Edit: Vân Vũ
***
Nơi Tô Nguyễn cư ngụ có tên là núi Khuynh Thành.
Tương truyền mấy trăm năm trước, từng có người tận mắt trông thấy một vị tiên tử dung mạo khuynh quốc khuynh thành hóa thành tiên tại núi này. Tranh vẽ của nàng được lưu truyền khắp nơi, khiến người người kinh diễm, vì vậy tên núi được đổi thành Khuynh Thành.
Về sau cũng có người lần theo mà đến tìm tung tích tiên tử, nhưng mãi không thể tìm ra.
Lại thêm trong núi thường có mãnh thú hoành hành, nghe nói còn có yêu quái tác oai tác quái, nên người thường cũng không dám vào sâu.
Bạch Nhung ở bên cạnh vừa đi vừa kể với hắn những chuyện này, còn Diệu Linh thì vừa xuống núi, vừa không ngừng ngoảnh đầu lại, trên mặt đầy vẻ lo lắng.
Cảm giác như bị ai đó theo dõi trong rừng khi nãy, rốt cuộc là thật hay giả, hắn cũng không rõ.
Nếu không phải vì Tô Nguyễn dùng giọng nũng nịu nói với hắn rằng hôm nay muốn ăn món này món kia, trông cứ như không được ăn thì bệnh sẽ không khỏi, thì Diệu Linh tuyệt đối sẽ không rời khỏi Tô phủ.
“Ta đang kể chuyện về núi Khuynh Thành đấy, ngươi có đang nghe không đấy?” Bạch Nhung nghi hoặc hỏi.
Diệu Linh gật đầu: “Nguy hiểm thế này, sao tiểu thư lại muốn sống trong núi Khuynh Thành?”
Bạch Nhung đắc ý đáp: “Tất nhiên là vì phu nhân nhà ta là người tu đạo, nếu không có ta và tiểu thư dẫn đường, người thường không dễ gì tìm được đến phủ chúng ta đâu.”
“Phu nhân?”
“Đúng thế, phu nhân nhà ta lợi hại lắm. Tiểu thư từ nhỏ đã yếu ớt, phu nhân không muốn tiểu thư nhiễm phải khí trần tục, nên mới dời phủ lên núi Khuynh Thành. Mấy hôm trước, phu nhân tính ra lão gia gặp nạn, nên đã rời nhà đi rồi.” Nói đến đây, có vẻ nhận ra mình đã lỡ lời quá nhiều, Bạch Nhung ngừng lại, liếc hắn một cái: “Ngươi mà chịu ngoan ngoãn chờ đến khi phu nhân và lão gia quay về thì tự khắc sẽ biết rõ mọi chuyện.”
Diệu Linh trong lòng vẫn canh cánh lo cho Tô Nguyễn, chỉ tùy tiện gật đầu rồi nói: “Chúng ta vẫn nên nhanh chóng mua mấy thứ tiểu thư dặn, cố gắng về trước khi mặt trời lặn.”
Bạch Nhung cũng đang lo phải trông chừng tiểu thư hấp thu linh khí, nên cũng vô thức tăng tốc.
Không có Tô Nguyễn – vị tiểu thư mềm yếu cứ đi một chút là than mệt – đi cùng, hai người bọn họ quả thật đi nhanh hơn trước gấp nhiều lần.
Chuyến xuống núi này, Bạch Nhung dẫn Diệu Linh vừa ghi nhớ các cửa tiệm trong trấn, vừa tiện thể dặn dò về sở thích của Tô Nguyễn. Sau đó, cả hai mang theo những thứ đã mua, vội vàng quay về, kịp lúc trước khi mặt trời lặn.
Chỉ là, ngay lúc chuẩn bị vào phủ, lại gặp một chuyện ngoài ý muốn.
Một nam nhân tuấn tú, khắp người đầy thương tích, đang nằm nghiêng ngay trước cổng lớn của Tô phủ.
Y phục màu lam trên người bị cắt rách từng chỗ, máu tươi từ lớp da trầy xước thấm vào áo gấm làm bằng lụa, vết thương chằng chịt trông khá đáng sợ, nhưng dường như không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhìn qua thì có vẻ không phải bị hành hung để giết, mà giống như bị cố tình làm nhục thì đúng hơn.
Nam nhân ấy thương tích khắp người, ngay cả bên má và trán cũng có hai vết cứa nhẹ, khiến gương mặt tuấn tú trắng như ngọc ấy càng thêm đáng thương.
Cứu hay không cứu?
Bạch Nhung hơi do dự, không quyết được.
Diệu Linh thì cảnh giác hẳn lên.
“Không cần để ý đến hắn.” Hắn chẳng có lấy một chút đồng cảm, ngược lại còn nói: “Chẳng phải trước đó ngươi bảo, nếu không có tiểu thư và ngươi dẫn đường thì người ngoài không thể tìm được đến Tô phủ sao? Kẻ không rõ lai lịch thế này, tốt nhất nên tránh xa thì hơn.”
Lưu Diệp đang nhắm mắt cố kiềm lại cơn thôi thúc muốn trợn mắt.
Không ngờ người bạn này của hắn, dù đã thành phàm nhân, vẫn giữ nguyên tính cách lạnh nhạt như thế.
Chẳng trách Thanh Nguyệt hạ phàm theo bên cạnh suốt mười mấy năm, mà vẫn không thể sưởi ấm được trái tim làm bằng băng giá này.
Bạch Nhung có lẽ chợt nhớ đến bản thân mình, yêu quái sói và cả Diệu Linh – những kẻ từng được “nhặt” về – nên sinh lòng đồng cảm với người đang nằm kia, không khỏi lên tiếng biện giải: “Người thường đúng là khó mà tìm đến được, nhưng đôi lúc cũng có kẻ ngoài ý muốn lạc vào. Nhìn dáng vẻ hắn thế kia, tám phần là đang bị truy sát, vô tình chạy đến đây.”
Nhận thấy giọng điệu nàng ta đã dịu xuống, Diệu Linh lập tức đổi cách nói: “Nếu thấy đáng thương, thì cho hắn ít đồ ăn và thuốc trị thương là được. Đợi hắn tỉnh, ta có thể đưa hắn xuống núi.”
Bạch Nhung gật đầu: “Cũng là một cách.”
Diệu Linh còn chưa kịp thở phào thì đã nghe nàng ta nói tiếp: “Nhưng vẫn phải xin chỉ thị của tiểu thư. Trong phủ này, mọi chuyện đều phải nghe theo tiểu thư.”
“Ngươi ở đây đợi.”
Nói xong, nàng ta xách đồ, đẩy cửa phủ rồi nhanh chóng đi về hướng viện của tiểu thư.
Diệu Linh không muốn nhìn người đang nằm dưới đất kia, khẽ cau mày quay đi, tay phải vô thức xoa nhẹ ngón tay.
Hắn biết Tô Nguyễn mềm lòng đến mức nào.
Chỉ riêng việc lúc trước nàng có thể đem thuốc cứu mạng cho một người xa lạ như hắn là đủ để hiểu rồi.
Hắn thậm chí còn nghĩ đến chuyện vứt thẳng nam nhân kia ra ngoài, đợi đến khi Tô Nguyễn đến thì nói là hắn ta đã tỉnh lại và tự rời đi.
Nhưng còn chưa kịp do dự lâu, Bạch Nhung đã hớn hở quay về, ba bước thành hai bước vượt qua bậc cửa: “Tiểu thư nói, cứu. Ngươi đi khiêng hắn vào đi.”
Diệu Linh không nói tiếng nào, chỉ đi vào phủ kéo ra chiếc xe gỗ thường dùng để chở củi, một tay túm lấy nam nhân đang hôn mê, ném lên đó.
Lưu Diệp cảm thấy cánh tay mình sắp bị bẻ gãy đến nơi.
Đường đường là Diệu Linh Tiên Tôn, vậy mà lúc này lại để lộ cảm xúc rõ ràng đến thế.
...Quả nhiên, kiếp tình này thật khủng khiếp.
Lưu Diệp bị Diệu Linh kéo lê vào phủ.
Tô Nguyễn đang dùng muỗng uống mấy thìa chè nguội, nghe Bạch Nhung báo tin từ ngoài cửa, mới đứng dậy đi ra ngoài.
“Tiểu thư, chính là hắn đấy, khắp người đầy thương, nằm ngay trước cổng phủ chúng ta.”
Bạch Nhung lại cúi đầu nhìn thương tích trên người hắn, rồi ghé sát bên Tô Nguyễn, lấy tay che miệng, thì thầm bên tai suy đoán: “Tiểu thư, theo ta thấy, người này rất có thể là bị bắt đi để… làm nhục.”
Nếu không thì vì sao trên người lại có những vết thương như thế?
Nhìn thế nào cũng giống kiểu cố sống cố chết chống cự, không chịu khuất phục, rồi bị hành hạ dằn mặt.
Dù sao thì trên ngọn núi này, yêu quái tinh linh cũng chẳng ít đâu.
Diệu Linh thính lực nhạy bén, lời Bạch Nhung vừa thì thầm đã rơi trọn vào tai hắn, khiến môi hắn bất giác mím chặt lại.
Tô Nguyễn thì như bị khơi dậy lòng hiếu kỳ, bước xuống bậc thềm, thấy người kia đang nằm quay lưng về phía mình, bèn vòng lên phía trước. Diệu Linh không tình nguyện nhưng vẫn phải lùi lại một bước, nhường chỗ.
Nàng trước tiên bắt mạch cho nam nhân kia.
Biết chỉ là những vết thương ngoài da, nàng cũng không vội bảo Bạch Nhung đi lấy thuốc, mà chỉ ngắm kỹ hắn trong chốc lát, rồi bật cười khẽ: “Đúng là có tư sắc đủ để bị bắt đem làm nhục.”
Người được phong làm “lốp trưởng”, dung mạo sao có thể kém?
“Chỉ tiếc là, ngọc trắng mà có vết.”
Câu nói đầu tiên khiến tim Diệu Linh như thắt lại, nhưng câu tiếp theo lại như một luồng gió nhẹ khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.
“Đưa thuốc trị thương cho hắn.” Tô Nguyễn dặn dò Bạch Nhung: “Dùng mấy loại thuốc mua dưới núi là được.”
Hai loại thuốc, sự khác biệt ấy đủ để Diệu Linh tự an ủi mình: Tiểu thư, đối với hắn và với nam nhân này, vẫn là không giống nhau.
Đang định quay về dùng món ngọt, Tô Nguyễn bước được vài bước, lại như nhớ ra điều gì, quay đầu nói thêm: “Nếu hắn tỉnh, thì cứ để lại làm người hầu cũng được.”
Bạch Nhung vội vàng đáp lời, không ngớt miệng.
Diệu Linh sắc mặt hơi đổi, suýt chút nữa không giữ nổi vẻ bình thản ngoài mặt. Hắn nhìn về phía Tô Nguyễn đã quay người vào nhà, trong lòng muốn hỏi, nhưng lại chẳng thể nói nên lời.
Không có tư cách.
Không có danh phận.
Lưu Diệp nằm trên xe gỗ, bị Bạch Nhung kéo đi, trong lòng bỗng thấy có gì đó không ổn.
“Cũng giữ lại làm người hầu”?
Là ý gì?
Còn chưa kịp suy nghĩ sâu thêm, Lưu Diệp đã bị người ta lôi xuống xe, cảm giác rõ ràng có người đang thô bạo xé áo hắn. Tiếng “soạt soạt” vang lên, nghe chẳng khác nào điềm báo sắp có chuyện ép buộc dân nam.
Lưu Diệp lập tức mở mắt.
Ánh mắt hắn vừa chạm vào ánh mắt của Bạch Nhung, người kia hiển nhiên sững ra một chút, rồi bật cười nói: “Ngươi tỉnh rồi à? Vậy thuốc mà tiểu thư dặn, ngươi tự bôi đi.”
Lưu Diệp chậm rãi ngồi dậy: “Tiểu thư?”
“Đúng vậy, tiểu thư nhà ta bảo cứu ngươi đấy.” Bạch Nhung tò mò hỏi: “Ngươi bị truy sát nên mới chạy tới đây đúng không?”
Lưu Diệp thuận miệng gật đầu.
Bạch Nhung cười nói: “Vậy sau này ngươi khỏi phải lo gì nữa, cứ yên tâm ở lại Tô phủ làm hạ nhân là được.”
Lưu Diệp chắp tay tạ ơn: “Ơn cứu mạng, đương nhiên phải đền đáp.”
*
Thành công trà trộn vào Tô phủ, Lưu Diệp thì cảm thấy vui vẻ.
Bạch Nhung được chia bớt một phần việc, cũng thấy nhẹ nhõm.
Tô Nguyễn vừa thưởng thức điểm tâm vừa dùng bữa chính đã được hâm nóng, thì cả người đều thấy thư thái.
Chỉ có Diệu Linh, như phát điên, đang chém củi sau vườn bếp. Tiếng rìu nện vào khúc gỗ “bốp bốp”, xen lẫn với âm thanh “rắc rắc” của củi bị bổ đôi, ồn ào đến mức không ngừng một khắc.
Bạch Nhung vừa hâm nóng xong món cuối cùng cho Tô Nguyễn, tai thỏ cũng bị ầm đến dựng đứng lên cả.
Trước khi rời khỏi bếp, nàng ta đi tới cửa sau, vén rèm nhìn ra sân sau, thấy bức tường trắng gần như bị đống củi phủ kín, khóe miệng không khỏi giật giật hai cái, lập tức dặn dò: “Đừng bổ nữa, lát nữa phải đi cùng tiểu thư ra ngoài dạo đấy.”
Than thở, kẻ hầu quá siêng năng cũng là một nỗi phiền toái.
Bạch Nhung lắc đầu, mang món cá nấu dưa chua cuối cùng đến chỗ.
Tối sớm gì thì Tô Nguyễn cũng đều bị giám sát ra ngoài hấp thụ linh khí lúc giao hòa ngày đêm, tiện thể vận động đi lại một chút.
Chỉ là con hồ ly nhỏ thì lại hay lười biếng.
Lúc không có nam hầu, Tô Nguyễn lười đến mức chỉ biết mềm nhũn dựa vào Bạch Nhung, hai người dìu nhau chậm rãi lê bước trở về.
Giờ thì có "công cụ thay thế để di chuyển", Tô Nguyễn càng có lý do chính đáng để lười biếng.
Bạch Nhung hoàn toàn bó tay với nàng, chỉ còn cách lôi nương Tô Nguyễn ra làm bia: “Ngài thể trạng yếu, mấy năm nay mới đỡ hơn một chút, phu nhân dặn ta nhất định phải bắt ngài đi lại nhiều.”
“A Nhung tốt của ta, ta mệt lắm rồi.”
“Ta không tốt đâu, hu hu hu…” Thỏ con tức đến mức mắt đỏ hoe.
Tô Nguyễn đành phải đi thêm một đoạn đường nữa.
May mà dọc đường có một tòa lục giác đình, Tô Nguyễn cảm thấy chân đau, liền lập tức đi đến dựa vào cột mà ngồi xuống, nàng mím đôi môi màu hoa hồng, đưa tay xoa xoa chân, giọng mềm như bông: “A Nhung, chân ta đau quá~~”
Diệu Linh đi theo sau vào đình, tim đập loạn không ngừng.
Huống chi người bị gọi tên còn trực tiếp buông bỏ kháng cự, chạy tới cởi giày cho tiểu thư, xoa chân.
Tiểu hồ ly bị xoa đến mức rên rỉ khe khẽ.
Rên vì thoải mái thật sự.
Bạch Nhung ở khoảng cách gần hầu hạ tiểu thư, tuy là nữ tử, nhưng cũng bị mấy tiếng rên mềm mại kia làm mặt đỏ tới mang tai. May mà nàng ta còn nhớ trong đình có một nam nhân, lấy bụng ta suy bụng người, đang định mở miệng đuổi đối phương ra thì Diệu Linh đã chủ động rời đi trước.
Lại tiếp tục chạy vòng quanh Tô phủ.
Liếc nhìn bóng lưng người kia, Bạch Nhung tạm thời hài lòng với sự tự giác của hắn.
Tiểu hồ ly được xoa chân xong, lại được dỗ dành đi thêm một đoạn, nhưng đến đó là dứt khoát không chịu đi nữa, chỉ đợi Diệu Linh chạy vòng về giữa chừng để bế mình quay lại.
Diệu Linh mặc bộ quần áo không quá vừa người, mặt đỏ như máu, mồ hôi túa ra trên trán, chảy dọc theo thái dương, trượt xuống cổ, len vào bên trong cổ áo.
Cả người như tỏa hơi nóng.
Hắn thuần thục rút khăn tay ra lau sạch mồ hôi trên mặt, cổ và hai tay, rồi mới đến bế vị tiểu thư yêu sạch sẽ ấy lên.
Tô Nguyễn nằm trong lòng hắn lim dim buồn ngủ.
Có lẽ vì tay chân lạnh toát, hồ ly nhỏ vừa áp sát nguồn nhiệt đã theo bản năng luồn tay vào trong áo hắn để sưởi.
Diệu Linh suýt phát điên.
Nàng luôn làm ra những hành động vượt quá giới hạn giữa nam nữ, chỉ cần nghĩ đến việc nàng từng đối xử với tên hầu trước kia… rồi đến kẻ mới này, cũng sẽ được nàng đối đãi như hắn, Diệu Linh chỉ mới tưởng tượng thôi đã không thể chịu đựng nổi.
“Tiểu thư, vì sao lại giữ kẻ lai lịch bất minh đó lại bên người?” Diệu Linh vốn luôn im lặng, giờ cuối cùng cũng cất tiếng, giọng nói khàn đặc, mang theo sự nhẫn nhịn đến cực độ.
Tô Nguyễn bị đánh thức, mặt mày đầy bực bội: “Ngươi chẳng phải cũng lai lịch bất minh à?”
Diệu Linh không ngờ trong lòng nàng, hắn chẳng khác gì gã nam nhân xa lạ vừa được nhặt về hôm nay. Cả trái tim như bị vứt lên lửa thiêu đốt, đau đến mức gân xanh trên cổ cũng nổi lên.
Nhưng đúng là, hắn thật sự lai lịch bất minh.
Khó trách Tô Nguyễn lại nghi ngờ.
Nghĩ đến những ký ức rời rạc mấy ngày qua lần lượt hiện lên trong đầu, Diệu Linh đại khái cũng đoán ra được thân phận của mình.
Hắn hẳn là một đạo sĩ trừ yêu, mang trong mình chí hướng trấn tà vệ đạo.
Chứ không phải loại người thân không mảnh vải, nằm phơi xác trước phủ như bị người ta làm nhục, không rõ gốc tích.
Thế nhưng Diệu Linh vẫn không cam lòng.
Quãng thời gian họ bên nhau, chẳng lẽ còn thua một lần gặp mặt giữa Tô Nguyễn và tên kia sao?
“Tiểu thư… ta giống hắn sao?”
“Không giống sao?” Tô Nguyễn chớp đôi mắt hồ ly màu hổ phách, trong veo sáng rỡ, nhìn thẳng khiến người ta không dám né tránh.
Yết hầu Diệu Linh khẽ chuyển động.
“Các ngươi đều là người hầu của ta mà.”
“Ý ta là…” Diệu Linh nhấn mạnh từng chữ phía sau: “Trong lòng tiểu thư, địa vị của ta và hắn… có giống nhau không?”
“À, thì ra ngươi đang để ý chuyện đó à.” Tô Nguyễn như phát hiện được điều gì thú vị, giơ tay khẽ gãi cằm hắn: “Thế thì Diệu Linh đương nhiên là không giống rồi.”
Bị nàng trêu chọc như vậy, Diệu Linh đã khó xử đến cực điểm, câu sau cùng lại khiến hắn như nghẹt thở, không sao hít nổi một hơi đầy đủ.
*****
Vân Vũ: Đói kém quá nên phải đi xin từ thiện. Hiu hiu.
BIDV: 4682206618