Edit: Vân Vũ
***
Cấp bậc của tiên nhân càng cao, thì kiếp tình phải độ lại càng ít khi khiến họ đau khổ vì tình.
Người mình muốn, chỉ cần đưa tay là có thể có được. Cho nên vượt qua một kiếp tình suôn sẻ như vậy, thường cũng không quá khó khăn.
Đặc biệt là những bậc tiên tôn sống thọ cùng trời đất như Diệu Linh, vạn vật đều thiên vị hắn, thì kiếp tình lẽ ra lại càng dễ dàng.
Sao lại thành ra thế này?
Lưu Diệp biết rõ, dáng vẻ vừa rồi của Diệu Linh, rõ ràng là đã chịu ảnh hưởng của tình kiếp, lún quá sâu vào ái tình rồi.
Còn thiếu nữ phàm nhân vốn là tình kiếp của hắn, dường như lại chẳng hề bị ảnh hưởng, thậm chí không để lộ chút cảm tình nào.
Rốt cuộc là sai ở đâu?
Giờ khắc này, Lưu Diệp chợt có chút hối hận. Hắn không nên vì một lời nhờ vả của Thanh Nguyệt mà tùy tiện dính vào tình kiếp này.
Lúc đó hắn đồng ý, thật ra là cũng có chút tư tâm, tin chắc trời đất thiên vị Diệu Linh, để hai người trong tình kiếp sẽ tâm đầu ý hợp, mình chẳng thể xen vào được. Như vậy, hắn có thể mượn cớ khiến Thanh Nguyệt hết hy vọng.
Ai ngờ tình kiếp của Diệu Linh lại rối loạn đến mức này?
Lưu Diệp bắt đầu toát mồ hôi lạnh, lấy khăn lụa lau loạn thứ rượu vương trên cổ, càng nghĩ càng cảm thấy bất an.
Trong lòng hắn rối như tơ vò, do dự rất lâu, cuối cùng vẫn cắn răng bước tới, mạnh dạn hỏi: “Tiểu thư, vị công tử đó trông khí chất bất phàm, sao lại cam tâm làm người hầu?”
Diệu Linh vừa đi đến hòn giả sơn trước đình đài, đã nghe thấy tên gia nhân mới tới đang nói xấu sau lưng hắn.
Không chỉ khéo nịnh chủ, mà còn biết gieo rắc ly gián.
Ngay sau đó, hắn nghe thấy Tô Nguyễn đáp: “Hắn cũng giống ngươi, đều là được ta cứu về, đương nhiên phải làm gia nhân để báo ân.”
Lưu Diệp khẽ trầm ngâm.
Xem ra tình kiếp không sai chỗ. Từ xưa trong sách vở vẫn nói: “ân cứu mạng, lấy thân báo đáp”. Nếu hai người đều có tình ý, không bao lâu sẽ thành một đôi lương duyên.
Thế nhưng vì sao thiếu nữ phàm nhân này lại không để mắt tới Diệu Linh?
Tiên tôn duy nhất nơi tiên cung, đối tượng mà biết bao tiên nữ thầm mến, huống chi còn có ảnh hưởng của tình kiếp, sợi tơ hồng định sẵn trong số mệnh, vậy mà nàng vẫn không rung động?
Lưu Diệp nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi.
Lúc này, Diệu Linh đã bước vào trong đình, đặt mâm trái cây đầy ắp xuống, liếc Lưu Diệp một cái nhàn nhạt, rồi đứng trở lại chỗ cũ.
“Tiểu thư, có cần Diệu Linh hầu hạ không?”
Lưu Diệp lập tức trợn tròn mắt.
Chuyện này là sao…?
Diệu Linh bị điên rồi sao?
Lại tự hạ thân phận, chủ động hầu hạ người khác.
Dù kiếp này không còn là tiên tôn, nhưng cũng là một vị trừ yêu sư lừng danh, từ khi nào từng hầu hạ ai?
Hồ ly nhỏ nào có quan tâm hai người họ đang nghĩ gì, uống một ngụm quế hoa tửu ngọt dịu, rồi nhìn về đĩa trái cây có vải thiều, thản nhiên nói: “Diệu Linh, bóc vải cho ta.”
Ánh mắt nàng trông mong nhìn sang, khiến hàng mi của Diệu Linh khẽ run lên. Hắn cúi đầu đáp lời, rồi bắt đầu bóc vải cho nàng.
Đôi tay ấy khớp xương thon dài, trắng hơn cả múi vải. Nước từ quả vải bắn lên tay hắn, nhìn mà cảm thấy như đang làm bẩn đôi tay kia.
“Để ta làm, để ta làm.”
Lưu Diệp không chịu nổi cảnh đôi tay của Diệu Linh bị “làm nhục” như vậy, vội vàng giành lấy việc bóc vải.
Diệu Linh mím chặt môi.
Tên gia nhân mới đến này, từ nịnh nọt chủ nhân, chia rẽ người khác, giờ còn học được cách lấy lòng.
Tiếp theo còn định giở trò gì nữa?
Diệu Linh vốn chẳng buồn chấp nhặt với hạng người thấp hèn như vậy, nhưng càng nhìn bộ dạng nhiệt tình của hắn lại càng thấy ngứa mắt, không chút khách khí gạt đi quả vải Lưu Diệp bóc, đưa phần mình bóc tới trước mặt Tô Nguyễn.
Lưu Diệp sững người trong chốc lát.
“Nếu ngươi không có việc gì làm, thì mau đi thoa mỹ dung cao mà tiểu thư bảo ngươi dùng đi, đỡ phải đứng đây chướng mắt.” Diệu Linh lạnh lùng nói xong, liền lặng lẽ kéo đĩa trái cây về, tiếp tục bóc vải cho Tô Nguyễn.
Lưu Diệp: “…”
Chướng mắt?
Diệu Linh lại dám nói hắn chướng mắt?!
Ai chẳng biết Lưu Diệp tiên quân vốn được xưng là Ngọc Diện tiên quân, gương mặt như ngọc, chỉ cần có một vết thương thôi đã gọi là “ngọc có tì vết”, vậy mà lại bị chê là chướng mắt?
Thôi thì bị thiếu nữ phàm nhân kia xem thường cũng đành chịu —
Dù sao đối phương chỉ nhìn vẻ ngoài, nông cạn ngu muội. Nhưng không ngờ đến cả người bạn thân bao năm cũng vì dung mạo mà khiến hắn nghẹn họng!
Lưu Diệp tức đến choáng váng, đến mức tay bóc vải cũng run lên.
Diệu Linh cụp mắt, liếc nhìn một cái, châm chọc không buông tha: “Tay run như vậy, đến vải cũng không cầm vững sao?”
Lưu Diệp: “…”
Được lắm, chơi thế này phải không?
“Tiểu thư, chắc là do mấy ngày nay vết thương của ta chưa lành hẳn, nên có chút không dùng được sức.” Thiếu niên mày mắt yêu kiều kia, lúc tỏ vẻ ủy khuất đáng thương vẫn khiến người ta mềm lòng lắm chứ.
Tô Nguyễn rất dễ dàng tha cho hắn.
“Vậy thì dưỡng thương thêm mấy ngày nữa đi.” Nàng cất lời: “Bảo A Nhung dẫn ngươi đi lấy mỹ dung cao.”
“Đa tạ tiểu thư quan tâm.” Lại là dáng vẻ cúi đầu khép mắt, yếu ớt đáng thương khiến người ta mềm lòng.
Khi cảm tạ, hắn còn cố tình xoay nửa bên mặt hoàn hảo không tì vết của mình về phía Tô Nguyễn.
Diệu Linh lập tức bóp nát quả vải trong tay, nước quả dính đầy cả bàn tay.
Trước khi rời đi, Lưu Diệp còn quay đầu lại, liếc hắn một cái đầy thách thức.
Toàn bộ cảnh ấy đều lọt vào mắt hồ ly nhỏ.
Cảm giác vừa uống rượu vừa ăn thịt lập tức càng thêm ngon lành, Tô Nguyễn cong mắt cười tít, tự rót thêm cho mình một chén đào hoa tửu.
Hương hoa đào thơm nức lan khắp miệng.
*
Không còn Bạch Nhung trông chừng, hồ ly nhỏ rất dễ uống quá chén.
Dù được Bạch Nhung dặn dò, nhưng Diệu Linh căn bản chẳng ngăn nổi.
Chỉ cần nàng gọi một tiếng “Diệu Linh”, đôi mắt long lanh kia nhìn sang, hắn liền chẳng nói nổi lời khuyên can nào nữa.
“Diệu Linh ngoan, giúp ta giấu đi ít rượu nhé.”
“A Nhung không cho ta uống nhiều, ngươi cứ nói là ngươi uống nhé.”
Tô Nguyễn có chút men say, hai má ửng hồng, giọng nói mang theo chút làm nũng mà van nài.
Rõ ràng chỉ mới uống một chén, vậy mà Diệu Linh nhìn tiểu thư kiều diễm ở gần trong gang tấc, lại cảm thấy như chính mình cũng say rồi.
“Được.”
“Giúp nàng giấu.”
Giọng hắn khàn khàn, hai ngón tay ẩn dưới bàn khẽ xoay hai vòng theo chú ngữ, mở miệng hồ trừ yêu ở bên hông ra, rồi đem hết mấy bình rượu còn chưa mở cho vào trong đó.
Tô Nguyễn nở nụ cười mãn nguyện.
“Diệu Linh tốt quá đi.”
Diệu Linh không dám nhìn nàng nữa, nuốt khan một ngụm, quay đầu né ánh mắt, cầm bình đào hoa tửu trên bàn lên rồi ngửa cổ uống.
Đối với hắn mà nói, rượu không nặng, càng không thể khiến hắn say.
Rượu ngọt trôi qua cổ họng, càng uống càng tỉnh, nhưng trong lòng lại càng thấy nóng bừng.
Hắn khẽ kéo cổ áo, rượu theo yết hầu nhô cao chảy xuống tận ngực.
Khi Bạch Nhung quay lại, chỉ thấy tiểu thư đã nửa say, nghiêng người tựa bên bàn, trên bàn còn thiếu mất mấy bình rượu.
Nàng ta còn tưởng là tiểu thư giấu đi rồi.
Nàng ta sờ thử tay áo của Tô Nguyễn, lại lần mò trong lòng nàng, khiến Tô Nguyễn thấy nhột, mở đôi mắt mơ màng vì say, lắc lư nũng nịu nói: “A Nhung, đồ xấu.”
Bạch Nhung bất lực bật cười: “Ta mới là người xấu sao? Diệu Linh mới là kẻ xấu, hắn sắp uống hết rượu của tiểu thư rồi kìa.”
Tô Nguyễn lắc đầu nguầy nguậy.
“Diệu Linh… ngoan.”
“Hắn uống rượu của tiểu thư nhiều như thế, mà tiểu thư còn nói hắn ngoan, thật đúng là say không nhẹ rồi.” Bạch Nhung sớm đã đoán được tình huống này, nàng ôm lấy tiểu thư đang tựa đầu vào vai mình, gọi Diệu Linh: “Mau đến cõng tiểu thư về đi.”
Diệu Linh đặt bình rượu trống rỗng xuống, men rượu khiến đuôi mắt hắn ửng đỏ, nhưng ý thức lại tỉnh táo vô cùng.
Hắn bước đến, nhẹ nhàng cõng Tô Nguyễn lên.
Hồ ly nhỏ sau khi uống rượu thì rõ ràng không còn ngoan ngoãn như thường ngày nữa, hai tay nàng vòng chặt qua cổ hắn, má nóng rực áp vào cổ hắn, nhẹ nhàng cọ cọ.
Còn dính người hơn cả thường ngày.
“Ngươi là ai vậy?” Hồ ly say rượu hỏi.
“Ta là Diệu Linh.”
“Diệu Linh là ai vậy?” Hồ ly say rượu ghé bên tai hắn hỏi tiếp.
“Là người đang cõng nàng đây.”
“Ồ.” Hồ ly nhỏ lúc này mới lờ mờ nhận ra: “Cõng ta à… Diệu Linh ngoan thật.”
“Thích Diệu Linh lắm.”
“Thích nhất là ngươi đó.”
Thiếu nữ dán sát vào tai hắn thì thầm không ngớt rằng nàng thích hắn, như thể tất cả men rượu đã hóa thành một luồng khí nóng khó chịu, cuồn cuộn dâng lên.
Diệu Linh không kìm được, nghiêng đầu nhìn nàng một cái.
Nào ngờ động tác này lại bị hồ ly nhỏ hiểu lầm, cứ tưởng hắn muốn xin một nụ hôn, liền mơ màng đặt một nụ hôn lên má hắn.
Tộc hồ ly vốn tu luyện mị thuật, không câu nệ những lễ nghi nam nữ như nhân gian. Khi vui vẻ, họ có thể thơm má, thậm chí liếm lông cho nhau để biểu đạt sự thân thiết.
Diệu Linh bị nàng hôn xong, đôi con ngươi đen như mực bỗng mở to, hai chân như cắm rễ xuống đất, cứng đờ tại chỗ.
Bạch Nhung vốn luôn trong trạng thái cảnh giác, vừa rồi đã kịp đưa tay ra ngăn, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, đành ôm đầu đang nhức nhối mà thở dài.
“Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm!” Nàng ta vội vàng giải thích: “Tiểu thư mỗi lần say đều thích nói mấy câu như thế. Đừng nói là thích ngươi, hoa cỏ cây lá bên đường, cái bình rượu trống vừa uống xong, nàng cũng thích lắm.”
Diệu Linh trầm trầm đáp một tiếng: “Ừm.”
“Thật đấy, lần trước tiểu thư còn hôn ta nữa cơ.” Bạch Nhung vừa nói vừa đưa tay ra mô tả tình cảnh khi ấy: “Tiểu thư cứ ôm ta cả quãng đường, miệng cứ nói thích ta thích ta.”
Khi ấy hai người còn cùng ngã lăn ra đất, tiểu thư còn ngoan ngoãn dỗ nàng ta rằng “không đau không khóc,” đáng yêu đến chết người.
Nếu không sợ lại làm tiểu thư ngã nữa…
Bạch Nhung lắc lắc đầu, bước thêm vài bước, canh chừng sát sao từng cử động của Tô Nguyễn.
Không giống lần trước cứ quậy suốt cả đường, lần này Tô Nguyễn chỉ thơm một cái rồi ngoan ngoãn tựa người lên lưng hắn, say đến mức im lìm ngoan ngoãn một cách lạ thường.
Những lời ban nãy của Bạch Nhung, Diệu Linh chẳng nghe lọt được câu nào, hắn chỉ biết rằng, tiểu thư nói thích hắn, tiểu thư đã hôn hắn.
Khóe mắt thanh niên càng đỏ hơn, gương mặt cũng phủ lên một tầng ửng hồng.
Cả người hắn như bốc hỏa, mà ngọn lửa ấy chỉ có thể dập tắt bởi tiểu thư mềm mại, thơm tho, vô tư đang nằm trên lưng hắn.
Sau khi đưa nàng về phòng, nhân lúc Bạch Nhung đi đun nước nóng, Diệu Linh quỳ một gối bên giường, mắt không rời lấy khuôn mặt an tĩnh khi ngủ của nàng.
Hắn vô thức đưa tay chạm vào nơi vừa được nàng thơm lên, vì câu “thích” kia mà trái tim như ngâm mình trong rượu hoa quế, được mật ngọt bao phủ, ngọt đến từng ngóc ngách.
Diệu Linh cúi rạp đầu, bằng dáng vẻ quy phục, vùi mặt vào lòng bàn tay mềm mại của nàng.
“Tiểu thư… thích ta đi.”
Giọng của thanh niên tan vào kẽ tay nàng, nhẹ đến mức như rơi xuống tận bụi trần, ngoài chính hắn ra, chẳng ai có thể nghe thấy.
*
Lưu Diệp sau khi trở về thì hối hận không thôi. Trong phút bốc đồng, hắn chủ động nhảy vào cái tình kiếp rối như canh hẹ này, nghĩ thôi cũng biết sau này sẽ càng thêm loạn.
Giờ hắn càng lúc càng hối hận vì đã nhận lời Thanh Nguyệt.
Trong phòng, Lưu Diệp bồn chồn đi qua đi lại, đợi đến khi đêm khuya vắng người, chắc chắn sẽ không có ai đến tìm, mới dám thi triển tiên thuật rời phủ.
Từ sau khi Diệu Linh trở thành người hầu ở Tô phủ, hắn liền chủ động gánh vác việc tuần tra an toàn trong phủ.
Tuy không phát hiện Lưu Diệp biến mất, nhưng đúng lúc đang tuần quanh gần đó, Diệu Linh nhạy bén cảm nhận được một tia dao động linh khí.
Hắn men theo dấu linh khí, lần đến ngoài cửa phòng của Lưu Diệp.
Gõ cửa, không ai đáp.
Hắn nắm chặt chuôi đoản đao bên hông, thử đẩy cửa bước vào, bên trong trống không, chẳng có lấy một bóng người.
Diệu Linh không cho rằng Lưu Diệp bị bắt cóc.
Nếu là yêu quái hại người, ắt phải yêu khí ngút trời, nhưng lúc nãy trong phòng chỉ có dao động linh khí.
Rõ ràng là người tu đạo, vậy mà lại giả vờ làm phàm nhân bị thương…
Thật đúng là có dã tâm khó lường!
Khuôn mặt băng giá của Diệu Linh khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh, hắn rút đoản đao sắc bén cắm thẳng vào khe bàn, rồi ung dung ngồi xuống, lặng lẽ chờ Lưu Diệp trở về.
*****
Vân Vũ: Đói kém quá nên phải đi xin từ thiện. Hiu hiu.
BIDV: 4682206618