phu nhân, dọc đường trông chừng Nhị tiểu thư thích gây chuyện chứ không phải để hầu hạ nàng ăn ngon mặc đẹp.
Nghĩ vậy, Vương ma ma ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, hùng hổ quay người rời đi.
Ngay khi cánh cửa phát ra tiếng “Kẽo kẹt”, một giọng nói nhẹ bẫng nhưng đầy ẩn ý vang lên từ phía sau: “Ồ, thành thân mà phải nghỉ ngơi ở nơi rách nát thế này, sống cũng chẳng có gì thú vị nữa…”
Vương ma ma giật nảy mình, bước chân lập tức khựng lại.
Bà ta trợn mắt, quay phắt lại chỉ thấy Ngu Cẩm đang nghịch ngợm cây trâm cài sắc nhọn trong tay, trong lòng lập tức réo vang hồi chuông cảnh báo!
Một người có thể nhảy xuống nước tự vẫn ngay trước ngày thành thân thì còn chuyện gì mà nàng không dám làm?
Nếu trên đường đưa dâu mà Nhị tiểu thư xảy ra chuyện gì, e rằng bà ta cũng không cần quay về Linh Châu nữa!
Vương ma ma sợ đến toát mồ hôi lạnh, tức tối quát: “Nhị tiểu thư!”
Ngu Cẩm chậm rãi quay đầu, nét mặt ngây thơ vô tội.
Vương ma ma nhìn chằm chằm Ngu Cẩm hồi lâu, sắc mặt khó coi, hỏi: “Nơi này đơn sơ, vậy Nhị tiểu thư muốn thế nào?”
Vương ma ma gắt gao quan sát Ngu Cẩm, như sợ nàng sẽ làm chuyện dại dột.
Chỉ thấy người trước mặt chậm rãi cài lại trâm lên búi tóc, làm bộ suy nghĩ giây lát, sau đó chớp mắt nói: “Vào thành đi. Tốt nhất là tìm một nơi phồn hoa náo nhiệt. Phòng trọ phải có bồn tắm mới, đi đường mệt nhọc, ta muốn tắm rửa. Chăn đệm trên giường phải là gấm Vân Cẩm, nếu không có thì chăn lụa tạm cũng được. Màn trướng cần đổi sang màu hồng cánh sen, tốt nhất là giống hệt trong phủ, nếu không, ban đêm ta dễ mất ngủ, sợ rằng sẽ làm chậm trễ hành trình ngày mai.”
Lời vừa dứt, trong phòng lặng như tờ, yên ắng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Vương ma ma vốn chỉ nghĩ cùng lắm là sửa sang lại căn phòng này, trong rương hành lý mang theo cũng không thiếu chăn nệm và bộ trà mới, không thành vấn đề.
Nào ngờ Ngu Cẩm vừa mở miệng, Vương ma ma mới biết bản thân đã đánh giá thấp vị tiểu thư này.
…
Với hàng loạt yêu cầu của Ngu Cẩm, Vương ma ma phải sai người chạy khắp nửa thành Nguyên Châu mới tìm được một quán trọ phù hợp.
Quán trọ nằm bên hồ Tuy Dương nổi tiếng ở Nguyên Châu, đối diện hồ là những chiếc thuyền hoa treo đầy lồng đèn, hai bên bờ có các cửa hàng san sát nhau, dòng người chen chúc xô đẩy, vô cùng phồn hoa.
Đoàn đưa dâu đi thành hàng dài, thu hút sự chú ý của người qua đường. Vương ma ma luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ, lo sợ sẽ có biến cố xảy ra.
Không lâu sau, kiệu hoa dừng trước quán trọ.
Nhân lúc đám nha hoàn sắp xếp lại phòng ốc, Ngu Cẩm lặng lẽ quan sát con đường vừa đi qua.
Con phố náo nhiệt và chật chội vừa dễ trốn, vừa dễ ẩn nấp. Hơn nữa, đám người Vương ma ma cũng xa lạ với nơi này, quả là nơi thích hợp.
Sau khi tính toán kế hoạch cho đêm nay, Ngu Cẩm dựa người vào tấm đệm mềm, lòng căng như dây đàn.
Nàng nghĩ về Ngu Quảng Giang và Ngu Thời Dã.
Ba tháng trước, hai người họ dẫn binh xuất chinh.
Huynh trưởng ngạo mạn của Ngu Cẩm bất ngờ ghì chặt cương ngựa, phi đến trước mặt nàng. Y cúi xuống, nhíu mày nói: “Ngu A Cẩm, muội khóc cái gì? Lần nào xuất chinh muội cũng khóc, con gái đúng là ẻo lả.”
Trong mắt Ngu Thời Dã vẫn thản nhiên và sắc bén: “Ta sẽ nhổ răng nanh của lang vương về, mài thành nhẫn xương tặng muội.”
Nghĩ đến đây, sống mũi Ngu Cẩm cay cay. Nàng chớp mắt, cố ép những giọt lệ quay trở lại.
Không thể khóc, bây giờ không phải lúc để khóc.
Khi nha hoàn đến gọi, Ngu Cẩm đã chỉnh lại khăn voan, sắc mặt bình tĩnh như thường.
Nhưng ngay khi bước xuống kiệu, một ánh mắt chợt bám riết theo nàng.
Dưới lớp khăn voan đỏ, đôi mày thanh tú của nàng khẽ chau lại. Nàng theo bản năng dừng bước, quay đầu nhìn về phía hồ Tuy Dương.
Tất nhiên, nàng chẳng thấy gì.
Lúc này, trên một chiếc thuyền hoa bên bờ hồ, một nam nhân vận bộ trường y tay hẹp ngồi trong khoang thuyền. Tóc được búi gọn bằng chiếc trâm bạc, cổ tay áo chỉnh tề, sống mũi cao thẳng có ánh trăng bạc phủ lên, khiến toàn thân hắn toát lên vẻ uy nghi mà không cần nổi giận.
Hắn trầm mặc, ánh mắt dừng trên bóng dáng xinh đẹp đỏ rực ấy, ngón tay bỗng run nhẹ.
Vài giọt trà bắn ra ngoài.
Ngụy Hựu, quan Thứ sử đang bẩm báo công việc cũng giật bắn người. Hắn ta sợ mình lỡ lời nên cẩn trọng nói: “Vương, Vương gia?”
Chỉ thấy Nam Kỳ Vương vẫn không nhúc nhích, ánh mắt chăm chú đến mức tựa như đang nhìn thứ bảo vật nào đó.
Ngụy Hựu nghi ngờ nhìn theo, chỉ thấy một chiếc kiệu hoa xa hoa lộng lẫy.
Ngụy Hựu suy nghĩ một chút rồi chợt tỉnh ngộ nói: “Đó là kiệu của trưởng nữ nhà Tiết độ sứ Linh Châu gả cho thứ tử phủ Thừa An Bá, chắc vì đường xa nên phải nghỉ lại một đêm.”
Nói đến chuyện này, Ngụy Hựu cũng chỉ tình cờ nghe thê tử của mình lải nhải trên giường mà biết được.
Nghe vậy, Thẩm Khước mới thu hồi ánh mắt.
Hồn vía đang lơ lửng trên mây cũng trở về, hắn vô thức day nhẹ ngón tay.
Nhận ra bản thân vừa thất thần, Thẩm Khước khẽ cau mày nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ bình thản, ngước mắt hỏi: “Ngu Quảng Giang?”
“Chính là ái nữ của Ngu đại nhân.”
Ngụy Hựu làm quan Thứ sử chẳng ra gì, nhưng tài giỏi nhất vẫn là quan sát sắc mặt, một cái nhíu mày thoáng qua của Nam Kỳ Vương cũng không thoát khỏi mắt hắn ta.
Ngụy Hựu thầm đoán mò, tự mình suy diễn ra cả một câu chuyện.
Thẩm Khước và Ngu Quảng Giang đều là võ tướng, mỗi người trấn giữ một phương, vì chuyện binh mã lương thảo nên hai người cũng từng nhiều lần giao thiệp. Nghe nói hai năm trước, trận chiến chống địch ở phía Nam ác liệt đến mức nước sôi lửa bỏng, lương thảo khan hiếm nhưng Hộ Bộ lại không thể kịp thời rút ngân quỹ. Khi đó, chính Ngu Quảng Giang đã điều động vật tư từ Linh Châu, giúp giải quyết nguy cấp trước mắt.
Hiện tại phụ tử Ngu gia sinh tử chưa rõ, mà đích nữ lại đang làm hỉ sự, hẳn là khiến Vương gia thấy chướng mắt rồi.
Nhờ phúc của phu nhân mình, Ngụy Hựu hiểu rõ nội tình. Hắn ta đang định lên tiếng giải thích thay cho vị tiểu thư Ngu gia kia, thì chợt thấy đối diện quán trọ bốc lên mấy luồng khói đen…
Ngụy Hựu sững sờ một lúc, ngọn lửa liền bùng lên.
“Ôi trời!” Ngụy Hựu bật dậy. Đích trưởng nữ nhà Tiết độ sứ, con dâu chưa qua cửa của phủ Thừa An Bá, nếu gặp chuyện không may trên địa bàn của hắn ta, e là tai họa khó tránh!
“Quân phủ đâu! Mau gọi quân phủ đến dập lửa!” Ngụy Hựu hoảng hốt quát lớn.
Lửa bên đó chưa đến mức dữ dội, nhưng đúng lúc tối nay gió lớn khiến khói đen cuộn lên ngùn ngụt, trông vô cùng đáng sợ. Trong đám đông bắt đầu có tiếng xôn xao, tiền viện của quán trọ sáng rực ánh đèn, vô số người chạy qua chạy lại dập lửa, khung cảnh trở nên vô cùng hỗn loạn.
Đúng lúc này, từ hậu viện ẩn trong màn đêm có bóng người chạy ra.
Đối với những kẻ đang ngồi trên cao quan sát toàn cảnh, bóng dáng đó thực sự quá mức nổi bật. Thẩm Khước lại là người luyện võ, thị lực xuất chúng, nên dù là những chi tiết nhỏ nhất cũng khó lọt khỏi mắt hắn.
Chỉ thấy tân nương nhỏ bỏ trốn, run rẩy vén váy vượt qua hàng rào, vạt áo cưới bị mắc vào chấn song khiến nàng loạng choạng một cái rồi ngã sấp xuống nền đất bùn.
Đôi trâm cài song yến trên búi tóc cũng vì thế mà rung lên dữ dội, chiếc hộp nhỏ trong tay nàng rơi xuống đất.
Cả người nàng lấm lem, trông vô cùng thê thảm.
Chỉ trong giây lát, tiểu đồng giơ cao đuốc, đuổi theo sát phía sau.
Vở kịch ép cưới, đào hôn lập tức trở nên rõ ràng.
Thẩm Khước suy nghĩ, khẽ xoay chiếc nhẫn bằng ngọc đã bị cung tên mài mòn.
Đột nhiên, bên tai vang lên tiếng cười trong trẻo.
Nguyên Ngọc Thanh phe phẩy quạt xếp, nghiêng người về phía cửa sổ, đè thấp giọng, ra vẻ hứng thú: “Vương gia đoán xem, cô nương họ Ngu kia có thể chạy thoát không? Lấy ít địch nhiều, ta cá là không chạy thoát được.”
“Ta cá là ngươi thua.”
Giọng nói của nam nhân trầm ổn như băng ngọc từ tính, bình thản nhưng chắc chắn.