Dường Như Thẩm Khước Không Có Bất Kỳ Sở Thích Nào
Nguyên Ngọc Thanh hơi khựng lại, trong giây lát, ánh mắt hắn ta mang theo vài phần nghiêm túc, rơi vào trầm tư.
Lần này Đột Quyết tấn công dữ dội, biên thành đánh một trận không hề có sự chuẩn bị, gần như bị dồn vào đường chết, ba vạn đại quân bị chặn trong thành, dễ tấn công nhưng khó phòng thủ.
Ngu Quảng Giang cùng con trai mỗi người dẫn một nghìn quân tinh nhuệ theo hai hướng Đông – Tây, cố gắng đột phá vòng vây, nhưng cả người lẫn ngựa cứ thế biến mất khỏi biên giới biên thành.
Khi triều đình phái quân tiếp viện đến, ngoài chiến trường xác người chất đầy đồng, người sống sót vô cùng ít ỏi.
Dựa vào tình hình khi đó, quân biên thành gần như không có đường thoát, cơ hội sống sót bằng không, huống hồ nhiều tháng đã trôi qua mà Ngu Quảng Giang vẫn chưa quay về, khiến người ta càng thêm chắc chắn về cái chết của cha con họ.
Về phần thi thể cha con Ngu gia cùng hai nghìn binh sĩ tinh nhuệ, có vô số lời đồn thổi, có người nói rằng quân Đột Quyết đã mang họ đi như chiến lợi phẩm, thậm chí có người còn truyền tai nhau rằng biên thành có ma quỷ.
Một truyền mười mười truyền trăm, dù Ngu gia chưa chính thức cử hành tang lễ nhưng trong mắt người ngoài, cái chết của Ngu Quảng Giang và con trai đã là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Chính vì thế, trong triều liền có không ít người như hổ rình mồi nhòm ngó chức Tiết độ sứ Linh Châu, bởi một khi vị trí này bị thay thế, Ngu gia mất đi binh quyền, chắc chắn sẽ bị người khác nhân cơ hội đẩy xuống hố sâu.
Việc phủ Thừa An Bá dám cầu hôn nữ nhi Ngu gia vào lúc này chính là ví dụ.
Nhưng nếu Ngu Quảng Giang chưa chết thì sao?
Một tháng trước, quân Đột Quyết bị tập kích ở sông Mạc Thạch, tổn thất không đến một trăm người, vì là chuyện nhỏ nên không ai để ý.
Nhưng, chẳng phải quá trùng hợp rồi sao…
Nguyên Ngọc Thanh liếc nhìn Thẩm Khước, lại nhìn đến chiếc kiệu hoa đỏ rực kia.
Nghiêu Nam đang thiếu lương thực và chiến mã, mà hai thứ này Linh Châu lại có đủ, Thẩm Khước từ lâu đã có ý định hợp tác trao đổi với Linh Châu.
Nếu Ngu Quảng Giang còn sống, lão vẫn sẽ là Tiết độ sứ Linh Châu.
Mà Ngu Quảng Giang lại là người coi trọng tình nghĩa, trong tình thế này, nếu có thể bảo vệ được viên minh châu trên tay lão thì chẳng khác nào giúp tuyết thêm than. Đến lúc đó, mọi chuyện đều có thể thương lượng.
Tuy hành động lợi dụng ân tình để đổi lấy lợi ích chẳng phải việc quang minh chính đại, nhưng nếu có thể giải quyết vấn đề lương thực và chiến mã của Nghiêu Nam sau này, thì thể diện cũng không còn là vấn đề lớn.
Thậm chí, nếu Ngu Quảng Giang thực sự đã chết thì cũng chẳng tổn thất gì, cứ xem như trả ân tình của hai năm trước, khi Linh Châu viện trợ cho Nghiêu Nam là được.
Người thông minh sẽ không bao giờ tự chặn đường lui của mình.
Là môn khách và mưu sĩ của phủ Nam Kỳ Vương, Nguyên Ngọc Thanh và Thẩm Khước nhiều lần có sự ăn ý mà không cần phải nói ra.
Chẳng hạn như lúc này.
Nguyên Ngọc Thanh gõ nhẹ quạt xếp, cười nhạt: “Vương gia thắng rồi, hạ quan xin tự phạt một ly.”
Nguyên Ngọc Thanh nhìn thoáng qua Thứ sử Ngụy đang hốt hoảng lo sợ, khẽ phất tay gọi thị vệ đến, ghé sát tai thì thầm vài câu.
Thị vệ gật đầu nhận lệnh, ngay sau đó liền biến mất vào trong màn đêm.
…
Giờ Tý, phồn hoa lụi tàn, đèn đuốc chìm vào bóng tối, bốn bề tĩnh lặng tựa chốn không người.
Một tiếng thét kinh hãi xé toạc màn đêm yên tĩnh——
“Nguyên tiên sinh! Nguyên tiên sinh!”
Thị vệ ôm chặt thiếu nữ trong bộ giá y, vội vã bước lên boong thuyền. Trên khuôn mặt diễm lệ như hoa phù dung kia là vết máu đỏ thẫm, cảnh tượng khiến người ta cảm thấy ghê người.
Hắn ta vừa thở dốc vừa hét lên: “Mau đi mời Nguyên tiên sinh!”
Đám nha hoàn thấy vậy thì hốt hoảng, vội chạy lên tầng hai của thuyền hoa.
Tiếng bước chân gấp gáp nện lên sàn gỗ, vang vọng trong màn đêm, phá tan sự yên tĩnh vốn có.
Chẳng bao lâu, Nguyên Ngọc Thanh vội vã đẩy cửa phòng ra.
Nguyên Ngọc Thanh đưa mắt nhìn về phía trước, vẻ bông đùa lười biếng ngày thường lập tức biến mất: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tân nương nằm trên giường với lớp trang điểm đã bị lem luốc, sắc mặt tái nhợt, một vệt máu kéo dài từ trán xuống cằm, cảnh tượng khiến người nhìn không khỏi nghẹt thở.
Nguyên Ngọc Thanh bước nhanh đến xem xét vết thương, nghe thị vệ bẩm báo: “Thuộc hạ bất tài, khi đến nơi thì Ngu cô nương đã trượt chân ngã bị thương, bọn gia đinh lại sắp đuổi đến, thuộc hạ không dám chậm trễ, đành phải lập tức đưa người rời đi.”
Nghe vậy, Nguyên Ngọc Thanh không nói gì, chỉ khẽ nới lỏng biểu cảm, thở phào một hơi.
Cũng may, máu chảy nhìn thì đáng sợ, nhưng vết thương không sâu.
Nguyên Ngọc Thanh sai người mang nước ấm đến, cầm máu, thoa thuốc, rồi dùng băng gạc băng bó cẩn thận. Sau khi bắt mạch thấy không có vấn đề gì nghiêm trọng, hắn ta mới hoàn toàn yên tâm.
Bận rộn suốt một canh giờ, đến khi bước ra khỏi phòng thì đã là giờ Sửu.
Ánh nến leo lắt, thứ ánh sáng vàng ấm áp hắt lên khuôn mặt người nam nhân đang ngồi, khiến đường nét tuấn tú của hắn càng thêm nổi bật.
Thẩm Khước khép tấu chương quân vụ lại, giọng điềm nhiên nói: “Thế nào rồi?”
“May mắn không có gì đáng ngại, có lẽ do kinh hãi quá độ, mạch hơi yếu, vẫn chưa tỉnh.”
Nghe vậy, Thẩm Khước khẽ gật đầu.
Chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng, những chuyện khác không quan trọng.
Nguyên Ngọc Thanh hỏi: “Ngài định sắp xếp nàng ta thế nào?”
“Nàng ta muốn về Linh Châu thì phái người hộ tống, nếu không muốn về thì cho nàng ta đủ bạc, vậy là xong.”
Nguyên Ngọc Thanh khẽ gật đầu, như vậy cũng xem như tận tình tận nghĩa.
Đã làm xong việc quan trọng, Nguyên Ngọc Thanh chợt thả lỏng vai, khóe mắt hơi cong, giọng điệu thong thả, nói: “Giờ thì ta đã hiểu vì sao cha con Ngu gia lại coi Ngu nhị tiểu thư như trân bảo trong lòng bàn tay. Người đâu mà nhan sắc, đúng là có một không hai.”
Có thể khiến một kẻ phong lưu như Nguyên Ngọc Thanh thốt lên mấy chữ có một không hai, thì chắc chắn không phải chỉ là lời nói khách sáo.
Đáng tiếc, Thẩm Khước lại không phải kẻ si mê dung mạo. Hắn nói: “Ngày mai bảo Ngụy Hựu lại đến một chuyến.”
“…”
Khóe môi Nguyên Ngọc Thanh thoáng cứng đờ, Ngụy Hựu, lại là công vụ. Tên này quả thực chẳng có chút thú vị nào!
Nguyên Ngọc Thanh day day ấn đường, mệt đến mức sắp kiệt sức. Tính ra ở lại Nguyên Châu chưa quá mười ngày, nhưng trong chín ngày rưỡi đó, Thẩm Khước đều vùi đầu vào quân vụ!
Đến mức khiến Ngụy đại nhân gầy đi thấy rõ, đúng là không cho người ta cơ hội nghỉ ngơi.
Nguyên Ngọc Thanh đáp một tiếng, bỗng nhiên nói: “Vương gia, quả nhiên Nguyên Châu danh bất hư truyền, so với phồn hoa của Thượng Kinh, cũng chỉ kém chút xíu mà thôi.”
“Khí hậu cũng dễ chịu, chẳng trách Biểu tiểu thư cứ luôn miệng nhắc đến chuyện muốn tới đây.”
“Đặc biệt là về đêm, cảnh sắc lại càng có nét riêng, Vương gia thấy thế nào?”
Đây rõ ràng là đang cố tìm chuyện để nói.
Thấy Nguyên Ngọc Thanh còn định tiếp tục nói gì đó, Thẩm Khước đặt quân báo trong tay xuống, giương mắt nhìn: “Từ khi nào lại học cái thói vòng vo như thế? Nói ba câu không xong thì ra ngoài.”
Đúng là vô tình.
Nguyên Ngọc Thanh sờ sờ mũi, nói: “Bảy ngày sau là đến Lễ hội Bách Hoa của Nguyên Châu, nghe nói náo nhiệt vô cùng. Ta có nghe ngóng, ai ai cũng bảo cảnh sắc ở Quảng Lăng Lâu là đẹp nhất thiên hạ, hôm đó lại càng đông vui chưa từng có.”
Quảng Lăng Lâu, nơi hoa thơm bướm lượn.
Thẩm Khước liếc Nguyên Ngọc Thanh một cái, lạnh nhạt nhếch môi: “Nguyên Ngôn Chi, bổn vương là phụng chỉ thị sát quân vụ, không phải đến để du sơn ngoạn thủy.”(*)
(*) Nguyên Ngôn Chi là tên khác của Nguyên Ngọc Thanh.
Nghe đến hai chữ “Bổn vương”, Nguyên Ngọc Thanh âm thầm thở dài, biết ngay mà.
Nguyên Ngọc Thanh kéo dài âm cuối: “Vâng, Vương gia nói chí phải.”
Thẩm Khước lại hỏi: “Còn việc gì sao?”
“À, không còn.”
Nguyên Ngọc Thanh nuốt hết những lời định nói xuống, thở dài xoay người rời đi.
Hiện tại Nam Kỳ Vương đã hai mươi ba tuổi, Thẩm lão thái quân lo lắng đứa cháu trai duy nhất của mình sẽ vì tính tình lãnh đạm mà lỡ mất cơ hội thành gia lập thất. Bà ấy dặn dò đủ điều, nhờ hắn ta tìm cơ hội giúp Vương gia nếm trải mùi vị nhân gian, nhưng mà…
Chuyện này thật sự quá khó.
Nguyên Ngọc Thanh quen Thẩm Khước sáu năm, từ trước đến nay, tên nam nhân này luôn ăn mặc chỉnh tề, kín kẽ. Khi chưa đến tuổi trưởng thành đã có thể một tay chỉnh đốn lại Nghiêu Nam hoang tàn, khiến nơi đó đâu ra đấy, đối với người khác cũng như chính mình đều hà khắc đến mức gần như vô tình.
Nhưng trừ cái này ra, Thẩm Khước dường như chẳng có bất kỳ sở thích nào.
Những thứ cao, gầy, mềm, thơm mà nam nhân hay thích, hắn đều không quan tâm.
Cứ như thể vừa sinh ra, Thẩm Khước đã để lại thất tình lục dục trong bụng mẹ.
…
Ngu Cẩm hôn mê suốt ba ngày, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Trầm Khê cẩn thận đổ từng ngụm thuốc vào miệng mỹ nhân, nhẹ giọng nói: “Đã là ngày thứ ba rồi, sao vẫn chưa tỉnh?”
Lạc Nhạn vươn tay thử nhiệt độ trên trán Ngu Cẩm, lắc đầu nói: “Đập đầu bị thương, có lẽ là… Huyết ứ chưa tiêu hết?”
Hai nha hoàn lo lắng, nhỏ giọng thì thầm.
Lúc này, trong giấc mơ, Ngu Cẩm chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, bên tai ong ong không ngừng.
Nàng nghe thấy Vương ma ma lớn tiếng quát bảo nàng đứng lại, nha hoàn và gia đinh thì gào khản cổ gọi “Nhị tiểu thư”, còn nàng thì kéo váy cưới, liều mạng chạy dọc qua những con hẻm ngoằn ngoèo, vừa mệt vừa kiệt sức.
Trời tối đen, ánh trăng mỏng cũng không thể soi rõ đường đi.
Ngay sau đó, Ngu Cẩm trượt chân, nàng còn chưa kịp phản ứng thì đầu đã đập mạnh xuống bậc đá.
Khoảnh khắc nàng ngất đi, giọng Vương ma ma vang lên ngay đầu ngõ nhỏ, nàng thầm nghĩ xong rồi…
Hai mắt tối sầm, hoàn toàn mất đi ý thức.
Cơn đau nhói trên trán chợt ập đến, Ngu Cẩm cử động ngón tay vì đau, cố gắng mở mắt ra, ánh sáng lờ mờ dần xuyên qua mi mắt.
Lọt vào tầm mắt là ngọn nến đỏ chập chờn, nàng hơi nghiêng đầu, liền thấy trên chiếc bàn thấp cạnh giường có một lư hương tinh xảo, mùi thông hương nhàn nhạt phảng phất, xua đi mùi thuốc đắng trong phòng.
Ngu Cẩm thoáng ngẩn ra, chóng mặt chống người ngồi dậy.
Chiếc giường phát ra tiếng “Kẽo kẹt”, thu hút sự chú ý của hai nha hoàn.
Cả hai vội vã chạy đến:
“Cô nương tỉnh rồi!”
“Cô nương có thấy chỗ nào khó chịu không?”
Đối diện với hai đôi mắt đầy vui mừng lẫn kinh ngạc, Ngu Cẩm siết chặt chăn. Đây là người của Vương ma ma sao? Quả nhiên…
Ngu Cẩm mím môi, giọng khô khốc hỏi: “Đây là đâu?”
Lạc Nhạn nhanh nhảu đáp: “Cô nương đang ở trên thuyền hoa, người bị ngã đập đầu, hôn mê suốt ba ngày rồi.”
“Ba ngày?” Ngu Cẩm kinh ngạc.
Hôn mê tận ba ngày chắc chắn sẽ làm lỡ chuyện thành thân, Vương ma ma nhất định phải ép nàng lên kiệu hoa, tuyệt đối không thể để nàng nằm ở đây ba ngày được.
Ngu Cẩm lại quan sát hai nha hoàn trước mặt, lúc này mới nhận ra tuy bọn họ mặc đồ như tỳ nữ nhưng chất vải lại là gấm lụa thượng hạng. Vương ma ma keo kiệt như thế, sao có thể để nha hoàn mặc loại vải tốt thế này?
Huống hồ căn phòng này tuy bày trí đơn giản nhưng lại ẩn chứa nét xa hoa không thể che giấu, chỉ riêng chiếc lư hương kia đã không phải vật tầm thường.
Ngu Cẩm ngẩng đầu, ánh mắt đầy nghi hoặc: “Các ngươi… Là ai?”
Dường như nhận ra sự phòng bị trên khuôn mặt Ngu Cẩm, Trầm Khê dâng chén trà lên, nhẹ giọng nói: “Xin cô nương chớ lo, nô tỳ là Trầm Khê, cùng với Lạc Nhạn đều là người của phủ Nam Kỳ Vương. Lần này cô nương gặp nạn, chính Vương gia nhà chúng nô tỳ đã ra tay tương trợ.”
Nam—
Phủ Nam Kỳ Vương?!
Ngu Cẩm ngạc nhiên, suýt chút nữa làm rơi chén trà trong tay.
Ngu Thời Dã từng nói với nàng, từ khi Triều Nghi lập quốc đến nay, hoàng thất chỉ phong vương cho hai người mang họ khác. Một là Tuyên Đức Vương, có công phò tá lập quốc. Hai là Vĩnh Định Vương, được phong để trấn thủ vùng đất hoang vu tận Nghiêu Nam.
Mà chủ nhân hiện tại của Nghiêu Nam, Nam Kỳ Vương, cũng chính là trưởng tử của Vĩnh Định Vương. ( truyện trên app T•Y•T )
Về Thẩm Khước, Ngu Cẩm vốn không hề xa lạ. Bởi lẽ, vị Nam Kỳ Vương này luôn là đề tài muôn thuở trong những câu chuyện của các tiểu thư khuê các.
Trong những buổi thơ hội, có người còn khen hắn khí thế anh hùng, có người ca tụng chiến công hiển hách, cũng có kẻ chê hắn lạnh lùng vô tình, không hiểu nhân tình thế thái.
Nhưng điều được bàn tán nhiều nhất vẫn là chuyện của công chúa Thành Nguyệt.
Công chúa Thành Nguyệt là con gái ruột của Hoàng hậu, dung mạo, tài năng đều vô cùng xuất chúng.
Nghe nói nàng ấy đem lòng yêu mến Nam Kỳ Vương, tự mình xin thánh chỉ ban hôn nhưng bị hắn thẳng thừng từ chối ngay trước triều đình. Khi Nam Kỳ Vương rời kinh, công chúa Thành Nguyệt đã thúc ngựa đuổi theo, ngang nhiên chặn ba ngàn tinh binh ngay trên phố Chu Tước.
Đôi mắt công chúa Thành Nguyệt hoe đỏ, dáng vẻ yếu đuối động lòng người.
Ngay cả ba ngàn binh sĩ kia cũng không khỏi mềm lòng.
Nhưng Nam Kỳ Vương lại chẳng hề dao động, thậm chí hắn còn hạ lệnh bắt công chúa, lấy tội danh “Gây cản trở quân vụ”, áp giải nàng ấy về hoàng cung.
Sau đó, công chúa Thành Nguyệt bị cấm túc trong cung suốt nửa năm, trở thành trò cười khắp thiên hạ.
Lúc ấy, Ngu Cẩm cùng các bằng hữu khuê các khác bàn luận chuyện này thế nào nhỉ? À, đúng rồi, đại tiểu thư kia vừa sơn móng tay vừa phụ họa một câu: “Vô tình vô nghĩa, không biết tốt xấu.”
Nghĩ đến đây, Ngu Cẩm chậm rãi đặt chén trà xuống.
“Cô nương, Ngu cô nương?” Lạc Nhạn đưa tay quơ quơ trước mặt nàng, tưởng nàng đang buồn vì cảnh ngộ của mình, liền nhẹ giọng an ủi: “Ngu cô nương, mọi chuyện sau này rồi sẽ ổn cả thôi.”
Ngu Cẩm bị kéo về thực tại, nghe vậy thì sửng sốt, sau này…?
Hiện giờ, toàn bộ nô bộc trong Ngu phủ đều bị Tưởng Thục Nguyệt thay bằng người của bà ta. Nếu nàng quay về Linh Châu, chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ. Chỉ cần Tưởng Thục Nguyệt bịa đặt, nói nàng không chịu cầu phúc cho phụ thân và ca ca, thì tình cảnh của nàng sẽ càng tệ hơn.
Không có phụ thân và ca ca che chở, Ngu Cẩm hiểu rõ một điều rằng không thể lấy trứng chọi đá.
Còn về sau này, việc nàng đào hôn là do bất đắc dĩ, kế hoạch ban đầu chỉ là tìm một nơi trú chân tạm thời rồi từ từ dò la tin tức về biên thành.
Nơi trú chân…
Bỗng dưng, một ý nghĩ điên rồ lóe lên trong đầu Ngu Cẩm — Nam Kỳ Vương vốn lãnh đạm không gần nữ sắc, còn nơi nào trú ẩn an toàn hơn Vương phủ của hắn sao?
Dù Tưởng Thục Nguyệt có lật tung trời đất, liệu bà ta có dám mò vào phủ Nam Kỳ Vương để tìm nàng không? Cho dù có tìm ra, không lẽ bà ta dám đoạt người ngay bên cạnh Nam Kỳ Vương?
Không, bà ta tuyệt đối không dám!
Nếu có thể dựa vào phủ Nam Kỳ Vương, thì giữa nàng và Tưởng Thục Nguyệt, ai là cánh tay ai là cổ tay, e rằng chưa thể nói trước được.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, Ngu Cẩm hít sâu một hơi, tim đập mạnh đến mức hơi thở cũng run rẩy theo.
Nhưng Nam Kỳ Vương vốn là kẻ lạnh lùng vô tình, e rằng hắn sẽ không để nàng lưu lại bên mình. Như Lạc Nhạn đã nói, hắn chịu ban chút bạc, sai người hộ tống nàng rời đi đã xem như có lòng tốt lắm rồi.
Ngay cả công chúa Thành Nguyệt nước mắt lưng tròng bày tỏ tình ý còn chẳng khiến Nam Kỳ Vương mềm lòng, thì một kẻ như nàng cầu xin cũng chỉ tốn công vô ích.
(*) Nam Kỳ Vương = Thẩm Khước.
Vậy thì phải làm sao đây?
Ngu Cẩm với gương mặt tiều tụy khẽ rủ mắt xuống, thở dài. Cơn đau nơi trán khiến nàng cau mày, vô thức đưa tay chạm vào vết thương. Đột nhiên, nàng khựng lại.
Một ý nghĩ còn hoang đường hơn chợt lóe lên trong đầu.
Ngu Cẩm siết chặt tay, tim đập dồn dập vì chính ý tưởng to gan của mình.
Nhưng lúc này, tất cả sự kiêu hãnh cùng tự tôn vốn có đều bị nàng gạt sang một bên, không gì quan trọng hơn mạng sống của mình. Huống hồ, Nam Kỳ Vương và phụ thân nàng đều là võ tướng, hẳn đã từng giao thiệp, nay Ngu gia gặp nạn, hắn ra tay giúp đỡ cũng là chuyện nên làm.
Hơn nữa, Ngu Cẩm cũng không định chiếm lợi từ hắn. Chờ đến khi nàng bình an hồi phủ, nhất định sẽ hậu tạ chu đáo.
Đến lúc đó, bất kể Nam Kỳ Vương muốn gì, chỉ cần Ngu gia có thể đáp ứng, nàng tuyệt đối sẽ không tiếc rẻ!
Vậy nên, sau một hồi tự thuyết phục bản thân, Nhị tiểu thư Ngu gia dứt khoát nhắm chặt mắt, đặt tay lên huyệt thái dương, nhíu mày nói: “Đầu đau quá… Kẻ xấu nào… Các ngươi đang nói gì vậy…?”