Edit: Vân Vũ

***

Diệu Linh dùng vỏ lựu hứng lấy hạt lựu đã tách sẵn, được Bạch Nhung nâng tay dâng đến.

Tô Nguyễn vừa ăn lựu ngọt, còn chia một nửa cho Bạch Nhung.

“Diệu Linh, ngươi muốn ăn thì tự mình tách.”

Diệu Linh quay lưng về phía nàng, khẽ ừ một tiếng.

Tô Nguyễn ngâm hai chân vào suối nước nóng, cảm giác dòng nước ấm áp chảy dọc từ lòng bàn chân lên, nàng thoải mái nheo mắt lại, nói với Bạch Nhung: “Hôm nay hơi nóng, không tắm nữa. Đợi mấy hôm nữa trời lạnh rồi chúng ta cùng ngâm.”

Bạch Nhung mỉm cười lắc đầu.

Tô Nguyễn đá nước một cái: “Không nghe lời, có phải muốn ta xử em không?”

“Tiểu thư tốt của ta, sao có thể…” Hình như nhớ ra có người ngoài, Bạch Nhung đang nói thì ngừng lại.

“Không cần biết, dù sao cũng phải nghe ta.” Tô Nguyễn liếc mắt nhìn, bá đạo nói.

Bị đôi mắt hồ ly mê hoặc ấy liếc một cái, Bạch Nhung sao có thể từ chối: “Được được được.”

Diệu Linh ngồi thẳng lưng, trong lòng sinh ra ganh tị với Bạch Nhung.

Nếu như tiểu thư cũng có thể đối với hắn như vậy…

Như chợt nhận ra điều gì, tai Diệu Linh đỏ rực như nhỏ máu, vô thức cầm lấy quả lựu bên cạnh, bắt đầu tách.

Tô Nguyễn ngâm chân trong hồ suối một lúc, đến khi dòng nước ấm chảy khắp toàn thân, cơ thể cũng trở nên lười biếng, thư thái hơn vài phần.

Nàng gần như muốn tựa hẳn xuống.

Bạch Nhung ngồi lại gần, đỡ lấy thân thể tiểu thư. Tô Nguyễn còn mỉm cười tựa vào lòng nàng ta, dáng vẻ vừa lười biếng vừa nũng nịu.

Kiểu mê hoặc vô thức của hồ ly thế này khiến Bạch Nhung đỏ bừng cả mặt, cảm giác như máu mũi sắp trào ra.

Nhất là tiểu thư mềm mại như không có xương, lại còn thơm thơm nữa…

Bạch Nhung đưa tay sờ mũi.

Nàng ta không dám tưởng tượng phu quân tương lai của tiểu thư sẽ hạnh phúc đến nhường nào.

Nhưng mấy tên yêu tinh thô kệch to xác kia, chẳng ai xứng với tiểu thư của nàng ta cả!

Toàn thân Tô Nguyễn thoải mái đến cực điểm.

Nàng lim dim mắt nằm nghỉ một lát, trên mặt là vẻ lười biếng và mãn nguyện, Bạch Nhung dường như có thể thấy được chiếc đuôi hồ ly mềm mại của tiểu thư lòi ra từ sau lưng, đầu đuôi xù lông ve vẩy lướt qua hai bên má nàng ta.

“Diệu Linh.”

Nàng khẽ gọi một tiếng.

Diệu Linh cứng người đứng dậy, quay lưng về phía nàng: “Tiểu thư.”

Tô Nguyễn: “Lại đây.”

Diệu Linh đặt những hạt lựu xuống, cúi đầu bước tới, ngoài làn sương mù mờ bốc lên dưới chân, hắn căn bản không dám nhìn về nơi khác.

“Không muốn đi, bế ta về đi.”

Ngâm suối xong, Tô Nguyễn giờ phút này hoàn toàn là một con hồ ly lười biếng không có xương, nàng lười nhác hé mắt, liếc nhìn hắn.

Diệu Linh chỉ dám nhìn nàng một cái, rồi không dám nhìn nữa.

Hắn ngồi xổm xuống, bị thiếu nữ dùng đôi tay mềm mại như không có xương ôm lấy cổ. Khoảnh khắc ấy, khí huyết toàn thân hắn như sôi trào, cổ họng khô khốc, yết hầu lăn lên lăn xuống, vô thức vòng tay ôm lấy eo lưng và khuỷu chân nàng, bế nàng lên.

“Tiểu thư, ta cũng có thể bế người về.” Bạch Nhung ở bên cạnh không nhịn được mà chua chát nói.

Tô Nguyễn một tay khoác lên cổ Diệu Linh, một tay đưa sang nhéo má Bạch Nhung tròn tròn, cười nói: “Sao nỡ để A Nhung của ta vất vả.”

Bạch Nhung mặt đỏ bừng lên.

Diệu Linh mắt nhìn thẳng, không dám liếc xung quanh, nhưng trong lòng lại vô cùng ghen tị với Bạch Nhung.

Hắn bế trong ngực thiếu nữ mềm mại còn hơn cả đậu hũ, có lẽ là do ngâm suối lúc nãy, khiến mặt nàng ửng hồng, đôi mắt như phản chiếu ánh nước lấp lánh, trông chẳng khác gì người đang say.

Cánh tay mềm mại của tiểu thư vẫn còn vòng trên cổ hắn, như cảm thấy không thoải mái, nàng cọ cọ trong ngực hắn, cuối cùng tựa mặt vào lồng ngực hắn.

Hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở của nàng, xuyên qua lớp y phục, nhẹ nhàng lướt qua da thịt.

Cánh tay Diệu Linh bất giác lại siết chặt thêm mấy phần, cứng như đồng sắt.

Theo lối đi lúc nãy, Diệu Linh đưa nàng trở về, rồi lập tức không màng đến vết thương, dội một thùng nước lạnh mới miễn cưỡng trấn áp được cơn xao động từ thể xác đến tâm trí.

*

Dòng máu nửa người nửa yêu cực kỳ khó dung hòa, phần lớn đều chết yểu ngay từ khi sinh ra.

Tô Nguyễn cũng là do mẫu thân là một con hồ ly đại yêu phải trả giá cực lớn mới giữ được nàng lại, nuôi lớn đến nay chẳng khác gì người thường.

Sáng sớm và hoàng hôn đều phải ra ngoài tản bộ, hấp thu chút linh khí tinh thuần vào thời điểm giao thoa giữa nhật nguyệt.

Đối với một tiểu hồ ly thích ngủ nướng mà nói thì đúng là thử thách lớn.

Nhưng Bạch Nhung lại tận tụy hết mực, tuyệt đối không để nàng ngủ thêm, bỏ lỡ cơ hội hấp thu linh khí.

Tô Nguyễn không vui, thì bắt đầu giày vò người khác.

Sáng sớm, khi nàng cùng Bạch Nhung đi dạo quanh Tô phủ, thì bảo Diệu Linh chạy vòng quanh phủ lớn. Đợi đến khi nàng mỏi chân, lại để Diệu Linh cõng nàng trở về.

Buổi tối cũng y như vậy.

Vốn dĩ trước kia còn có chút bất mãn với Diệu Linh, nhưng Bạch Nhung thấy hắn đối với tiểu thư luôn cung kính, không vượt quá lễ độ, lại còn chủ động thường xuyên lên núi săn thú, hái quả hái rau dại, chẻ củi nhóm lửa, việc lớn việc nhỏ trong phủ gần như đều lo liệu hết, cuối cùng cũng dần chấp nhận hắn.

Dù sao thì trong phủ có một nam người hầu vẫn tiện hơn nhiều.

Tô Nguyễn sống trong phủ vô cùng thoải mái, muốn làm gì thì làm nấy.

Chẳng hạn như thèm những con cá vược béo múp dưới sông, nàng liền rất kiên nhẫn dậy từ sáng sớm để câu cá.

Không rõ là do kỹ thuật chưa đủ hay vì con hồ ly nhỏ này thả mồi không đúng, mà mãi chẳng có con cá nào chịu cắn câu. Trong khi đó, Diệu Linh bên cạnh lại câu được hết con này đến con khác.

Hồ ly nhỏ cảm thấy là nam chính giành hết vận may cá của nàng.

Thế là, Tô Nguyễn trực tiếp giành lấy chỗ ngồi của hắn, còn đuổi Diệu Linh sang chỗ khác.

Đổi chỗ rồi, đối phương vẫn thu hoạch đầy ắp như thường.

Còn nàng thì vẫn không câu được con nào.

Bạch Nhung ở bãi cỏ phía sau đã trải sẵn một tấm vải lụa mềm, chuẩn bị bữa trưa ngoài trời hôm nay.

Chờ đến khi câu được nửa thùng cá, Diệu Linh xách thùng gỗ lại, đổ từng con cá vào thùng của Tô Nguyễn.

“Hôm nay tiểu thư câu được nhiều cá thật.”

Tô Nguyễn liếc hắn một cái.

Khuôn mặt vốn không hề mỉm cười, đôi môi đỏ khẽ cong lên, rồi nhanh chóng mím lại, cố gắng đè xuống, dáng vẻ như đang hết sức giấu đi vẻ đắc ý của mình, không muốn để ai phát hiện.

Diệu Linh cảm giác tim mình như bị bóp mềm ra.

Niềm vui nơi ngực gần như tràn cả ra ngoài, rõ rành rành.

Hắn thích vị tiểu thư kiều mỵ này.

Phải nói là, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thích rồi.

Thời gian ở bên nàng gần đây, từng cái nhíu mày, từng nụ cười, từng hành động nhỏ đều khiến hắn mê đắm tận xương tủy.

“A Nhung, ta muốn ăn cá vược kho xì dầu.”

Tiểu thư kiều mỵ quay đầu nói với thị nữ sau lưng.

Bạch Nhung đáp một tiếng, lập tức bước tới chọn cá vược để xử lý, không nhịn được cảm thán: “Nhiều cá thế này, tiểu thư giỏi quá đi mất!”

Tô Nguyễn không nói gì, chỉ nheo mắt cười, vẻ mặt ấy đã đủ để thấy tâm trạng nàng tốt đến nhường nào.

Diệu Linh rất thích nụ cười của nàng.

Hắn quay về chỗ cũ, tiếp tục thả câu, đến khi Bạch Nhung gọi thì mới rửa tay rồi đi qua.

Tô Nguyễn ôm bát ăn cá, cá đã được gỡ sạch xương từ trước, vào miệng thơm ngon vô cùng. Nhưng không biết vì sao, đang ăn lại nhớ tới món cá trê nấu cải chua, đầu thỏ cay tê trong tửu lâu ở trấn trên, rồi cả gà hấp lá sen nữa…

Bạch Nhung nhìn dáng vẻ nàng như vậy, liền biết tiểu thư lại muốn đổi khẩu vị rồi.

Dù sao sống trên núi, việc xuống núi rất bất tiện, chứ đừng nói đến chuyện thường xuyên đi ăn đồ ăn dưới trấn.

Tay nghề của nàng ta có giỏi đến đâu, cũng không thể ngăn tiểu thư thấy ngán.

“Tiểu thư lại muốn ăn đồ dưới trấn rồi phải không? Chiều nay ta sẽ dẫn Diệu Linh xuống mua.”

“Được đó.”

Tô Nguyễn không chờ nổi mà liệt kê ra một danh sách, phần lớn là các món ăn của tửu lâu nọ, thêm vài món vặt, còn dặn Bạch Nhung mang về y phục đặt may ở tiệm quần áo.

Tô Nguyễn có thói quen ngủ trưa, nên ăn xong chẳng bao lâu đã thấy buồn ngủ, lại được Diệu Linh bế về.

Dạo này, Diệu Linh đã quen với việc cõng hoặc bế vị tiểu thư kiều mị này, vòng eo mảnh mai đến không ôm trọn một vòng, hắn phải kìm nén lắm mới không siết nàng thật chặt vào lòng.

Hắn cúi đầu nhìn bộ y phục cũ kỹ trên người mình, cảm thấy vô cùng ganh tị với tên hầu từng hầu hạ Tô Nguyễn trước kia.

Nghĩ đến chuyện người đó cũng từng cõng nàng, bế nàng, từng thấy nàng khi lười biếng, làm nũng, cố kìm nén vẻ đắc ý… hắn như thể có một con rắn độc đang gặm nhấm trong lòng.

Hắn từng hỏi Bạch Nhung về tên hầu đó, biết được người kia cũng là do được Tô Nguyễn cứu, sau lại sinh lòng tà niệm, bị đuổi khỏi Tô phủ — từ đó, hắn không dám để lộ ra dù chỉ một chút tâm tư trong lòng.

Bởi vì hắn và tên đó, thực ra chẳng khác gì nhau.

Diệu Linh cụp mắt, thấy Tô Nguyễn đang bám lấy vai mình, buồn chán đến mức dùng ngón tay nghịch tóc hắn, liền vô thức siết chặt nàng hơn.

“Đau.”

Tiểu hồ ly vỗ một cái lên vai hắn.

Diệu Linh vừa nhận lỗi vừa buông lỏng tay, nhưng cơn ham muốn chiếm hữu trỗi dậy trong lòng thì lại chẳng thể nào dập tắt được.

Băng qua rừng cây, vào một khoảnh khắc nào đó, hắn bỗng khựng lại, quay đầu nhìn về một nơi.

Bạch Nhung hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Diệu Linh lắc đầu, lại đi thêm một đoạn, đến khi cảm giác bị theo dõi mơ hồ ấy biến mất, hắn mới tiếp tục men theo đường cũ trở về phủ.

Đợi đến khi bóng dáng ba người dần khuất xa rồi biến mất, nơi vừa rồi được Diệu Linh chú ý mới có hai người — một nam một nữ — bước ra.

Thanh Nguyệt tiên tử rơi lệ, hất tay Lưu Diễm tiên quân đang nắm lấy tay áo mình ra, chất vấn: “Tiên quân vừa rồi vì sao ngăn ta lại?”

“Nếu không ngăn nàng, chẳng lẽ để mặc nàng phá hủy tình kiếp của Diệu Linh ngay trước mắt sao?” Lưu Diễm nén giận và ghen tuông, cố dùng giọng điệu hòa hoãn nói: “Lần này nàng làm trái ý Diệu Linh, hạ phàm để làm sư huynh muội với hắn, mười mấy năm cũng không khiến hắn động tâm, nàng còn muốn thế nào nữa?”

“Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chứ!” Vừa nghĩ đến việc Diệu Linh bế nữ nhân khác trong vòng tay, Thanh Nguyệt tiên tử liền không kìm được mà bật thốt: “Chỉ vì nàng ta là tình kiếp của sư tôn sao?”

Lưu Diễm gật đầu: “Chỉ vì nàng ta là tình kiếp của Diệu Linh.”

“Ngay từ khi Diệu Linh hạ phàm, đối tượng tình kiếp của hắn đã được định sẵn. Hắn nhất định sẽ yêu đối phương, đối phương cũng nhất định sẽ yêu hắn.” Lưu Diễm nhớ lại cảnh thân mật vừa rồi: “Xem ra hai người họ đã sớm tâm đầu ý hợp, không bao lâu nữa e rằng sẽ thành thân thôi.”

Vừa nghe đến hai chữ “thành thân”, Thanh Nguyệt như bị đả kích mạnh mẽ, may mà được Lưu Diễm kịp thời ngăn lại.

“Chỉ mấy chục năm thôi, đối với tiên nhân mà nói, cũng chỉ như chớp mắt. Đến chút thời gian ấy nàng cũng không thể đợi sao?” Lưu Diễm thất vọng nói: “Nếu tình kiếp của Diệu Linh xảy ra sai sót, chắc chắn sẽ tổn hại đến đạo hạnh, chỉ có hại chứ chẳng được gì.”

“Ta biết, ta biết mà…” Thanh Nguyệt như bừng tỉnh, cả người rũ xuống, tựa lưng vào thân cây phía sau, nước mắt rơi lã chã: “Nhưng ta thật sự không thể chấp nhận được, sư tôn chưa từng ôm bất kỳ ai… Ở tiên cung, ta rõ ràng có thể cảm nhận được người đối với ta khác biệt.”

Lưu Diễm không nhịn được mà lên tiếng: “Ngươi là đệ tử của Diệu Linh, vốn dĩ đã khác biệt.”

“Không giống, không giống chút nào!” Thanh Nguyệt không muốn nghĩ đến những khả năng khác, bắt đầu khẩn cầu Lưu Diễm: “Tiên quân, ngươi đi khiến tình kiếp của sư tôn phải yêu ngươi đi có được không? Phá giải tình kiếp, đâu nhất định phải viên mãn. Nỗi khổ không cầu được, có khi lại là con đường…”

Lưu Diễm không thể tin nổi mà nhìn nàng ta.

Thanh Nguyệt kéo tay áo hắn, van nài: “Biết đâu… biết đâu nếu sư tôn chịu đả kích, người sẽ nhìn thấy ta thì sao…”

Lưu Diễm hất tay áo: “Thanh Nguyệt, lòng kiêu ngạo của nàng đâu rồi!”

Nàng ta thuận thế ngã quỵ xuống đất, bất lực rơi lệ: “Nếu Tiên quân từng yêu ai, thì ắt sẽ hiểu được nỗi đau khi nhìn người mình yêu lại yêu một kẻ khác…”

Ánh mắt Lưu Diễm trở nên phức tạp.

Sao hắn lại không hiểu cho được?

Bởi hắn hiện giờ cũng đang ở trong hoàn cảnh ấy, không cách nào thoát ra.

Thật lâu sau, lá cây xào xạc bay theo gió, che lấp tiếng thì thầm rất khẽ của hắn—

“Được.”

*****

Vân Vũ: Đói kém quá nên phải đi xin từ thiện. Hiu hiu.

BIDV: 4682206618

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play