“Huynh Trưởng, Huynh Không Cần Muội Nữa Sao.”
Thẩm Khước chau mày, đầu đau như muốn nổ tung, cảm giác như có thứ gì đó sắp trào ra khỏi trí nhớ, nhưng ngay khi hắn nhìn thấy đôi mắt tròn xoe ngỡ ngàng kia, hắn bỗng mất đi ý thức.
Cơn đau nơi cổ tay biến mất, mà trong lòng lại đột nhiên trĩu nặng khiến Ngu Cẩm sững sờ.
Thuyền hoa nhất thời náo loạn.
Thẩm Khước xưa nay thân thể kiên cường, đao thương bất nhập tựa như tường đồng vách sắt, đừng nói đến chuyện thổ huyết ngất xỉu, ngay cả nhiễm phong hàn cũng hiếm thấy. Chính vì thế, lần này hắn ngã xuống, Nguyên Ngọc Thanh hoảng hốt không thôi, cuống quýt sai người đưa hắn lên tầng hai của thuyền hoa.
Ngu Cẩm đứng ngây ra tại chỗ, mãi đến khi nàng hoàn hồn lại mới khẽ nhăn mặt xoa xoa cổ tay, hít sâu hai hơi rồi đứng dậy đuổi theo.
Dọc hành lang, người vội vã đi qua đi lại. Nguyên Ngọc Thanh bắt mạch, kê đơn, tự mình trông chừng nhà bếp sắc thuốc. Trầm Khê và Lạc Nhạn bưng chậu nước rửa mặt liên tục chạy ra chạy vào, sắc mặt ai nấy đều căng thẳng.
Một lát sau, Lạc Nhạn lỡ bước suýt trẹo chân, Ngu Cẩm nhanh tay đỡ lấy nàng ấy.
Ngu Cẩm thấy nước trong chậu sóng sánh, nói: “Việc này để ta làm đi.”
Lạc Nhạn hơi ngẩn ra, đúng lúc Trầm Khê ở phía sau gọi nàng ấy, đành gật đầu: “Đa tạ Ngu cô nương.”
Ngu Cẩm đỡ lấy chậu nước, bước từng bước thật cẩn thận vào căn phòng duy nhất trên tầng hai thuyền hoa.
Căn phòng này bày trí giống hệt phòng nàng, chỉ có bàn ghế, giường ngủ, giá sách, ngoài ra không còn bất kỳ vật dụng dư thừa nào. Mỗi một món đồ đều được sắp xếp ngay ngắn, ngay cả khoảng cách giữa mấy cuộn sách trên bàn cũng được đo đạc cẩn thận, tỉ mỉ đến mức cực đoan.
Ánh mắt nàng đảo quanh căn phòng, cuối cùng dừng lại trên giường.
Dù từ nhỏ đã quen nhìn vẻ ngoài tuấn tú của huynh trưởng, nhưng Ngu Cẩm vẫn không thể không thừa nhận, nam nhân trước mặt tuấn mỹ đến mức khiến người khác khó mà rời mắt. Đường nét góc cạnh rõ ràng, sống mũi thẳng tắp, môi mỏng đỏ hồng, dù trong trạng thái hôn mê nhưng vẫn toát lên khí chất bất phàm hiếm thấy.
Khó trách một người kiêu ngạo như công chúa Thành Nguyệt lại có thể vì hắn mà buông bỏ sĩ diện.
Ngu Cẩm cảm thán một hồi rồi lại nhíu mày.
Vừa rồi ánh mắt hắn nhìn nàng là có ý gì?
Chẳng lẽ hắn đã nhìn thấu trò lừa gạt của nàng? Giận quá nên muốn bóp chết nàng sao?
Nghĩ đến đây, Ngu Cẩm bất giác đưa tay sờ lên cổ.
Nhưng chuyện gì cũng cần có chứng cứ, nếu hắn nói nàng giả vờ mà không đưa ra được bằng chứng, nàng nhất quyết không nhận thì hắn có thể làm được gì nàng?
Chẳng lẽ, hắn định ép cung nàng sao.
Ngu Cẩm khẽ vuốt vành tai, suy nghĩ một hồi, rồi nặng nề thở ra.
Sau khi đã chuẩn bị tâm lý, nàng đến bên giường, vụng về vắt khô khăn trong chậu, cúi người định lau môi cho hắn.
Thế nhưng, khăn chỉ vừa chạm vào khóe môi, cổ tay nàng đột nhiên bị hắn siết chặt.
Ngu Cẩm không hề phòng bị, cả người bị kéo về phía trước, đầu gối “Cộp” một tiếng đập mạnh vào mép giường.
Nàng ngã nhào về phía trước, sống mũi đập trúng lồng ngực hắn.
“A…” Nước mắt nàng lập tức trào ra, hốc mắt ửng đỏ.
Đau quá!!!
Hơi thở của Thẩm Khước trở nên gấp gáp, chỉ nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ bên tai.
Lúc này, hắn mới hoàn toàn tỉnh lại từ cơn mơ, giấc mộng trong nháy mắt vỡ tan, chỉ còn một sợi tóc đen rũ nơi khóe môi.
Mùi bồ kết thoang thoảng nơi đầu mũi, Thẩm Khước đột nhiên mở mắt.
Ánh mắt sâu thẳm, lạnh đến rợn người.
Hắn nhìn nàng, chỉ cảm thấy đầu lưỡi còn đọng vị tanh ngọt của máu. Hắn cố hít một hơi để trấn áp cơn bức bối nơi lồng ngực.
Trên thuyền hoa không có người ngoài, gần như ngay lập tức, Thẩm Khước đã đoán ra thân phận của nàng.
Thẩm Khước buông tay, giọng lạnh lùng: “Ai cho ngươi vào đây?”
Ngu Cẩm đưa tay sờ lên chóp mũi đang đau nhức, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào: “Huynh trưởng bị bệnh, muội không vào đây thì sao chăm sóc huynh được?”
Lời vừa dứt, trong phòng chợt yên tĩnh. Thẩm Khước hơi sững lại, nheo mắt: “Ngươi vừa gọi ta là gì?”
Giọng hắn lạnh như băng, ánh mắt sắc bén như dao, khi bốn mắt nhìn nhau, Ngu Cẩm theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt. Nàng đang loay hoay tìm lời để nói thì cửa phòng đột ngột bị đẩy ra.
Nguyên Ngọc Thanh bưng chén thuốc vội bước vào, thấy Thẩm Khước đã tỉnh thì thở phào nhẹ nhõm: “Vương gia tỉnh rồi?”
Nhưng Thẩm Khước giống như không nghe thấy, chỉ bình tĩnh nhìn về phía Ngu Cẩm.
Ngu Cẩm bị Thẩm Khước nhìn đến mức hoảng hốt, liền thuận thế nói giọng nghẹn ngào, vừa xoắn khăn ướt trong tay, vừa nức nở: “Huynh trưởng, muội biết sai rồi, là muội ham chơi hại huynh phải tìm kiếm khắp nơi. Muội thề, sau này tuyệt đối không dám nữa.”
Đôi mắt nàng đỏ hoe, giơ bốn ngón tay lên trời, tay còn lại nhẹ nhàng kéo kéo tay áo hắn: “Huynh đừng giận nữa mà, được không…”
Dứt lời, Ngu Cẩm cắn môi, thể hiện dáng vẻ biết lỗi, đáng thương, ấm ức vô cùng hoàn hảo. Hàng lông mi dài rậm vương vài giọt lệ óng ánh, trông đáng thương đến mức ai nhìn vào cũng không nghĩ nàng đang giả vờ.
Cũng phải, từ nhỏ Ngu Cẩm đã gây ra không ít chuyện, mỗi lần đều là Ngu Thời Dã đứng ra thu dọn tàn cuộc giúp nàng. Nhờ vậy mà tài diễn xuất khiến người khác mềm lòng này, mới luyện được đến mức thuần thục như vậy.
Thấy thế, Nguyên Ngọc Thanh khẽ khựng lại, trong lòng âm thầm “Ặc” một tiếng, cảm thấy cả người nổi hết da gà. Hắn ta tò mò liếc sang Thẩm Khước.
Thẩm Khước chỉ lặng lẽ nhìn Ngu Cẩm, không chớp mắt lấy một lần.
Trong phòng lặng như tờ, không ai lên tiếng.
Ngu Cẩm dừng một chút. Ừm, không sao cả.
Ngu Cẩm buông tay áo Thẩm Khước ra, nàng chủ động phá tan bầu không khí: “Thuốc nguội rồi, dù huynh có giận muội thì cũng nên uống thuốc trước đã, sau này huynh muốn phạt thế nào muội cũng nhận.”
Giọng nói nhỏ nhẹ, mang theo vài phần u sầu.
Ngu Cẩm giơ tay lau giọt lệ nơi khóe mắt, ngẩng đầu nói: “Nguyên tiên sinh, đưa thuốc cho ta đi.”
Nguyên Ngọc Thanh vội lắc đầu từ chối: “Không không, để ta—”
Chưa kịp dứt lời, chén thuốc trong tay đã bị nàng cướp mất.
Ngu Cẩm đỡ lấy chén thuốc, gương mặt lập tức cứng lại.
Đường đường là tiểu thư khuê các mười ngón tay không dính nước xuân, ăn uống đều có người hầu hạ tận miệng, đã bao giờ phải đụng vào thứ gì nóng hổi như thế này?
Bây giờ bỏ xuống không được, cầm mãi cũng không xong.
Nàng khẽ giật giật khóe môi, cố gắng kiềm chế, nhịn.
Ngu Cẩm khuấy nhẹ thuốc trong chén, còn chu đáo thổi vài cái rồi mới đưa muỗng thuốc đến trước mặt Thẩm Khước, ôn nhu nói: “Huynh trưởng, huynh mau uống thuốc đi.”
Nam nhân trước mặt vẫn không nhúc nhích, ngay cả môi cũng không hé ra.
Ngu Cẩm không nhịn được đưa muỗng thuốc lại gần hơn, giọng thúc giục: “Huynh trưởng?”
Ánh mắt chạm nhau, đôi mắt đẹp tựa cánh hoa đào của thiếu nữ vẫn còn vương chút sương mù chưa tan, long lanh động lòng người.
Một lúc lâu sau, không biết Thẩm Khước đang suy nghĩ cái gì, hắn dời ánh mắt, vươn tay nhận lấy chén thuốc, nói: “Ra ngoài.”
… Lạnh lùng thật đấy.
Mười sáu năm Ngu Cẩm sống trên đời, đây là lần đầu tiên bị người ta đối xử lạnh nhạt đến vậy. Nhưng nàng là người có lỗi, lại thừa hiểu lúc này không phải là thời điểm để tỏ thái độ khiến hắn thêm chán ghét.
Nghĩ vậy, nàng cố nặn ra một nụ cười tươi, ngoan ngoãn đáp: “Vậy huynh nghỉ ngơi đi, ngày mai muội lại đến.”
Dứt lời, nàng lưu luyến rời đi, mỗi bước đều ngoảnh đầu lại nhìn, gương mặt quyến luyến không nỡ rời xa huynh trưởng.
“Cạch” một tiếng, cửa phòng khép lại, biểu cảm trên khuôn mặt Ngu Cẩm lập tức thay đổi. Chân mềm nhũn, nàng vội bám vào cột gỗ, đưa tay xoa ngực để điều chỉnh hơi thở.
Trong phòng, Thẩm Khước chậm rãi điều chỉnh nhịp thở, trầm giọng hỏi: “Đây là bệnh gì?”
Nguyên Ngọc Thanh hoàn hồn, do dự giải thích: “Não bộ con người là bộ phận có cấu tạo phức tạp nhất, Ngu cô nương quên những chuyện trước đây nhưng có lẽ vì tình cảm huynh muội sâu đậm với Đại công tử Ngu gia, nên nàng ấy mới chỉ nhớ rằng mình có một vị huynh trưởng. Về phần nàng ấy nhận nhầm Vương gia là Ngu đại công tử… Ta đoán, e là nàng ấy không muốn đối diện với sự thật nên bản năng tự tạo cho mình một lớp phòng bị, hoặc cũng có thể là vì Vương gia và Ngu đại công tử đều là võ tướng, trong mắt nàng ấy có điểm nào đó giống nhau cũng không chừng.”
Nói đến đây, Nguyên Ngọc Thanh vẫn còn thấy khó tin. Ai mà ngờ chỉ vì cú đập đầu nhẹ mà lại nghiêm trọng đến như thế, hắn ta học y bao nhiêu năm mà chưa từng gặp qua trường hợp nào như vậy.
Thẩm Khước liếc Nguyên Ngọc Thanh một cái, mặt không cảm xúc, nói: “Ta hỏi bệnh của ta.”
“…”
Nguyên Ngọc Thanh khựng lại một chút, thành thật đáp: “Cấp hỏa công tâm.”(*)
(*) Cấp hỏa công tâm trong y học cổ truyền Trung Hoa là tình trạng bệnh lý do nóng giận quá mức hoặc kích động đột ngột, dẫn đến tổn thương tim và hệ thần kinh.
Thẩm Khước hơi nhíu mày: “Chỉ là cấp hỏa công tâm?”
Nguyên Ngọc Thanh gật đầu, lại tận tình khuyên bảo: “Ta đã sớm nói với Vương gia, quân vụ không thể nóng vội. Những năm qua Vương gia lao lực quá độ, thân thể sớm muộn gì cũng chịu không nổi.”
Nghe thế, Thẩm Khước mím nhẹ môi, mắt hơi nheo lại.
Hắn biết rất rõ lúc ấy trong lòng hắn không phải đang nghĩ về chuyện quân vụ.
Gương mặt kia, đặc biệt là đôi mắt ấy, hắn luôn có cảm giác đã từng nhìn thấy vô số lần. Quá đỗi quen thuộc, nhưng rõ ràng là chưa từng gặp qua.
Nếu Nguyên Ngọc Thanh đã nói chỉ là cấp hỏa công tâm, thì có lẽ thân thể hắn không có gì bất thường.
Chẳng lẽ…
Thật sự chỉ là do những ngày qua lao tâm quá độ nên sinh ra ảo giác?
Thẩm Khước day day trán, nhớ lại mấy tiếng “Huynh trưởng” tha thiết vừa rồi, lại nhíu mày, nói: “Làm theo lời ngươi, mời Hòa Quang đại sư đến khám cho nàng.”
Dù sao hắn cũng không có thói quen làm huynh trưởng của người khác.
Chủ đề thay đổi quá nhanh khiến Nguyên Ngọc Thanh hơi giật mình, hắn ta nhướng nhẹ lông mày: “Ta sẽ lập tức viết thư.”
…
Ngu Cẩm trở về phòng, buồn bã ôm lấy gương đồng. Trong gương, đôi mắt tựa cánh hoa đào vẫn còn đỏ hoe.
Vừa khóc vừa cười, đến mức cả khuôn mặt đều tê cứng.
Nàng giơ tay chọc nhẹ hai cái.
Không biết chiêu trò hoang đường này của nàng có hiệu quả hay không, nhưng thái độ của Nam Kỳ Vương khi nãy, quả thực không giống người dễ mềm lòng.
Ngu Cẩm chán nản thở dài một tiếng. Không được, ngày mai nàng nhất định phải thể hiện thật tốt.
Mang theo nỗi bất an ấy, nàng trằn trọc mãi không yên, lăn qua lăn lại suốt đêm.
Thời gian trôi qua từng khắc, mãi đến nửa đêm, nàng mới dần thiếp đi.
Không lâu sau, chân trời phía xa bắt đầu sáng lên.
Đêm qua chưa khép cửa sổ, sương mù từ mặt hồ len vào phòng khiến khuôn mặt Ngu Cẩm lạnh buốt, nàng đột nhiên tỉnh giấc.
Ngu Cẩm liếc nhìn sắc trời, ngay sau đó liền nhíu mày.
Hỏng rồi, người luyện võ hình như đều dậy rất sớm. Ngu Cẩm vội vàng xỏ giày, nhảy khỏi giường, chạy ù ra ngoài khiến sàn gỗ vang lên hai tiếng “Cộp cộp”.
Bên trong khoang thuyền, bàn tay đang cầm đũa bạc của Thẩm Khước khẽ khựng lại. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt liếc nhìn từ trên xuống dưới, mang theo một tia đánh giá đầy lạnh nhạt.
Tóc đen rối bù, đai lưng cột ngược, giày thêu giẫm cả gót…
Hoàn toàn đối lập với dáng vẻ chỉnh tề, nghiêm cẩn của Nam Kỳ Vương.
Thẩm Khước nhìn Ngu Cẩm thêm một lát, theo thói quen hơi nhíu mày: “Trầm Khê.”
Trầm Khê lập tức hiểu ý, bước tới, nhẹ giọng nói: “Cô nương, để nô tỳ hầu hạ người rửa mặt chải đầu.”
Gần như ngay tức khắc, khuôn mặt Ngu Cẩm liền nhuốm một tầng đỏ ửng vì xấu hổ, nàng siết chặt tay, cố tỏ vẻ bình tĩnh đáp một tiếng, rồi theo Trầm Khê vào phòng chải đầu, trang điểm.
Đến khi Ngu Cẩm bước lên boong thuyền lần nữa, thì cháo táo đỏ trong bát của Thẩm Khước đã vơi hơn phân nửa.
Ngu Cẩm đi đến, đôi mắt đẹp khẽ cụp xuống, nói: “Tối qua muội nằm mơ thấy huynh vẫn còn tức giận, bỏ muội lại một mình mà đi mất. Tỉnh mộng rồi, muội còn tưởng là thật, nhất thời hoảng hốt… Thấy huynh còn ở đây, muội mới an lòng.”
Biểu cảm, giọng điệu, thậm chí cả độ cong nơi đuôi mắt đều được Ngu Cẩm khống chế đến mức hoàn hảo.
Thẩm Khước liếc mắt nhìn nàng một cái, nói: “Trầm Khê, dọn thêm bát đũa.”
Ngu Cẩm bình thản ngồi xuống như không có gì, trong lòng thoáng có chút mừng thầm.
Hắn không những không trách mắng nàng vì cách xưng hô kia, mà còn chủ động mời nàng cùng ăn sáng, chẳng lẽ mấy tiếng “Huynh” nàng gọi thực sự có tác dụng?
Ngu Cẩm không dám đoán mò, nhưng đúng lúc ngước mắt lên, khóe mắt lại vô tình quét qua miếng ngọc bội bên hông hắn. Nhìn chất liệu, có vẻ là dương chi bạch ngọc thượng hạng, mặt ngọc chạm khắc hoa văn rỗng tinh xảo, đường nét mượt mà, trên đó còn khắc một chữ “Thẩm”.
Ngu Cẩm cúi đầu uống vài hớp cháo, thản nhiên trò chuyện vu vơ: “Thẩm, là họ của huynh sao?” ( truyện trên app t.y.t )
Nói xong cũng không đợi Thẩm Khước trả lời, nàng tự mình khuấy cháo, lặng lẽ thăm dò: “Vậy chẳng phải, nên gọi muội là Thẩm… Ngu Cẩm?”
Thẩm, Ngu, Cẩm.
Lời vừa dứt, không khí xung quanh rõ ràng khựng lại một nhịp.
Bàn tay người có thể dễ dàng kéo căng cung Bá Vương lại thoáng run nhẹ một cái, khiến vài giọt canh sánh ra ngoài. Trầm Khê, Lạc Nhạn cùng vài thị vệ hầu hạ bên cạnh đều đồng loạt cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả vờ như mình chưa nghe thấy gì.
Ngu Cẩm hơi mỉm cười, theo nguyên tắc “Chỉ cần mình không thấy ngại thì người ngại là kẻ khác”, nàng bình tĩnh nhìn thẳng vào người nam nhân trước mặt.
Chỉ thấy Thẩm Khước nhíu mày, buông đũa đứng dậy, phân phó thị vệ: “Tấp vào bờ.”
Ngu Cẩm: …?
Ngu Cẩm sững lại một chút, vội vã đuổi theo, hỏi: “Huynh đi đâu vậy? Là đi xử lý công vụ sao? Thân thể huynh đã hoàn toàn bình phục chưa? Muội thấy huynh nên nghỉ ngơi thêm một ngày thì hơn.”
Nói đến đây, giọng nàng nghẹn lại: “Có phải huynh vẫn còn giận muội không?”
Thẩm Khước chỉ cảm thấy bên tai ong ong, như chim sẻ ríu rít không ngừng, cực kỳ phiền nhiễu. Huyệt thái dương của hắn cũng giật lên từng nhịp theo từng câu nói của nàng.
Không hiểu Ngu Quảng Giang nuôi dạy con gái kiểu gì mà nuôi ra được một người vừa dính người vừa yếu đuối đến mức này, không những nói không ngừng, mà còn hơi tí là muốn khóc. Nếu để mặc nàng khóc ba ngày, nói không chừng có thể khiến con thuyền hoa này chìm xuống hồ.
Nghĩ tới đây, bước chân Thẩm Khước bỗng dừng lại, tiểu cô nương phía sau liền đâm sầm vào lưng hắn.
Thẩm Khước quay đầu lại, trên gương mặt vốn luôn bình tĩnh lộ ra chút ít vẻ không kiên nhẫn: “Phạn Sơn có danh y nổi tiếng chuyên trị các chứng bệnh khó, hôm nay sẽ có người đưa ngươi đến đó. Còn nữa, ta không phải huynh trưởng của ngươi.”
Phạn Sơn, danh y.
Không bàn đến chuyện đây có phải cái cớ từ chối của Nam Kỳ Vương hay không, nhưng nếu nàng đi rồi, e rằng muốn bấu víu vào Vương phủ thêm lần nữa sẽ vô cùng khó khăn.
Ngu Cẩm siết chặt lòng bàn tay, trong lúc hoảng loạn liền kéo lấy tay áo hắn, khẽ hít mũi một cái, nghẹn ngào nói: “Huynh trưởng, huynh không cần muội nữa sao?”