Edit: Vân Vũ

***

“Tiểu thư, phía trước có một hang đá, chúng ta mau vào đó tránh mưa đi.”

Thị nữ Bạch Nhung giơ cao một chiếc lá chuối to bản và dày cộp, che phía trên đầu một thiếu nữ mặc váy hồng. Nước mưa rơi tí tách lên mặt lá, khiến sắc xanh của nó càng thêm tươi mướt, như muốn nhỏ ra nước.

Mưa ngày càng nặng hạt, Bạch Nhung bị nước tạt đến nỗi không mở nổi mắt, hai tay che chắn cho Tô Nguyễn, cẩn thận tránh chỗ trơn trượt dưới chân, vội vã dìu nàng vào trong hang.

Bên ngoài như bị phủ bởi một tấm rèm nước, mưa rơi lộp bộp như chuỗi trân châu đứt dây, ào ào đổ xuống rừng núi, bắn tung làn hơi nước trắng mờ mờ.

Trong hang tối om, Bạch Nhung lau mặt lấy lại tầm nhìn, rồi rút khăn tay ra lau mặt cho tiểu thư, cùng phần cổ áo và làn da trắng nõn ở cổ đã bị mưa làm ướt.

Dù đã hầu hạ tiểu thư nhiều năm, nhưng mỗi lần thấy làn da trắng như tuyết ấy, nàng ta vẫn không khỏi nhẹ tay, như sợ mạnh quá sẽ để lại dấu vết.

“Tiểu thư, để ta đi nhóm lửa.”

Tô Nguyễn khẽ gật đầu.

Bạch Nhung lau khô nước mưa trên cổ tiểu thư ở khoảng cách gần, mặt đỏ bừng rồi quay người vào trong hang tìm củi khô.

Hang khá sâu, xung quanh vương vãi một hai cái bát sứ bị mẻ và một ấm đồng dùng để đun nước, hiển nhiên trước đó từng có người ghé qua trú chân nơi này.

Bạch Nhung lại đi sâu thêm vài bước, dọc đường nhặt được mấy cành khô ôm vào lòng. Vừa định quay người trở lại thì khóe mắt bất chợt liếc thấy vách đá bên cạnh, nàng ta lập tức hét toáng lên.

“Á á á á á á!”

Tô Nguyễn đang ngồi nghỉ, nghe thấy tiếng kêu hãi hùng như thỏ con bị hoảng của Bạch Nhung, liền biết ngay là cô nàng chắc đã phát hiện ra nam chính rồi.

Nàng vắt nhẹ tà váy ướt sũng, đứng dậy, đi vào sâu trong hang.

Vừa thấy tiểu thư, Bạch Nhung lập tức "ư ử" chạy lại trốn phía sau lưng nàng, run run chỉ tay về phía vách hang: “Tiểu thư… dọa, dọa chết người ta…”

Tô Nguyễn nhìn theo hướng nàng ta chỉ, ánh mắt tập trung.

Chỉ thấy vách hang phía trước bị người ta khoét sâu một khoảng, có kẻ bị nhét sống vào trong. Kẻ đó mặc bộ y phục trắng rách bươm, khắp người bê bết máu, đầu cúi rũ xuống, mái tóc dài rối bời buông xõa trước ngực.

Trông chẳng khác gì vừa bị hành hạ đến chết.

Bạch Nhung hình như nhớ ra chuyện gì đáng sợ, tay bấu chặt lấy cánh tay Tô Nguyễn, mắt không dám nhìn thẳng, cả người nép sát sau lưng nàng, run lên bần bật.

Tô Nguyễn bật cười khẽ.

Nàng vỗ nhẹ mu bàn tay Bạch Nhung, dịu dàng trấn an: “A Nhung, đừng sợ. Ta lại đó xem thử.”

“Tiểu thư, chi bằng chúng ta mau rời khỏi đây thôi.” Bạch Nhung nghĩ tới những oan hồn dữ tợn và xác sống tà ác trong truyện kể, chỉ hận không thể lập tức kéo Tô Nguyễn bỏ chạy thật xa khỏi nơi này.

Tô Nguyễn cũng muốn đi.

Nhưng vì nhiệm vụ, không cứu là không được.

"Đây là nam chính à?" Nàng âm thầm hỏi trong lòng.

Hệ thống: “Phải.”

Tô Nguyễn dặn Bạch Nhung ra đứng chờ ở cửa hang. Bạch Nhung liếc ra ngoài, trong lòng sợ hãi vô cùng, nhưng vẫn cắn chặt môi, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.

“Tiểu… tiểu thư, người… người cứ đi đi!”

Bạch Nhung nghĩ, nếu có chuyện gì bất trắc, nàng ta còn có thể kéo tiểu thư cùng nhau chạy trốn.

Tô Nguyễn mỉm cười nhè nhẹ, xoa đầu nàng ta, vuốt nhẹ đôi tai thỏ dựng đứng vì sợ hãi của nàng ta, rồi bước tới gần người đang nằm đó, khẽ vén lớp tóc rối bù phủ kín mặt hắn.

Mái tóc đã bị máu thấm đẫm, chạm vào dính nhớp, mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi.

Tô Nguyễn đưa tay áp nhẹ lên cổ bên gáy hắn. Cảm giác ấm áp dưới đầu ngón tay khiến nam nhân đang hôn mê kia bỗng giật mình ngẩng đầu, còn chưa kịp mở mắt đã bị một bàn tay mềm mại như không xương che lên.

“Bạch Nhung, ra cửa hang.”

Giọng ra lệnh lạnh lùng, Bạch Nhung không dám chậm trễ, lập tức chạy về phía cửa hang, nhưng vẫn quay đầu lại nhìn đầy lo lắng.

Tô Nguyễn lấy ra một viên thuốc đen sì từ chiếc túi nhỏ mang theo bên người, mạnh mẽ nhét vào miệng chàng trai ấy.

Suốt quá trình, nàng không hề rời tay khỏi mắt hắn.

Nàng cảm nhận được hàng mi dài của chàng trai khẽ khàng chạm vào lòng bàn tay mình—nhẹ và mềm như gió lướt—liền biết hắn đã tỉnh lại, liền nói: “Vừa rồi là thuốc cứu mạng nương ta để lại.”

Chàng trai dường như hiểu được, hơi thở lập tức trở nên bình ổn.

“Ta không còn sức nữa.” Tô Nguyễn nói tiếp: “Chỉ có thể dựa vào chính ngươi bò ra thôi.”

Chàng trai khẽ “ừ” một tiếng.

Tô Nguyễn quay đầu lại, bắt gặp cảnh Bạch Nhung đang sờ vào tai thỏ của chính mình—cái tai bị hoảng mà vểnh lên lúc nãy—liền vội vàng thu tai lại.

Nàng buông tay ra.

Cảm giác ấm áp pha hương dịu dàng rời khỏi mắt, khiến Diệu Linh có phần không quen, hắn khẽ động hàng mi rậm, để lộ đôi mắt đen sâu thẳm dưới mí mắt.

Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào thiếu nữ trước mặt.

Nhưng thiếu nữ ấy lại như chẳng hề bận tâm, xoay người đi về phía cửa hang, hắn chỉ kịp thấy tà váy hồng nhạt như sắc sen và mùi hương nhàn nhạt dễ chịu thoảng qua chóp mũi.

Trên tay Tô Nguyễn dính máu, nàng hơi nhíu mày, có vẻ khó chịu.

Thấy vậy, Bạch Nhung lập tức nhúng khăn tay vào nước mưa rồi chạy lại lau sạch máu trên tay cho tiểu thư.

Chỉ khi đôi tay kia trắng trẻo mịn màng trở lại, đôi mày đang chau lại của Tô Nguyễn mới dần giãn ra.

"Tiểu thư, sao người lại cứu hắn làm gì chứ?" Bạch Nhung thấp giọng nói: “Một người lai lịch bất minh như vậy, ai biết có khi lại lấy oán trả ơn…”

"Hắn bị thương nặng, không động vào chúng ta được đâu." Tô Nguyễn đáp: “Đợi mưa tạnh rồi chúng ta đi.”

Bạch Nhung gật đầu.

Nghĩ tới chuyện năm xưa tiểu thư từng cứu mình khi còn nhỏ, tháng trước lại còn tự điều chế cao dưỡng nhan, không những bán cho tiệm thuốc mà còn tặng miễn phí cho mấy người trong trấn có khuyết điểm về dung mạo—đúng là người đẹp, lòng còn đẹp hơn.

Càng nghĩ, Bạch Nhung càng thấy ấm lòng, đồng thời cũng đề phòng gấp bội với nam nhân xa lạ trong hang, luôn cảnh giác từng cử động của hắn.

Tuy hai người nói chuyện rất nhỏ, lại thêm tiếng mưa ngoài hang rơi rào rào dày đặc, nhưng Diệu Linh vẫn nghe rõ từng câu một.

Hắn không nhớ mình là ai.

Chỉ biết là chính thiếu nữ mặc váy hồng ấy đã cứu hắn.

Biết được nàng định rời đi, Diệu Linh chẳng màng thân thể thương tích đầy mình, cố sức giãy giụa muốn thoát ra khỏi vách đá đang kẹt lấy người hắn.

Ánh mắt Bạch Nhung càng thêm cảnh giác, sắc mặt căng thẳng.

Tô Nguyễn lại chỉ khẽ cong môi, ánh mắt nhìn ra ngoài hang—nơi mưa như những chuỗi châu ngọc đứt đoạn, không ngừng rơi xuống đất tạo thành vũng nước nhỏ.

Nàng chống tay lên má, xuyên qua màn mưa, trong lòng nghĩ đến chuyện dưới ảnh hưởng của kiếp tình, nam chính sắp phải "yêu từ cái nhìn đầu tiên" với mình—cảm thấy chỉ muốn thở dài ngao ngán.

Nghĩ đến việc nữ chính thầm yêu nam chính, thường xuyên âm thầm rơi lệ vì tình cảm mãnh liệt mà hắn dành cho mình, lại thêm chuyện những kẻ theo đuổi nàng ta sẽ giày vò đến mức khiến nàng mất mạng, Tô Nguyễn càng thấy bực bội.

Đối với cái phiền phức mang tên nam chính, nàng chỉ có hai chữ để hình dung—

Nhức đầu.

Tô Nguyễn nhíu mày, hồi tưởng lại mấy tình tiết ngập mùi máu chó trong nguyên tác.

Cốt truyện đại khái là mối quan hệ giữa thầy trò tiên giới bắt đầu có dấu hiệu vượt mức, đứng trước sự tấn công mãnh liệt của đồ đệ, vị sư phụ là tiên tôn Diệu Linh quyết định cắt đứt mối duyên nghiệt ấy bằng cách tự nguyện hạ phàm, rèn luyện tâm tình, vượt qua kiếp nạn tình cảm.

Kết quả là nguyên chủ Tô Nguyễn trở thành kẻ xui xẻo chịu trận trong kiếp tình ấy của Diệu Linh tiên tôn.

Hai người vừa gặp đã yêu.

Rõ ràng nguyên chủ là người cứu mạng hắn, lại còn vì hắn mà rửa tay nấu nướng, săn sóc tận tình. Cả hai tình cảm mặn nồng, vừa định hôn ước xong, thì đồ đệ lại lấy thân phận sư muội của Diệu Linh mà tìm đến.

Một lần vô tình, nàng ta bóc trần thân phận bán yêu bán người của nguyên chủ, khiến sư huynh—cũng là một người chuyên bắt yêu—ra tay trừ khử.

Đây chính là một kiếp nạn then chốt trong thử thách tình cảm của Diệu Linh.

Sau khi biết thân phận thật của nguyên chủ, Diệu Linh không biết nên đối mặt với nàng thế nào, trong lúc đau khổ giằng co thì lại trải qua một phen sinh tử cùng sư muội, lòng dạ bắt đầu dao động.

Chắc là bởi uy lực của kiếp tình quá mức ghê gớm, nên dù thế nào Diệu Linh vẫn khăng khăng muốn thành thân với nguyên chủ.

Đến ngày đại hôn, đồ đệ vì ghen tuông đến cực điểm, rơi lệ khẩn cầu hắn, đúng lúc Diệu Linh dao động, nàng ta liền khiến hắn khôi phục ký ức tiên thần.

Mấy năm phàm trần ngắn ngủi ấy, trong ký ức của Diệu Linh, chẳng đáng là gì.

Hắn cho rằng mọi tình cảm đều do kiếp nạn tạo ra, tất cả những gì đã qua chỉ là hư ảo, thế là dứt khoát vứt bỏ nguyên chủ, quay về thiên cung cùng đồ đệ, bắt đầu mối tình ngược tâm giữa nam nữ chính.

Còn nguyên chủ thì không chịu nổi cú sốc ấy, lại bị những kẻ ái mộ nữ chính cố tình hành hạ, cuối cùng bệnh mà chết, mang theo nỗi uất ức vào lòng.

Tô Nguyễn nghi ngờ nghiêm trọng về trạng thái tinh thần của tác giả.

“Bảo bối, bảo bối!” Hệ thống phát hiện ra tâm trạng bài xích của nàng, vội vàng dỗ dành: “Về sau Diệu Linh tiên tôn vô tình biết được nguyên nhân cái chết của nguyên chủ, đã thẳng tay cắt đứt tình cảm với nữ chính. Chính bước ngoặt này khiến tác giả không viết nổi nữa, cuối cùng cuốn truyện bị bỏ dở luôn đó.”

Tô Nguyễn nhận xét một câu: “Cái tên nam chính này, đến cả việc làm người xấu cũng chẳng rõ ràng cho nổi.”

Hệ thống: “……”

Hệ thống vội vàng đổi chủ đề: “Trừ nhiệm vụ chính là viết tiếp đoạn kết HE cho truyện gốc để nhận được 10 điểm nhan sắc, còn có nhiệm vụ phụ để tiêu trừ oán khí nguyên chủ – bởi vì oán niệm quá mạnh sẽ ảnh hưởng đến sự ổn định của thế giới trong truyện. Bảo bối cần khiến nam chính phải nếm trọn nỗi khổ tình kiếp mà hắn từng khinh thường, cho đến khi nỗi đau ấy ngang bằng với những gì nguyên chủ từng chịu đựng. Hoàn thành sẽ nhận thêm 5 điểm nhan sắc nữa đó nha!

Ngoài ra, nếu đời này bảo bối sống thật tốt, tích đủ vận thế cho nguyên chủ, những kiếp sau nàng ấy sẽ ngày càng sống tốt hơn đấy.”

Tô Nguyễn nghe xong thì thấy nhẹ người hẳn.

Hàng chân mày kiều mị giãn ra, đôi mắt đào khẽ cong cong, chỉ ngồi yên tại chỗ, không cần làm gì, cũng đủ để phong tình mười phần, đẹp đến mức câu hồn đoạt phách.

Bạch Nhung vốn đang cảnh giác nhìn chằm chằm nam nhân xa lạ, chỉ vô tình liếc nhìn tiểu thư nhà mình một cái, đã có cảm giác cả hang tối lập tức sáng rực lên.

Hu hu hu tiểu thư đẹp quá đi mất!

Bạch Nhung nhìn từ nhỏ đến lớn, lần nào cũng thấy đẹp đến mức muốn ngất xỉu.

Cơn mưa mùa hạ đến nhanh mà cũng tạnh nhanh.

Ngoài hang, tiếng mưa tí tách rốt cuộc cũng ngừng.

Bạch Nhung mừng rỡ gọi: “Tiểu thư, mưa tạnh rồi!”

Đúng lúc này, Diệu Linh cuối cùng cũng chật vật chui ra khỏi vách hang từng khớp từng khớp ôm chặt lấy thân thể hắn.

Chiếc gương bát quái dính máu ở thắt lưng rơi xuống đánh “lạch cạch”.

Hắn không nhìn lại, chỉ vịn vào vách đá, loạng choạng đi về phía cửa hang.

“Cô nương…”

“A a a a a ngươi định làm gì đó!”

Bạch Nhung biết hắn không phải lệ quỷ, lập tức nhảy ra chắn trước mặt Tô Nguyễn, mắt trợn tròn, hai tay đưa lên tạo thành thế phòng ngự.

Diệu Linh lướt qua nàng ta, ánh mắt dừng lại ở thiếu nữ đang đứng dậy nơi cửa hang.

Thiếu nữ xoay người lại, đứng giữa ranh giới của sáng và tối, gương mặt nghiêng xinh xắn ẩn trong bóng tối, ánh sáng rực rỡ phía sau như đang ôm lấy nàng.

Diệu Linh rõ ràng cảm thấy tim mình như bị ai đó đấm mạnh một cú, lại như bị bàn tay ai đó bóp chặt.

Một cảm giác rất kỳ lạ.

Hắn mím đôi môi khô nứt: “Cô nương, cảm ơn đã cứu ta.”

Tô Nguyễn xoay người hẳn lại, mỉm cười: “Chỉ cảm ơn một câu thôi à?”

Cả khuôn mặt hoa sen chìm vào bóng tối, nhưng lại khiến Diệu Linh nhìn càng rõ ràng hơn.

Vẻ trêu đùa hờ hững của nàng khiến tim Diệu Linh đập thình thịch không ngừng.

Hắn nghe thấy rồi—đó là viên đan dược cứu mạng, nghĩ thôi cũng biết nó quý giá đến nhường nào.

Nhìn nụ cười của thiếu nữ, đầu óc Diệu Linh như biến thành một đống hồ nhão, môi mấp máy: “Ân cứu mạng, nên—”

“Làm người hầu cho ta đi.” Tô Nguyễn ngắt lời hắn, cười nói: “Ta đang thiếu một nam hầu để làm việc nặng, ngươi đi theo ta, coi như là trả xong ân cứu mạng rồi đó.”

Diệu Linh ngẩn ngơ gật đầu.

Hắn cũng không biết vừa rồi mình định nói gì, nhưng khi nghe thiếu nữ nói dùng thân phận người hầu để báo đáp ân cứu mạng, trong lòng hắn không khỏi dâng lên một nỗi mất mát to lớn.

Diệu Linh cúi đầu, để mái tóc rối bù che đi vẻ buồn bã trên gương mặt.

Tô Nguyễn khẽ nhếch khóe môi.

Dĩ nhiên nàng biết nam chính đang mong đợi câu trả lời gì.

Trong nguyên tác, chính là nam chính nhắc đến ân cứu mạng, nguyên chủ vừa gặp đã yêu, lập tức nói thẳng muốn hắn lấy thân báo đáp, hắn đồng ý, hai người nhanh chóng rơi vào lưới tình, nguyên chủ từ đó hết lòng chăm sóc hắn, không một lời oán trách.

Nàng đâu có ngu mà bước vào cái bẫy đó.

Nam chính thì phải làm chó cho nàng… à không, làm người hầu để nàng muốn sai gì thì sai, muốn mắng gì thì mắng.

*****

Vân Vũ: Đói kém quá nên phải đi xin từ thiện. Hiu hiu.

BIDV: 4682206618

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play