Dạ Minh bực bội nhìn cơ thể yếu ớt của mình, lắc đầu một cái, nhưng vẫn không thể cưỡng lại được cơn buồn chán đang dâng trào. Cậu quyết định trèo tường ra ngoài, dẫu biết thân thể này còn nhỏ, lại yếu ớt, nhưng cảm giác muốn khám phá vẫn khiến cậu không thể ngồi im.

"Chắc chỉ trèo một tí thôi, không sao đâu," Dạ Minh tự nhủ, tay vịn vào tường, thử nhấc chân lên.

Thân thể này chẳng phải là của Dạ Minh nữa, mà là của một đứa trẻ yếu đuối 4 tuổi, vì vậy dù có chút sức mạnh từ thân thể cũ của mình, cậu cũng chỉ trèo được một đoạn ngắn trước khi cảm thấy toàn thân mệt mỏi. Cậu thở hồng hộc, nhưng sự tò mò và lòng ham chơi vẫn khiến cậu không muốn bỏ cuộc.

Một lúc lâu sau, khi đã trèo lên được phần tường và ngồi thở dốc, Dạ Minh mới nhận ra mình đã đi quá xa. Cậu nhìn xuống, cảm thấy chóng mặt. Cảnh vật bên ngoài đẹp thật, nhưng phải công nhận một điều là cơ thể này quá yếu. Dạ Minh lại ngồi xuống, vỗ vỗ lên đầu mình.

"Cái này không thể gọi là trèo tường được." Cậu lầm bầm một mình.

Dù vậy, cậu vẫn không thể kháng cự được sự thôi thúc muốn ra ngoài. Khi nhìn xung quanh, cậu nhận ra anh trai Dạ Triết đang ngủ trưa trong phòng, không hề biết gì. Cậu cũng không muốn làm phiền anh, nên cứ vậy, leo ra ngoài, mặc cho đôi chân non nớt của mình mệt mỏi. Cậu đi một đoạn đường ngắn, cảm giác thoải mái vì được tự do một chút, nhưng dần dần cậu nhận ra mình đã đi quá xa mà không biết làm sao để quay lại.

Mặt trời chiếu ánh sáng nhẹ nhàng xuống, và Dạ Minh cảm nhận được làn gió nhẹ mơn man qua tóc. Nhưng cái cảm giác thiếu sức lực bắt đầu khiến cậu cảm thấy lo lắng. Đã một lúc lâu kể từ khi cậu bỏ đi, và bây giờ, cậu chợt cảm thấy không biết mình có thể quay lại không.

Chưa kịp nghĩ thêm, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau: “Dạ Minh!”

Cậu quay lại, giật mình nhìn thấy Dạ Triết đứng cách đó không xa, đôi mắt anh nhìn cậu đầy lo lắng.

“Anh... anh đã biết rồi sao?” Dạ Minh ngập ngừng hỏi, vẻ mặt có chút lúng túng.

Dạ Triết nhíu mày, tiến lại gần, đôi mắt anh lộ rõ sự quan tâm. “Em cứ thế trèo ra ngoài mà không báo gì cho anh, em có biết là nguy hiểm không? Đừng làm vậy nữa, được không?”

Dạ Minh có chút xấu hổ, nhưng rồi lại thở dài. “Em chỉ là không muốn ngồi nhà mãi thôi. Buồn quá...”

Dạ Triết ngồi xuống bên cạnh Dạ Minh, nhìn cậu, vẻ mặt dần dịu xuống. “Anh hiểu cảm giác đó, nhưng em không thể cứ liều lĩnh như vậy. Em còn quá nhỏ, sức khỏe cũng không tốt. Anh chỉ muốn em ở gần anh thôi, vì anh không thể để em gặp bất cứ rủi ro gì.”

Dạ Minh nhìn anh trai, rồi khẽ cười. “Vâng, em biết rồi. Em chỉ muốn ra ngoài một chút thôi mà...”

Dạ Triết xoa đầu cậu, nở nụ cười ấm áp. “Thôi được, lần sau em muốn đi đâu thì nói anh biết. Anh sẽ đi cùng em, nhé?”

Dạ Minh gật đầu, cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cậu không ngờ rằng Dạ Triết lại lo lắng cho mình đến vậy. Cảm giác này thật ấm áp.

"Được rồi, giờ chúng ta về nhà. Anh sẽ đưa em về." Dạ Triết nói rồi đứng dậy, chìa tay về phía Dạ Minh.

Dạ Minh nhìn tay anh trai, rồi nắm lấy.

Dạ Minh bước đi chầm chậm, thở dài một hơi. Cảm giác bị Dạ Triết phát hiện và lôi về nhà khiến cậu hơi ấm ức. Dù anh trai rất quan tâm, nhưng chẳng thể phủ nhận một điều, Dạ Minh đã quen với cuộc sống tự do, cái cảm giác bị giam giữ trong cái tổ ấm ấy khiến cậu cảm thấy ngột ngạt.

Lúc này, Dạ Triết đang ở trong phòng, chắc chắn là đang nghĩ cậu sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm này nữa, nhưng Dạ Minh biết rõ một điều: Cậu không thể cứ mãi ở trong cái lồng kính này. Cậu cần phải ra ngoài, cần phải tìm kiếm những thứ ngoài kia, tự do hơn, dù có là nguy hiểm đi chăng nữa.

"Mai sẽ không dễ dàng bị phát hiện đâu," Dạ Minh tự nhủ trong lòng, mắt sáng lên một chút.

Ngày hôm sau, sau khi làm bộ làm tịch giúp ba mẹ trong nhà để che giấu ý đồ thật sự, Dạ Minh lại chuẩn bị một kế hoạch thật kỹ lưỡng. Không trèo tường, không để lại dấu vết, chỉ cần một chút thông minh và tinh thần kiên trì, lần này, cậu nhất định sẽ thành công.

Mặt trời vừa lên, Dạ Minh nhân lúc anh trai vẫn còn đang trong phòng ăn sáng, cậu lặng lẽ len lén ra ngoài. Không ai phát hiện, không một tiếng động. Cậu chỉ thận trọng bước qua các cửa ra vào, tránh sự chú ý từ những người hầu và mọi người trong nhà.

Để chắc chắn, Dạ Minh còn thay đổi một chút trang phục, ăn mặc kín đáo hơn, tóc xõa dài để che đi những nét đặc biệt nhận diện của mình, những dấu vết dễ dàng nhận thấy. Cậu bước nhẹ nhàng, thận trọng từng bước. Cảm giác hồi hộp trong lòng không hề biến mất, nhưng một khi đã quyết định thì sẽ không thể quay lại.

Cậu di chuyển qua cửa sau của khu vườn, đi qua những lối đi nhỏ hẹp mà chẳng ai để ý đến. Cảnh vật bên ngoài vẫn vậy, bầu không khí vẫn tràn đầy sự tĩnh lặng. Dạ Minh cảm thấy tim mình đập mạnh hơn khi thấy mình thật sự đang thoát khỏi sự giám sát của anh trai.

Cậu không dám quay lại, chỉ cần một chút sơ suất thôi là sẽ bị phát hiện. Lúc này, chỉ cần đạt được mục tiêu là ra ngoài mà không bị ai nhìn thấy thì dù có mệt đến đâu, Dạ Minh cũng sẽ không ngừng nghỉ.

Cuối cùng, cậu đã ra đến cửa chính, nơi mà ít ai ngờ tới. Dạ Minh nhìn về phía xa, mỉm cười nhẹ nhàng. Tự do, cuối cùng cậu đã có thể tự do ra ngoài, không bị ai can thiệp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play