Sau một thời gian ngắn, Dạ Minh bắt đầu dần quen với cuộc sống trong thân thể của một đứa trẻ 4 tuổi. Tuy không thể thích nghi ngay lập tức với mọi thứ, nhưng ít nhất anh đã chấp nhận thực tại, dẫu nó có điên rồ đến mức nào. Mỗi ngày trôi qua, Dạ Minh càng ngày càng hòa nhập hơn với gia đình này, dù rằng trong lòng anh vẫn đầy những bức xúc khó nói.
Mẹ anh, Nhạc Thiện, lúc nào cũng dịu dàng, chăm sóc từng chút cho cậu bé. Mỗi lần Dạ Minh mệt mỏi, bà sẽ luôn có mặt bên cạnh, giúp đỡ cậu. Ba anh, Dạ Tư, là một người đàn ông nghiêm nghị, nhưng không thiếu sự quan tâm, yêu thương với con cái. Còn anh trai Dạ Triết thì là một người luôn vui vẻ, ân cần với Dạ Minh, dù đôi lúc cậu không hiểu tại sao mình lại được yêu thương nhiều đến vậy.
Khi có mặt trước mặt gia đình, Dạ Minh luôn tỏ ra ngoan ngoãn và nghe lời, dù bên trong, anh cảm thấy cực kỳ khó chịu. Cả ngày, Dạ Minh đều ngoan ngoãn ngồi chơi với mấy đứa trẻ khác trong nhà, nghe lời ba mẹ và anh trai, đôi khi cười đùa, đôi khi im lặng. Mọi người đều cho rằng Dạ Minh là một đứa trẻ ngoan, lễ phép và không hề có chút nghịch ngợm nào.
Nhưng khi không có ai bên cạnh, khi căn nhà chìm vào bóng tối, Dạ Minh mới thực sự thể hiện bản chất của mình.
"Chết tiệt, sống trong thân xác này thật là khó chịu!" Dạ Minh ngồi trên giường, đá chân ra ngoài, mắt nhìn xung quanh. "Đây không phải cuộc sống của tôi! Được sống như một đứa trẻ mà chẳng phải lo lắng gì, nhưng lại không có chút tự do nào."
Anh lén nhìn ra cửa, rồi bỗng nhiên đứng dậy, đi đến bàn viết. Lật mở một cuốn sách cũ, anh đột nhiên vẽ vài bức tranh, nhưng không phải những hình vẽ ngây thơ của một đứa trẻ. Những hình ảnh sắc nét, đen tối và đầy bạo lực xuất hiện, giống hệt như những gì Dạ Minh đã làm trong cuộc đời trước đây.
Đúng vậy, cho dù giờ đây anh mang thân xác của một đứa trẻ, nhưng bản chất của một đại ca băng đảng vẫn không thể thay đổi. Anh chưa từng quên những mưu kế, những trò bẩn thỉu và cái cách mà anh đã sống trong thế giới đen tối đó.
Ngay lúc đó, cửa phòng bị mở ra, và Dạ Tư bước vào. Ông nhìn thấy Dạ Minh đang ngồi một mình, nhưng không hỏi gì nhiều, chỉ mỉm cười nhìn con trai.
"Dạ Minh, con không sao chứ? Ba thấy con ngồi một mình trong này, ba nghĩ có lẽ con muốn yên tĩnh một chút." Dạ Tư hỏi nhẹ nhàng.
Dạ Minh nhún vai, cố gắng tạo ra một nụ cười ngọt ngào, khuôn mặt đứa trẻ thoáng có vẻ ngây thơ, nhưng bên trong, tâm trí anh đã dày công tính toán từ lâu. "Con ổn, ba. Chỉ là… con muốn một chút yên tĩnh thôi."
Dạ Tư gật đầu, rồi đi đến gần, vỗ nhẹ vào đầu cậu bé. "Con là một đứa trẻ ngoan, nhớ phải nghỉ ngơi nhiều vào, ba sẽ không làm phiền con nữa."
Sau khi Dạ Tư rời đi, Dạ Minh lại lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh không nói gì, chỉ cảm thấy những giây phút như thế này mới là lúc anh có thể thả lỏng và làm những gì mình muốn.
Nhưng chỉ một lát sau, cánh cửa lại mở ra và Dạ Triết bước vào. Anh trai Dạ Minh nở nụ cười tươi, bước vào phòng, mắt nhìn anh chăm chú.
"Em đang làm gì vậy? Ba bảo em nghỉ ngơi mà." Dạ Triết nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt không giấu nổi sự quan tâm.
Dạ Minh hơi nhăn mày một chút, cố gắng giữ vẻ mặt ngây thơ, "Em không làm gì cả, chỉ là… nghỉ ngơi thôi."
"Ừ, em mà cần gì cứ nói nhé, anh luôn sẵn sàng giúp." Dạ Triết lại vỗ vai cậu rồi ra ngoài, để lại Dạ Minh một mình trong phòng.
Dạ Minh cảm thấy cả hai người đều quá dễ dàng đối phó với mình, và một phần trong anh lại không thể nhịn được sự bực bội. "Giúp đỡ cái gì chứ? Cứ coi tôi như một đứa trẻ vậy thôi…"
Nhưng ngay lúc đó, anh lại mỉm cười với chính mình. “Dù sao, tôi vẫn còn cơ hội… Cơ hội để làm lại tất cả.”
Sau vài tháng sống trong gia đình Nhạc Thiện, Dạ Minh bắt đầu dần dần thích nghi với cuộc sống mới. Cuộc sống này hoàn toàn khác với thế giới mà anh từng biết, không có tranh đấu, không có những mối đe dọa nguy hiểm, chỉ có tình yêu thương, sự cưng chiều và những cuộc trò chuyện bình yên.
Mặc dù thế, Dạ Minh vẫn cảm thấy như đang sống trong một chiếc lồng son. Anh không thể làm gì khác ngoài việc lắng nghe và tuân thủ mọi yêu cầu từ cha mẹ và anh trai. Họ luôn dành cho anh sự chăm sóc hết mực, nhưng Dạ Minh biết rõ rằng mình không thể cứ mãi phụ thuộc vào họ. Anh muốn tự mình tìm ra con đường mới, một con đường riêng cho bản thân.
Ngày hôm đó, khi Dạ Minh ngồi trong phòng khách, một suy nghĩ lại đến trong đầu anh. “Tôi phải tìm ra cách để sống theo cách của mình, nhưng không thể gây rối cho gia đình.”
Cũng giống như nhiều đứa trẻ khác, Dạ Minh thích vui chơi ngoài trời. Mỗi buổi sáng, anh đều dành ít thời gian để chạy nhảy và khám phá khu vườn rộng lớn của gia đình. Mặc dù anh nhỏ tuổi, nhưng những cuộc vui chơi này lại giúp anh thư giãn và làm quen hơn với cuộc sống bình yên này.
Một buổi sáng, trong khi đang đuổi theo quả bóng nhỏ trong vườn, Dạ Minh vô tình va phải Dạ Triết, anh trai của mình. Dạ Triết là một người anh rất tốt bụng và luôn quan tâm đến Dạ Minh. Nhìn thấy em trai có vẻ không chú ý khi chơi, Dạ Triết không thể không cười:
"Em cẩn thận một chút, đừng chạy quá nhanh như vậy, ngã thì làm sao?"
Dạ Minh quay lại, nở một nụ cười ngọt ngào, làm bộ vẻ ngây thơ. "Em không sao đâu, anh. Em chỉ muốn chơi thôi mà!"
Dạ Triết mỉm cười, xoa đầu Dạ Minh một cái. "Chơi thôi, nhưng nhớ cẩn thận nhé. Mẹ sẽ không vui nếu em bị thương đâu."
Dạ Minh gật đầu, thầm nghĩ trong lòng, “Dù sao đi nữa, cuộc sống này cũng rất nhẹ nhàng. Có lẽ tôi có thể tận hưởng một chút.”
Cả ngày hôm đó, Dạ Minh cảm thấy rất vui vẻ, không phải lo lắng về bất cứ điều gì. Những mối quan hệ trong gia đình càng khiến anh cảm thấy ấm áp và hạnh phúc. Mặc dù không thể phủ nhận rằng anh nhớ lại những ngày tháng trước kia, nơi mà mọi thứ không bao giờ yên bình, nhưng dần dần, Dạ Minh bắt đầu cảm nhận được sự ấm áp từ gia đình này, và anh không còn cảm thấy cô đơn.
Tối hôm đó, khi cả gia đình ngồi quây quần bên nhau trong bữa tối, Dạ Minh cảm thấy một cảm giác lạ lẫm. Anh nhìn vào ánh mắt của Nhạc Thiện và Dạ Tư, ba mẹ anh, và rồi đến Dạ Triết. Tất cả đều đang mỉm cười, nhìn anh với ánh mắt yêu thương. Dạ Minh không thể không cảm thấy chút gì đó xúc động.
"Mẹ, ba, cảm ơn vì đã luôn ở bên con," Dạ Minh nói với giọng nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại ấm áp vô cùng.
Nhạc Thiện mỉm cười, xoa đầu Dạ Minh: "Con là đứa con ngoan của mẹ. Mẹ và ba rất vui vì có con."
Dạ Tư cũng thêm vào: "Mọi chuyện trong gia đình đều ổn cả, chỉ cần con sống vui vẻ, hạnh phúc là tốt rồi."
Dạ Triết nhìn em trai, vẫn là một nụ cười ấm áp: "Em là niềm tự hào của anh, Dạ Minh."
Lần đầu tiên, Dạ Minh cảm nhận được tình cảm thực sự từ gia đình này. Anh đã từng nghĩ rằng cuộc sống của mình sẽ luôn đầy rẫy mưu mô và tính toán, nhưng giờ đây, anh lại cảm thấy rằng có lẽ mình đã tìm được một nơi có thể gọi là “nhà” thực sự.
Ngày hôm sau, Dạ Minh lại ra vườn, nhưng lần này anh không chạy đuổi theo quả bóng nữa. Thay vào đó, anh ngồi trên bãi cỏ, nhìn ra xa. Bầu trời xanh trong vắt, và không gian xung quanh tĩnh lặng. Anh thở dài, rồi mỉm cười một mình.
"Có lẽ tôi đã sai khi nghĩ rằng cuộc sống này quá tẻ nhạt... thật ra, có một gia đình yêu thương mình như vậy, cũng đã là đủ rồi."
Trong lòng Dạ Minh, một sự thay đổi nhỏ đã nảy sinh. Dù cho quá khứ của anh có thế nào đi chăng nữa, hiện tại và tương lai vẫn còn rất dài, và anh sẽ không vội vàng làm gì nữa