Edit: Vân Vũ
***
“Ở Tô phủ chúng ta, mọi thứ đều phải theo thứ bậc. Ngươi đến trước hắn, lại làm việc tốt như vậy. Xét theo địa vị của kẻ hầu, hắn kém ngươi một bậc.” Tô Nguyễn đưa mấy ngón tay khẽ gõ dưới cằm hắn, như đang trêu chó: “Hắn phải do Diệu Linh quản.”
“Còn hai người các ngươi, phải nghe A Nhung sai bảo.”
Bạch Nhung bên cạnh liền kiêu ngạo ưỡn ngực lên.
Cằm bị thiếu nữ gãi nhẹ, Diệu Linh mím môi nén nhịn, không nói lời nào.
Rõ ràng là câu trả lời mình mong nghe nhất, vậy mà hắn vẫn thấy khó chịu, như thể niềm hy vọng bị treo lơ lửng trên cao đột ngột rơi xuống đất nặng nề.
Cảm giác mất mát ấy khiến hắn nhất thời không thể lấy lại tinh thần.
Tô Nguyễn nhìn ra được hắn không vui.
Nhưng liên quan gì đến nàng chứ?
Nàng còn đang mong dưới ảnh hưởng của tình kiếp, chó cắn chó, đánh nhau một trận cơ mà.
Trong nguyên tác, cũng từng xuất hiện phân cảnh tương tự. Kẻ si tình nữ chính để chia rẽ Diệu Linh và nguyên chủ, cố ý giả vờ bị thương, ngã ngay trước cổng phủ.
Thế nhưng vì Diệu Linh ghen, vị tiên quân si tình ấy còn chưa bước chân vào Tô phủ, đã bị hắn tống thẳng xuống núi rồi.
Còn bây giờ thì…
Đánh đi đánh đi.
Tô Nguyễn thật sự rất muốn xem hai người từng tự xưng là tri kỷ nơi tiên cung kia, nếu đánh nhau thì sẽ ra sao.
Là một người đánh, hay là đôi bên đều ra tay?
Vị tiên tôn Diệu Linh này, sau khi khôi phục ký ức, liệu có thấy đoạn “hắc sử” ấy xấu hổ đến mức không dám nhớ lại?
Có lẽ là đến độ chỉ muốn moi cả não ra mà vứt đi.
Hồ ly nhỏ càng nghĩ càng thấy thú vị, đến mức tay đang gãi dưới cằm hắn cũng chuyển thành khẽ vuốt má, đầu ngón tay lượn lờ, cuối cùng chạm vào và nhẹ nhàng nắn nắn vành tai đang đỏ rực, nóng ran của hắn.
Làn da bị nàng trêu chọc cứ như bốc lửa, cháy lan vào tận thịt xương, khiến Diệu Linh gần như không thể giữ nổi nhịp thở bình thường.
“Hôm nay trông Diệu Linh có vẻ rất để tâm đến người kia… À.” Tô Nguyễn quay đầu hỏi: “A Nhung, người đó tên gì nhỉ?”
“Lưu Diệp. Lưu trong dòng nước, Diệp trong Diệp nhiên.”
“À, Lưu Diệp. Diệu Linh hình như để ý hắn lắm thì phải?” Hồ ly nhỏ khẽ lắc đầu, giả vờ khó hiểu: “Tại sao vậy nhỉ?”
Ngón tay nàng vẫn đang nhẹ nhàng mân mê vành tai hắn, cái vẻ nghiêng đầu tỏ vẻ thắc mắc ấy khiến cổ họng Diệu Linh khẽ chuyển động mấy lần.
Tại sao à?
Tại sao!
Dĩ nhiên là vì hắn yêu nàng đến điên cuồng, không muốn bất kỳ kẻ nào chạm vào nàng, dù chỉ một chút.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh nếu có kẻ khác cũng được như hắn, được ôm lấy nàng, được nàng vuốt má, nắn tai, lại còn được nàng nghiêng đầu thắc mắc, nũng nịu như thế, thì hắn chắc chắn sẽ không kiềm được mà lập tức giết chết kẻ đó.
Có lẽ vì Tô Nguyễn chủ động hỏi han, nên Diệu Linh mới nảy sinh chút hy vọng nhỏ nhoi: “Tiểu thư, chẳng lẽ không thể chỉ có một mình ta làm người hầu của người sao?”
“Không được đâu.”
Tô Nguyễn vừa nắm lấy vành tai hắn, khẽ kéo nhẹ, vừa cười nói: “Nhưng ta đảm bảo, Diệu Linh nhất định là nam hầu quan trọng nhất của ta.”
Tâm trạng đang tụt dốc vì bị từ chối của Diệu Linh, lập tức bị ba chữ “quan trọng nhất” kéo trở lại dễ dàng.
Những lời phía sau, hắn tự động bỏ qua.
Tay đang vòng qua eo Tô Nguyễn bất giác siết chặt hơn một chút, lại sợ nàng không thoải mái nên nhanh chóng buông lỏng ra.
Thấy lửa đã cháy vừa đủ, Tô Nguyễn thu tay lại, lười biếng tựa vào lòng hắn, hưởng thụ sự tiện nghi khi có “công cụ di chuyển sống”.
*
Để vết thương trông giống thật hơn, Lưu Diệp đã ở lại Tô phủ tĩnh dưỡng suốt ba ngày.
Tô phủ phòng trống nhiều, Bạch Nhung cũng cố tình chọn một căn cách xa viện của Tô Nguyễn để sắp xếp cho Lưu Diệp nghỉ lại.
Ba ngày này, đều là Bạch Nhung sai Diệu Linh mang cơm đến cho hắn.
Mỗi lần Lưu Diệp đều bị ánh mắt của Diệu Linh nhìn đến mức tim đập chân run.
Người bạn thân này của hắn, cho dù đã trở thành phàm nhân, khí thế quanh người vẫn không giống người thường. Đặc biệt là khi nhìn chằm chằm vào mặt hắn, cảm giác chẳng khác nào bị dã thú hung dữ nào đó nhìn trúng. Lưu Diệp thậm chí còn nghi ngờ liệu có phải bạn mình định lao tới xé toạc mặt hắn ra xem bên trong có gì không.
Lưu Diệp cố gắng trò chuyện thân thiện, muốn kéo gần quan hệ.
Ai ngờ Diệu Linh ngoài chuyện mang cơm và thu dọn chén đũa, một câu dư thừa cũng chẳng thèm nói với hắn.
Tính cách lạnh nhạt ấy, chẳng khác gì lúc còn ở tiên cung.
Lưu Diệp cũng không miễn cưỡng, yên tĩnh nằm dưỡng thương.
Hai người cứ thế yên ổn qua ba ngày.
Đến ngày thứ tư, hồ ly nhỏ đột nhiên muốn uống rượu ngon do hồ ly nương ủ, liền lấy cớ vui mừng vì vừa thu nhận hai người hầu mới, bảo Bạch Nhung chuẩn bị một bàn tiệc rượu.
Người trong phủ không nhiều, tiệc rượu được bày tại thủy tạ bên hồ.
Biết tiểu thư ham ăn, Bạch Nhung còn chuẩn bị thêm vài món nhắm rượu, có cả mặn lẫn chay.
Thân thể Lưu Diệp đã khá lên, dĩ nhiên cũng có thể đến dự tiệc.
Y phục hắn mặc là đồ của lang yêu để lại từ trước, chỉ là dáng vẻ kia quá mức nổi bật, đến nỗi sắc đen xám đơn giản cũng bị hắn mặc ra vài phần phong lưu yêu mị.
Diệu Linh mặc bạch y, mày mắt như băng, so với dung mạo tuấn tú thì khí chất cao quý, lạnh lùng, không cho ai lại gần mới là thứ khiến người ta phải dè chừng.
Tô Nguyễn chống cằm, từ xa nhìn sang.
Hai người đi đến từ hai hướng hoàn toàn đối lập, Lưu Diệp thì còn liếc Diệu Linh hai cái, nhưng Diệu Linh lại hoàn toàn không thèm liếc hắn một lần.
“Tiểu thư.”
Diệu Linh bước đến trước, cúi người hành lễ.
Tô Nguyễn gật đầu, ra hiệu cho hắn ngồi xuống.
Lưu Diệp cũng bắt chước hành lễ, nhưng nơi khóe mắt chân mày lại lộ vẻ tùy tiện phong lưu, đặc biệt là khi mỉm cười ngẩng mắt lên, trong mắt giấu không được sự kiêu ngạo và khinh thường, thật sự rất hợp với tính cách ngạo mạn của vị tiên quân này.
Xưa nay chưa từng cúi đầu trước ai, đến diễn cũng diễn không nổi.
Khinh thường nàng, mà vẫn phải làm nô bộc cho nàng.
Thật đúng là khổ thân.
Tô Nguyễn nhẹ gật đầu, lúc thấy Lưu Diệp nhân cơ hội định ngồi xuống thì liền quay sang nói với nha hoàn bên cạnh: “Bạch Nhung cũng ngồi đi, để tên nô bộc mới này rót rượu.”
Lưu Diệp còn chưa kịp ngồi hẳn xuống, lại bị buộc phải đứng dậy lần nữa.
Hai chữ “nô bộc” khiến nụ cười trên mặt hắn lập tức giảm đi vài phần.
Dám bắt hắn, Lưu Diệp tiên quân, làm nô bộc, còn bắt hắn hầu hạ rót rượu, chắc chỉ có cái đối tượng tình kiếp không biết sống chết của Diệu Linh này thôi.
Hắn cố gắng giữ khóe môi cong lên, cúi người rót rượu cho Tô Nguyễn.
Rượu nhạt màu hồng phấn trong vắt chầm chậm chảy vào chén, sắc rượu trong suốt, còn nổi mấy cánh hoa đào lững lờ.
Hàng mi dày của hắn rũ xuống, bên má còn lưu vết thương chưa lành, một vết hồng nhạt trên làn da trắng mịn như ngọc, như một khuyết điểm lạc lõng trên mỹ ngọc thượng hạng.
Tô Nguyễn khẽ nhíu mày.
Lưu Diệp ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Tiểu thư, mời dùng.”
“Ta không muốn uống đào hoa tửu.” Tô Nguyễn vén mi mắt lên, nghiêng đầu đầy nghi hoặc: “Ai cho ngươi tự quyết định thay ta?”
Nụ cười trên mặt Lưu Diệp lập tức đông cứng.
Khoảnh khắc sau, hơn nửa chén đào hoa tửu liền bị hắt thẳng vào mặt hắn.
Rượu theo cằm nhỏ giọt tí tách rơi xuống, cảm giác dính nhớp trên mặt khiến Lưu Diệp chỉ muốn lập tức bóp chết phàm nhân này.
Thế nhưng hắn vẫn chỉ có thể gượng cười, hỏi: “Vậy tiểu thư muốn uống gì?”
Tô Nguyễn không trả lời, ngược lại tỏ ra khá thích thú: “Biết cái này gọi là gì không?”
Lưu Diệp ngẩng lên, nghi hoặc nhìn nàng.
“Cái này gọi là... ‘mỹ nhân rơi lệ’.” Như đang trêu đùa, Tô Nguyễn đưa tay nắm lấy cằm hắn, ánh mắt lướt qua xương mày đến hốc mắt hắn, hàng mi dày ướt đẫm rượu, dính chặt lại với nhau.
Hàng mi khẽ rung nhẹ, như vừa mới khóc xong. Làn da bị rượu tạt qua càng trở nên trắng mịn, đôi môi mỏng được rượu làm ướt, phảng phất ánh nước nhàn nhạt.
Nói là “mỹ sắc khiến người ta thèm thuồng” cũng không ngoa.
Chỉ tiếc là vết sẹo trên trán và má phá hỏng hết vẻ đẹp ấy.
Bị nữ nhân trước mặt nắm cằm, đầu ngón tay khẽ lắc nhẹ, đảo tới đảo lui mà ngắm nghía, Lưu Diệp nghiến răng trong lòng, cảm giác như vừa chịu nỗi nhục lớn nhất đời, mắt cũng dần đỏ lên.
Cái phàm nhân háo sắc này…
Cũng xứng làm tình kiếp của Diệu Linh sao?
Mặc dù đúng là hắn muốn chia rẽ hai người họ, nhưng đâu phải để bản thân bị làm nhục thế này, mà là phải nắm thế chủ động cơ mà!
Tô Nguyễn buông tay, dường như còn có chút tiếc nuối: “Mỹ nhân rơi lệ thật đẹp, nhưng mỹ ngọc có tì vết… thì không còn đẹp nữa.”
Lưu Diệp gần như muốn bốc khói trên đầu.
Chiếm tiện nghi của hắn xong còn chê bai, nói mặt hắn có khuyết điểm?
“A Nhung, nhớ lát nữa lấy một hũ kem dưỡng dung nhan cho hắn.”
Bạch Nhung đang gắp thức ăn cho nàng, nghe vậy liền gật đầu.
Một người thì mặt mũi đầy rượu, một người thì đang bận rộn, Tô Nguyễn liền đưa đầu ngón tay còn dính rượu sang phía bên kia.
Gần như chẳng cần nàng gọi, Diệu Linh đã tự lấy ra một chiếc khăn tay sạch trong ngực áo, cúi đầu ngoan ngoãn lau sạch từng giọt rượu trên đầu ngón tay nàng.
Ngón tay trắng ngần, từng đốt đều thon dài, đầu ngón ánh lên sắc hồng nhàn nhạt.
Trong lúc lau tay, hắn âm thầm đan xen ngón tay mình với tay nàng, nhất là ngón tay vừa mới nhéo cằm Lưu Diệp, còn bị hắn cố ý dùng bụng ngón tay ấn nhẹ hai cái.
Diệu Linh sắp phát điên vì ghen tị rồi.
Người sáng mắt đều nhìn ra, Tô Nguyễn đối với Lưu Diệp không giống bình thường.
Còn về tên Lưu Diệp kia…
Rót ly rượu thôi mà phải cúi sát thế sao?
Đúng là loại dùng sắc đẹp để quyến rũ chủ nhân!
Tô Nguyễn nhấp một ngụm rượu quế hoa vừa được rót lại, chất rượu sánh mịn, vị ngọt dịu dàng tan nơi đầu lưỡi. Nàng rút tay khỏi tay Diệu Linh, gắp một đũa gà xé trộn trong bát, chấm vào nước sốt cay nhẹ rồi đưa vào miệng.
Mùi vị đó, thật sự tuyệt vời.
Hồ ly nhỏ vui vẻ đến mức như sắp vẫy đuôi luôn.
Diệu Linh nhân lúc trống tay liền rút con dao găm ở thắt lưng, nhanh chóng thái miếng đùi thỏ kho trên bàn thành từng lát mỏng, không đưa thẳng qua cho Tô Nguyễn mà chỉ lặng lẽ lau dao sạch sẽ rồi cất lại.
Đôi mắt hồ ly đầy tinh quái của Tô Nguyễn hơi nhướng lên, mỉm cười liếc hắn một cái: “Diệu Linh, bưng qua đây.”
“Vâng, thưa tiểu thư.”
Diệu Linh đứng dậy, bưng đĩa thịt thỏ đã được thái lát đến trước mặt Tô Nguyễn, để nàng tiện tay gắp lấy.
Một bên, Lưu Diệp đang dùng khăn lụa lau mặt, bỗng có cảm giác có gì đó không ổn.
Có đôi nam nữ nào đang vướng tình kiếp lại hành xử theo kiểu chủ–tớ thế này sao?
Giống như để xác thực nghi ngờ của hắn, Bạch Nhung đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, quay sang dặn dò Diệu Linh: “Diệu Linh, nhà bếp có trái cây tiểu thư thích ăn, ta rửa sạch rồi, ngươi đi cắt rồi mang lên đi.”
Thanh niên áo trắng, khí chất cao quý, chẳng do dự lấy một chút, lập tức đứng dậy rời khỏi đình, đi về hướng nhà bếp.
Lưu Diệp: “…”
Cảm giác càng lúc càng sai.
Sao một tên “gia nhân” bình thường cũng có thể sai khiến được Diệu Linh?
“Cái đó… Bạch cô nương à.” Lưu Diệp cắn răng gọi một tiếng với giọng khó khăn: “Vị công tử vừa rời đi, chẳng phải là khách của phủ sao?”
Bạch Nhung liếc hắn một cái đầy kỳ lạ: “Nhà ai có khách mà lại sai người ta mang cơm cho ngươi?”
“Hắn giống ngươi thôi, đều là người hầu của Tô phủ.”
“À, chắc ngươi còn chưa biết tên hắn, Diệu Linh. Sau này hai ngươi sẽ cùng làm việc, hầu hạ tiểu thư cho tốt.”
Lưu Diệp: “……”
Hắn vốn tưởng rằng việc Diệu Linh đưa cơm cho mình là vì ghen, không muốn hắn đến gần Tô Nguyễn. Ai mà ngờ được, hắn thật sự là một gia nhân!
Mà khoan đã, từ tình nhân biến thành người hầu á?
Một vị tiên tôn cao cao tại thượng, không trải qua tình kiếp yêu đương đúng nghĩa thì thôi đi, giờ còn thành kẻ cúi đầu khom lưng lấy lòng một tiểu thư phàm nhân?
Cứu mới! Mọi thứ rối loạn hết cả rồi!
Tình kiếp của Diệu Linh sao lại thành ra thế này chứ?!
*****
Vân Vũ: Đói kém quá nên phải đi xin từ thiện. Hiu hiu.
BIDV: 4682206618